Tiếng súng xé tan màn đêm tăm tối. Xác người nằm la liệt dưới đất, máu tươi đọng lại thành từng vũng tanh tưởi. "Tiếp tục tấn công, nhất định phải bắt lấy Ngụy Chính Thần!" Nghe thấy câu này, trên mặt người đàn ông vẽ nên một nụ cười khát máu. Trong tay hắn là hai khẩu súng ngắn, nòng súng đen ngòm, hơi nóng bốc ra. Thân ảnh linh hoạt thoắt ẩn thoát hiện, giống như loài báo săn ẩn mình trong đêm tối, lạnh lùng ban phát cái chết cho kẻ thù của mình. Những viên đạn bắn ra với góc độ xảo quyệt, mỗi viên đều ghim sâu vào những bộ vị quan trọng trên thân thể, phần cổ, trái tim, và phần đầu; dễ dàng lấy đi sinh mạng của những kẻ dám đối đầu với hắn. "Đoàng! Đoàng! Đoàng" Máu tươi văng ra tứ tung, từng kẻ từng kẻ ngã xuống trong vũng máu. Giọng nói của hắn tràn ngập hơi thở lạnh lẽo chết chóc. "Mang lựu đạn tổ chức mới chế tạo ra đây, nếu bọn chúng đã…
Chương 66: Chỉ Cần Em Yêu Anh Là Đủ
Chú Ơi Đừng MàTác giả: Nhất Tiếu Khuynh ThầnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTiếng súng xé tan màn đêm tăm tối. Xác người nằm la liệt dưới đất, máu tươi đọng lại thành từng vũng tanh tưởi. "Tiếp tục tấn công, nhất định phải bắt lấy Ngụy Chính Thần!" Nghe thấy câu này, trên mặt người đàn ông vẽ nên một nụ cười khát máu. Trong tay hắn là hai khẩu súng ngắn, nòng súng đen ngòm, hơi nóng bốc ra. Thân ảnh linh hoạt thoắt ẩn thoát hiện, giống như loài báo săn ẩn mình trong đêm tối, lạnh lùng ban phát cái chết cho kẻ thù của mình. Những viên đạn bắn ra với góc độ xảo quyệt, mỗi viên đều ghim sâu vào những bộ vị quan trọng trên thân thể, phần cổ, trái tim, và phần đầu; dễ dàng lấy đi sinh mạng của những kẻ dám đối đầu với hắn. "Đoàng! Đoàng! Đoàng" Máu tươi văng ra tứ tung, từng kẻ từng kẻ ngã xuống trong vũng máu. Giọng nói của hắn tràn ngập hơi thở lạnh lẽo chết chóc. "Mang lựu đạn tổ chức mới chế tạo ra đây, nếu bọn chúng đã… Ngụy Chính Thần nhíu mày không đồng ý.- Bảo bối, em đang nói gì vậy? Anh không cho phép em tự xem nhẹ mình, đặc biệt là đối với anh, em là bảo vật vô giá không điều gì có thể sánh được!Mặc dù lời khẳng định của hắn khiến cho cô rất vui vẻ, có ai là không muốn trở thành bảo bối độc nhất vô nhị trong lòng người mình yêu đâu? Nhưng mà hắn càng khen ngợi cô càng cảm thấy không an toàn.Trong đầu tràn ngập những câu hỏi, tại sao hắn lại thích cô, hắn rốt cuộc thích cô ở điểm gì, liệu đó có phải điểm tốt của riêng cô không hay bất kì ai cũng có thể có được?Nói cho cùng thì, cô sợ mình sẽ bị thay thế, sợ tình yêu của hắn đến cũng nhanh thì đi cũng nhanh.Ngay cả hắn thích cô cái gì cô cũng không biết, thì làm sao có được cảm giác an toàn?Bất chấp tất cả, Tiêu Điểm Điềm khép đôi mắt lại, lấy hết dũng khí để hỏi hắn điều cô vẫn giấu kín trong lòng.- Vậy anh thích em ở điểm gì? Em không hiếu ...!em có điểm gì tốt khiến anh yêu em như vậy? Em không phải một cô gái đặc biệt xinh đẹp, cũng không có tài năng gì, cái gì em cũng phải dựa vào anh, em còn là gánh nặng...Những lời của cô càng ngày càng tự hạ thấp bản thân, khiến cho Ngụy Chính Thần nghe được mà cái trán nối gân xanh, trong lòng vừa đau đớn vừa tự trách bản thân.Rốt cuộc hắn phải vô tâm đến mức nào, mới khiến cô gái nhỏ có những suy nghĩ bất an như thế?Hắn không nhịn được nữa, lớn tiếng quát lên.- Đủ rồi! Điềm Điềm! Không được nói nữa!Lúc Ngụy Chính Thần tức giận trông vô cùng đáng sợ.Đôi mắt xanh thẫm lóe lên tia sáng lạnh khiến cho người ta không rét mà run.