Bài vở của học sinh cấp ba rất nhiều. Trương Tiêu Tiêu làm xong đề bài cuối cùng thì ôm vở bài tập đến phòng giáo viên. Thời tiết rất đẹp, có nắng nhưng không gắt, những vệt nắng hắt lên hành lang loang lổ. Cô cúi đầu nhìn cái bóng của mình đang chậm rãi di chuyển, cảm thấy thời gian có lẽ cũng hư ảo như cái bóng ấy, không thể nào bắt được. Đang nghĩ ngợi lung tung thì một giọng nói hài hước đột nhiên vang lên, “Lớp trưởng, đi nộp bài tập à?” Là giọng nói của Ngô Hạo. Sự tồn tại của cậu ta khiến người ta ghen tị, lên lớp không cần nghiêm túc nghe giảng vẫn có thể đứng đầu lớp. Trương Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, tiếp tục cất bước như không có chuyện gì. Ngô Hạo sờ mũi, cậu ta chỉ muốn cô dừng chân một chút để thằng ngốc La Nhất Hiên tranh thủ cơ hội nói chuyện với cô, nhưng không ngờ người ta lạnh lùng quá, không thèm ói ra dù chữ một chữ. “Này, mau hoàn hồn, đi xa rồi.” Ngô Hạo dùng cùi chỏ đẩy nhẹ La Nhất Hiên. La Nhất Hiên đang dựa vào lan can, hai tay nắm chặt, nghe…
Chương 5
Quý Trọng Thanh Xuân, Thời Gian Vừa ĐúngTác giả: Ám Trạch Minh Vân SinhTruyện Ngôn TìnhBài vở của học sinh cấp ba rất nhiều. Trương Tiêu Tiêu làm xong đề bài cuối cùng thì ôm vở bài tập đến phòng giáo viên. Thời tiết rất đẹp, có nắng nhưng không gắt, những vệt nắng hắt lên hành lang loang lổ. Cô cúi đầu nhìn cái bóng của mình đang chậm rãi di chuyển, cảm thấy thời gian có lẽ cũng hư ảo như cái bóng ấy, không thể nào bắt được. Đang nghĩ ngợi lung tung thì một giọng nói hài hước đột nhiên vang lên, “Lớp trưởng, đi nộp bài tập à?” Là giọng nói của Ngô Hạo. Sự tồn tại của cậu ta khiến người ta ghen tị, lên lớp không cần nghiêm túc nghe giảng vẫn có thể đứng đầu lớp. Trương Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, tiếp tục cất bước như không có chuyện gì. Ngô Hạo sờ mũi, cậu ta chỉ muốn cô dừng chân một chút để thằng ngốc La Nhất Hiên tranh thủ cơ hội nói chuyện với cô, nhưng không ngờ người ta lạnh lùng quá, không thèm ói ra dù chữ một chữ. “Này, mau hoàn hồn, đi xa rồi.” Ngô Hạo dùng cùi chỏ đẩy nhẹ La Nhất Hiên. La Nhất Hiên đang dựa vào lan can, hai tay nắm chặt, nghe… Ngày 20 tháng 5, kết quả kỳ thi thử tốt nghiệp lần hai được công bố, Trương Tiêu Tiêu và Ngô Hạo xếp hạng nhất, Vương Tiểu Lực đứng thứ hai, Lý Du Ngọc đạt hạng ba, La Nhất Hiến xếp hạng hai mươi, mặc dù không cao nhưng so với thành tích trước kia của cậu thì không chỉ hơn một, hai hạng. Cậu cười toe toét làm bạn cùng phòng cũng vui lây.Cậu lén nhìn Trương Tiêu Tiêu, thấy tâm tình cô rất tốt, vẻ mặt tươi tắn, khóe môi khẽ nhướn. Cậu thầm nghĩ cô đạt hạng nhất chắc hẳn rất vui. Hình như hôm nay là ngày 20 tháng 5… Cậu bật người đứng lên, vẻ mặt kích động không thôi.Vương Tiểu Lực khó hiểu: “Nhất Hiên, cậu sao thế? Tiến bộ nhanh chóng cũng không cần kích động vậy đâu.”Ngô Hạo cười, “Cậu vẫn phải cố gắng nhiều lắm, Trương Tiêu Tiêu đạt hạng nhất đấy.”La Nhất Hiên nhìn họ, “Phường lưu manh các cậu không hiểu nổi đâu. Tớ ra ngoài một chút.”Vương Tiểu Lực và Ngô Hạo càng khó hiểu, cảm thấy La Nhất Hiên mới giống lưu manh.