Editor: Nguyên “Này, Tiểu Kỷ, dậy đi, điện thoại cô đang reo kìa” Trên chiếc ghế tựa mềm màu xám nhạt, âm thanh chấn động như có như không truyền đến. Màn hình nhấp nháy, hiện lên chữ “Dì”. Cô gái ôm trang phục cuộn tròn nằm bên cạnh mở mắt ra. Điều hòa trong rạp hát quá lạnh, đầu ngón tay vẫn còn vương chút khí lạnh, trắng nõn nà, đẹp đến mức làm người ta không rời được mắt. Cô không biết người đã đánh thức mình là ai, cô ấy thấy cô đã dậy liền mỉm cười, rời đi. Giọng cô có chút đờ đẫn: “Alo?” Tiếng phụ nữ dè dặt mà nhiệt tình từ điện thoại truyền đến: “Khê Khê, con đang ở đâu thế? Sao xuống máy bay lại không đến chỗ dì? Dì nghe người ta nói con lại chạy đến rạp hát có phải không? Đứa nhỏ này, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, còn……” Theo sau là một trận mưa lải nhải, làm cô có chút đau đầu. Kỷ Khê đặt điện thoại ra xa người, từ từ tỉnh táo, cúi người buộc lại dây giày của mình. Đó là một đôi giày màu đỏ gót cao, dây buộc giày khiêu vũ, quai giày trong suốt phù hoa, trơn, đi vào…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...