Đặc biệt là ngữ khí âm trầm đến cực điểm, bất giác làm Tiêu Điểm Điềm cũng phải sợ hãi.- Em...Người đàn ông hít sâu một hơi, áp chế lửa giận của mình xuống, cố gắng làm cho sắc mặt mình dễ nhìn hơn một chút.Mặc dù lúc này hắn hận không thể đét mông cô để bày tỏ nỗi tức giận trong lòng, nhưng cuối cùng hắn lại không nỡ.- Điềm Điềm, anh đối với em không tốt sao?Cô gái nhỏ lắc đầu, nhỏ giọng trả lời.- Tốt, anh đối với em tốt nhất trên đời.Hắn lại tiếp tục hỏi.- Vậy chẳng lẽ anh chưa bao giờ nói yêu em sao?- Anh đã nói rất nhiều lần.Tiêu Điểm Điềm càng nói càng nhỏ giọng, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.- Vậy em nói cho anh biết, anh lớn hơn em bao nhiêu tuổi?- Mười chín tuổi.Ngụy Chính Thần gật đầu, bàn tay hắn nhấc cằm cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào hắn.- Bảo bối, nhìn anh.Tiêu Điểm Điềm sợ nhìn thấy lửa giận trong mắt hắn.Nhưng ngược lại, ánh mắt hắn nhìn cô rất mực dịu dàng, còn có một chút cưng chiều dung túng khiến trái tim cô mềm nhũn cả ra.- Anh hơn em tới mười chín tuổi, không phải chín tuổi, khoảng cách xa như thế, anh đã là một ông chú trung niên, còn em mới chỉ là một cô nữ sinh cấp ba.Ở tuổi này của em, ai cũng đang ở trong vòng tay của ba mẹ mà lớn lên, vô ưu vô lo, mỗi ngày chỉ cần nghĩ học tập vui chơi cho thật vui vẻ là được.Anh ép em rời xa ba mẹ, cho nên anh muốn thay thế vị trí của ba mẹ em, cưng chiều em, sủng ái em, cho em tất cả mọi thứ tốt nhất trên đời.Em còn nhỏ, nói cái gì mà gánh nặng? Em không dựa vào anh thì còn muốn dựa vào ai? Trong mắt anh, em là người con gái đẹp nhất trên đời, em sạch sẽ đến mức khiến anh phải xấu hổ.Anh chỉ hận không thể khiến em cái gì cũng phải dựa vào anh, tốt nhất là rời xa anh thì sẽ sống không nổi, để cả đời này em đều phải ở bên cạnh anh!Ngụy Chính Thần kéo cô vào trong lồng ngực mình, bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô.Tiêu Điểm Điềm sợ làm ảnh hưởng đến vết thương của hắn, không dám đặt trọng lượng của mình lên cơ thể người đàn ông, nhưng lại luyến tiếc cái ôm ấm áp đầy yêu thương này, cho nên cô đành phải dùng hết sức lực toàn thân để nâng đỡ cơ thể mình.Ngụy Chính Thần không để bụng, khẽ dùng lực một cái, trực tiếp kéo cả người cô lên giường, để thân thể cô áp lên trên thân thể hắn.- Không được...!anh buông em ra...!sẽ ảnh hưởng đến vết thương mất.Khuôn mặt người đàn ông không có vẻ gì là đau đớn, không biết là thật sự không đau, hay chỉ là do sức chịu đựng của hắn quá tốt.- Không có việc gì, em có tin là bây giờ anh còn có thể bế bổng em lên không?- Anh! Tại sao anh không chịu quan tâm đến thân thể của mình một chút nào vậy?Nhìn bộ dáng tức giận của cô, người đàn ông bỗng dưng cười nhẹ.- Em đau lòng sao? Nếu anh bị thương, anh tàn tật, thậm chí bị hủy dung, cả đời này đều không đứng dậy được nữa, em sẽ vứt bỏ anh sao?Tiêu Điểm Điềm mở to mắt, trong mắt lấp loáng ánh nước.Hai cánh tay cô run rẩy ôm chặt lấy cổ hắn, nước mắt rơi xuống khuôn mặt hắn nóng hổi.- Em mặc kệ anh hủy dung hay tàn tật, mặc kệ anh trở thành như thế nào đi nữa, em sẽ chăm sóc anh, kiếm tiền chữa bệnh cho anh, cả đời này em nhất định phải bám lấy anh một tấc không rời!Ngụy Chính Thần thở dài một hơi, trong giọng nói ẩn chứa vẻ mãn nguyện khôn cùng.- Bảo bối, em hỏi tại sao anh lại thích em.Câu trả lời của anh là, em không cần xinh đẹp hay tài giỏi, cũng không cần phải mạnh mẽ gồng mình để trở thành chỗ dựa cho anh.Anh yêu em, chỉ cần em yêu anh là đủ..
Ngụy Chính Thần nhíu mày không đồng ý.