…Giờ tự học buổi tối, Trương Tiêu Tiêu vừa ngồi vào chỗ đã đứng lên, rất không khách khí quát: “La Nhất Hiên đâu?” Cô đã quên mất cú ném qua người tuyệt đẹp trên bãi tập vào tối hôm đó.Lập tức có người trả lời cô. Lớp trưởng nổi giận rất đáng sợ. La Nhất Hiên căng thẳng, chẳng lẽ tình yêu của cậu phải chấm dứt từ đây?Quả nhiên, Trương Tiêu Tiêu nổi giận đùng đùng đi về bàn của cậu, một tay cầm bó hoa hồng và lá thư, một tay vỗ mạnh xuống bàn cậu. Lần đầu tiên trong đời La Nhất Hiên cảm thấy tủi thân, không dám ngẩng đầu nhìn cô.“La Nhất Hiên, cậu không lo học tập thì thôi, sao lại làm phiền người khác bằng mấy trò vớ vẩn như thế này… Là cậu làm đúng không?”La Nhất Hiên nghĩ thầm: Tại sao cô lại không nói không thích cậu? Chẳng lẽ đó không phải là trọng điểm? Lần sau cậu có nên đổi cách tỏ tình không?Thấy đối phương chỉ cúi đầu mà không nói gì, giống như đang giả ngơ ngó lơ cô, Trương Tiêu Tiêu càng thêm tức giận, làm phiền người ta thì thôi đi, ngay cả phép lịch sự tối thiểu cũng không có.“Hừ!” Trương Tiêu Tiêu xoay người.“Ờ, cái đấy là của tớ. Tớ xin lỗi, là tại tớ tỏ tình không đúng lúc,” Trong lúc La Nhất Hiên rất thức thời nhận lỗi, mọi người trong lớp đều mang tâm trạng xem kịch vui nhìn hai người, “Nếu tớ đạt được thành tích như cậu, cậu sẽ thích tớ chứ?”Trương Tiêu Tiêu cảm thấy đầu óc của người này có vấn đề, định không để ý tới cậu thì thấy Lý Du Ngọc không ngừng nháy mắt, ý bảo cô nên quay lại nói gì đó, nếu không thì nhỡ cậu ta bị cô làm tổn thương rồi nghĩ quẩn thì sao?Ha ha, theo kịp thành tích của tôi? Cậu vui tính quá đấy.“Hừ, nếu cậu theo kịp tôi, tôi sẽ nhìn cậu bằng hai mắt.” Sau đó quay người bỏ đi.La Nhất Hiên nhận được lời hứa, kích động mãi thôi.(Theo cách viết TQ thì tháng được viết trước ngày, ngày 20/5 sẽ được viết thành 5/20, mà 520 đọc gần giống như “wo ai ni”. Vì thế, ngày này được coi là ngày tỏ tình ở TQ)
Ngày 20 tháng 5, kết quả kỳ thi thử tốt nghiệp lần hai được công bố, Trương Tiêu Tiêu và Ngô Hạo xếp hạng nhất, Vương Tiểu Lực đứng thứ hai, Lý Du Ngọc đạt hạng ba, La Nhất Hiến xếp hạng hai mươi, mặc dù không cao nhưng so với thành tích trước kia của cậu thì không chỉ hơn một, hai hạng. Cậu cười toe toét làm bạn cùng phòng cũng vui lây.
Cậu lén nhìn Trương Tiêu Tiêu, thấy tâm tình cô rất tốt, vẻ mặt tươi tắn, khóe môi khẽ nhướn. Cậu thầm nghĩ cô đạt hạng nhất chắc hẳn rất vui. Hình như hôm nay là ngày 20 tháng 5… Cậu bật người đứng lên, vẻ mặt kích động không thôi.
Vương Tiểu Lực khó hiểu: “Nhất Hiên, cậu sao thế? Tiến bộ nhanh chóng cũng không cần kích động vậy đâu.”
Ngô Hạo cười, “Cậu vẫn phải cố gắng nhiều lắm, Trương Tiêu Tiêu đạt hạng nhất đấy.”
La Nhất Hiên nhìn họ, “Phường lưu manh các cậu không hiểu nổi đâu. Tớ ra ngoài một chút.”
Vương Tiểu Lực và Ngô Hạo càng khó hiểu, cảm thấy La Nhất Hiên mới giống lưu manh.
…
Giờ tự học buổi tối, Trương Tiêu Tiêu vừa ngồi vào chỗ đã đứng lên, rất không khách khí quát: “La Nhất Hiên đâu?” Cô đã quên mất cú ném qua người tuyệt đẹp trên bãi tập vào tối hôm đó.
Lập tức có người trả lời cô. Lớp trưởng nổi giận rất đáng sợ. La Nhất Hiên căng thẳng, chẳng lẽ tình yêu của cậu phải chấm dứt từ đây?
Quả nhiên, Trương Tiêu Tiêu nổi giận đùng đùng đi về bàn của cậu, một tay cầm bó hoa hồng và lá thư, một tay vỗ mạnh xuống bàn cậu. Lần đầu tiên trong đời La Nhất Hiên cảm thấy tủi thân, không dám ngẩng đầu nhìn cô.
“La Nhất Hiên, cậu không lo học tập thì thôi, sao lại làm phiền người khác bằng mấy trò vớ vẩn như thế này… Là cậu làm đúng không?”
La Nhất Hiên nghĩ thầm: Tại sao cô lại không nói không thích cậu? Chẳng lẽ đó không phải là trọng điểm? Lần sau cậu có nên đổi cách tỏ tình không?
Thấy đối phương chỉ cúi đầu mà không nói gì, giống như đang giả ngơ ngó lơ cô, Trương Tiêu Tiêu càng thêm tức giận, làm phiền người ta thì thôi đi, ngay cả phép lịch sự tối thiểu cũng không có.
“Hừ!” Trương Tiêu Tiêu xoay người.
“Ờ, cái đấy là của tớ. Tớ xin lỗi, là tại tớ tỏ tình không đúng lúc,” Trong lúc La Nhất Hiên rất thức thời nhận lỗi, mọi người trong lớp đều mang tâm trạng xem kịch vui nhìn hai người, “Nếu tớ đạt được thành tích như cậu, cậu sẽ thích tớ chứ?”
Trương Tiêu Tiêu cảm thấy đầu óc của người này có vấn đề, định không để ý tới cậu thì thấy Lý Du Ngọc không ngừng nháy mắt, ý bảo cô nên quay lại nói gì đó, nếu không thì nhỡ cậu ta bị cô làm tổn thương rồi nghĩ quẩn thì sao?
Ha ha, theo kịp thành tích của tôi? Cậu vui tính quá đấy.
“Hừ, nếu cậu theo kịp tôi, tôi sẽ nhìn cậu bằng hai mắt.” Sau đó quay người bỏ đi.
La Nhất Hiên nhận được lời hứa, kích động mãi thôi.
(Theo cách viết TQ thì tháng được viết trước ngày, ngày 20/5 sẽ được viết thành 5/20, mà 520 đọc gần giống như “wo ai ni”. Vì thế, ngày này được coi là ngày tỏ tình ở TQ)
Quý Trọng Thanh Xuân, Thời Gian Vừa ĐúngTác giả: Ám Trạch Minh Vân SinhTruyện Ngôn TìnhBài vở của học sinh cấp ba rất nhiều. Trương Tiêu Tiêu làm xong đề bài cuối cùng thì ôm vở bài tập đến phòng giáo viên. Thời tiết rất đẹp, có nắng nhưng không gắt, những vệt nắng hắt lên hành lang loang lổ. Cô cúi đầu nhìn cái bóng của mình đang chậm rãi di chuyển, cảm thấy thời gian có lẽ cũng hư ảo như cái bóng ấy, không thể nào bắt được. Đang nghĩ ngợi lung tung thì một giọng nói hài hước đột nhiên vang lên, “Lớp trưởng, đi nộp bài tập à?” Là giọng nói của Ngô Hạo. Sự tồn tại của cậu ta khiến người ta ghen tị, lên lớp không cần nghiêm túc nghe giảng vẫn có thể đứng đầu lớp. Trương Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, tiếp tục cất bước như không có chuyện gì. Ngô Hạo sờ mũi, cậu ta chỉ muốn cô dừng chân một chút để thằng ngốc La Nhất Hiên tranh thủ cơ hội nói chuyện với cô, nhưng không ngờ người ta lạnh lùng quá, không thèm ói ra dù chữ một chữ. “Này, mau hoàn hồn, đi xa rồi.” Ngô Hạo dùng cùi chỏ đẩy nhẹ La Nhất Hiên. La Nhất Hiên đang dựa vào lan can, hai tay nắm chặt, nghe… Ngày 20 tháng 5, kết quả kỳ thi thử tốt nghiệp lần hai được công bố, Trương Tiêu Tiêu và Ngô Hạo xếp hạng nhất, Vương Tiểu Lực đứng thứ hai, Lý Du Ngọc đạt hạng ba, La Nhất Hiến xếp hạng hai mươi, mặc dù không cao nhưng so với thành tích trước kia của cậu thì không chỉ hơn một, hai hạng. Cậu cười toe toét làm bạn cùng phòng cũng vui lây.Cậu lén nhìn Trương Tiêu Tiêu, thấy tâm tình cô rất tốt, vẻ mặt tươi tắn, khóe môi khẽ nhướn. Cậu thầm nghĩ cô đạt hạng nhất chắc hẳn rất vui. Hình như hôm nay là ngày 20 tháng 5… Cậu bật người đứng lên, vẻ mặt kích động không thôi.Vương Tiểu Lực khó hiểu: “Nhất Hiên, cậu sao thế? Tiến bộ nhanh chóng cũng không cần kích động vậy đâu.”Ngô Hạo cười, “Cậu vẫn phải cố gắng nhiều lắm, Trương Tiêu Tiêu đạt hạng nhất đấy.”La Nhất Hiên nhìn họ, “Phường lưu manh các cậu không hiểu nổi đâu. Tớ ra ngoài một chút.”Vương Tiểu Lực và Ngô Hạo càng khó hiểu, cảm thấy La Nhất Hiên mới giống lưu manh.…Giờ tự học buổi tối, Trương Tiêu Tiêu vừa ngồi vào chỗ đã đứng lên, rất không khách khí quát: “La Nhất Hiên đâu?” Cô đã quên mất cú ném qua người tuyệt đẹp trên bãi tập vào tối hôm đó.Lập tức có người trả lời cô. Lớp trưởng nổi giận rất đáng sợ. La Nhất Hiên căng thẳng, chẳng lẽ tình yêu của cậu phải chấm dứt từ đây?Quả nhiên, Trương Tiêu Tiêu nổi giận đùng đùng đi về bàn của cậu, một tay cầm bó hoa hồng và lá thư, một tay vỗ mạnh xuống bàn cậu. Lần đầu tiên trong đời La Nhất Hiên cảm thấy tủi thân, không dám ngẩng đầu nhìn cô.“La Nhất Hiên, cậu không lo học tập thì thôi, sao lại làm phiền người khác bằng mấy trò vớ vẩn như thế này… Là cậu làm đúng không?”La Nhất Hiên nghĩ thầm: Tại sao cô lại không nói không thích cậu? Chẳng lẽ đó không phải là trọng điểm? Lần sau cậu có nên đổi cách tỏ tình không?Thấy đối phương chỉ cúi đầu mà không nói gì, giống như đang giả ngơ ngó lơ cô, Trương Tiêu Tiêu càng thêm tức giận, làm phiền người ta thì thôi đi, ngay cả phép lịch sự tối thiểu cũng không có.“Hừ!” Trương Tiêu Tiêu xoay người.“Ờ, cái đấy là của tớ. Tớ xin lỗi, là tại tớ tỏ tình không đúng lúc,” Trong lúc La Nhất Hiên rất thức thời nhận lỗi, mọi người trong lớp đều mang tâm trạng xem kịch vui nhìn hai người, “Nếu tớ đạt được thành tích như cậu, cậu sẽ thích tớ chứ?”Trương Tiêu Tiêu cảm thấy đầu óc của người này có vấn đề, định không để ý tới cậu thì thấy Lý Du Ngọc không ngừng nháy mắt, ý bảo cô nên quay lại nói gì đó, nếu không thì nhỡ cậu ta bị cô làm tổn thương rồi nghĩ quẩn thì sao?Ha ha, theo kịp thành tích của tôi? Cậu vui tính quá đấy.“Hừ, nếu cậu theo kịp tôi, tôi sẽ nhìn cậu bằng hai mắt.” Sau đó quay người bỏ đi.La Nhất Hiên nhận được lời hứa, kích động mãi thôi.(Theo cách viết TQ thì tháng được viết trước ngày, ngày 20/5 sẽ được viết thành 5/20, mà 520 đọc gần giống như “wo ai ni”. Vì thế, ngày này được coi là ngày tỏ tình ở TQ)