- Bảo bối, em đang nói gì vậy? Anh không cho phép em tự xem nhẹ mình, đặc biệt là đối với anh, em là bảo vật vô giá không điều gì có thể sánh được!
Mặc dù lời khẳng định của hắn khiến cho cô rất vui vẻ, có ai là không muốn trở thành bảo bối độc nhất vô nhị trong lòng người mình yêu đâu? Nhưng mà hắn càng khen ngợi cô càng cảm thấy không an toàn.
Trong đầu tràn ngập những câu hỏi, tại sao hắn lại thích cô, hắn rốt cuộc thích cô ở điểm gì, liệu đó có phải điểm tốt của riêng cô không hay bất kì ai cũng có thể có được?
Nói cho cùng thì, cô sợ mình sẽ bị thay thế, sợ tình yêu của hắn đến cũng nhanh thì đi cũng nhanh.
Ngay cả hắn thích cô cái gì cô cũng không biết, thì làm sao có được cảm giác an toàn?
Bất chấp tất cả, Tiêu Điểm Điềm khép đôi mắt lại, lấy hết dũng khí để hỏi hắn điều cô vẫn giấu kín trong lòng.
- Vậy anh thích em ở điểm gì? Em không hiếu ...!em có điểm gì tốt khiến anh yêu em như vậy? Em không phải một cô gái đặc biệt xinh đẹp, cũng không có tài năng gì, cái gì em cũng phải dựa vào anh, em còn là gánh nặng...
Những lời của cô càng ngày càng tự hạ thấp bản thân, khiến cho Ngụy Chính Thần nghe được mà cái trán nối gân xanh, trong lòng vừa đau đớn vừa tự trách bản thân.
Rốt cuộc hắn phải vô tâm đến mức nào, mới khiến cô gái nhỏ có những suy nghĩ bất an như thế?
Hắn không nhịn được nữa, lớn tiếng quát lên.
- Đủ rồi! Điềm Điềm! Không được nói nữa!
Lúc Ngụy Chính Thần tức giận trông vô cùng đáng sợ.
Đôi mắt xanh thẫm lóe lên tia sáng lạnh khiến cho người ta không rét mà run.
Đặc biệt là ngữ khí âm trầm đến cực điểm, bất giác làm Tiêu Điểm Điềm cũng phải sợ hãi.
- Em...
Người đàn ông hít sâu một hơi, áp chế lửa giận của mình xuống, cố gắng làm cho sắc mặt mình dễ nhìn hơn một chút.
Mặc dù lúc này hắn hận không thể đét mông cô để bày tỏ nỗi tức giận trong lòng, nhưng cuối cùng hắn lại không nỡ.
- Điềm Điềm, anh đối với em không tốt sao?
Cô gái nhỏ lắc đầu, nhỏ giọng trả lời.
- Tốt, anh đối với em tốt nhất trên đời.
Hắn lại tiếp tục hỏi.
- Vậy chẳng lẽ anh chưa bao giờ nói yêu em sao?
- Anh đã nói rất nhiều lần.
Tiêu Điểm Điềm càng nói càng nhỏ giọng, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Vậy em nói cho anh biết, anh lớn hơn em bao nhiêu tuổi?
- Mười chín tuổi.
Ngụy Chính Thần gật đầu, bàn tay hắn nhấc cằm cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào hắn.
- Bảo bối, nhìn anh.
Tiêu Điểm Điềm sợ nhìn thấy lửa giận trong mắt hắn.
Nhưng ngược lại, ánh mắt hắn nhìn cô rất mực dịu dàng, còn có một chút cưng chiều dung túng khiến trái tim cô mềm nhũn cả ra.
- Anh hơn em tới mười chín tuổi, không phải chín tuổi, khoảng cách xa như thế, anh đã là một ông chú trung niên, còn em mới chỉ là một cô nữ sinh cấp ba.
Ở tuổi này của em, ai cũng đang ở trong vòng tay của ba mẹ mà lớn lên, vô ưu vô lo, mỗi ngày chỉ cần nghĩ học tập vui chơi cho thật vui vẻ là được.
Anh ép em rời xa ba mẹ, cho nên anh muốn thay thế vị trí của ba mẹ em, cưng chiều em, sủng ái em, cho em tất cả mọi thứ tốt nhất trên đời.
Em còn nhỏ, nói cái gì mà gánh nặng? Em không dựa vào anh thì còn muốn dựa vào ai? Trong mắt anh, em là người con gái đẹp nhất trên đời, em sạch sẽ đến mức khiến anh phải xấu hổ.
Anh chỉ hận không thể khiến em cái gì cũng phải dựa vào anh, tốt nhất là rời xa anh thì sẽ sống không nổi, để cả đời này em đều phải ở bên cạnh anh!
Ngụy Chính Thần kéo cô vào trong lồng ngực mình, bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô.
Tiêu Điểm Điềm sợ làm ảnh hưởng đến vết thương của hắn, không dám đặt trọng lượng của mình lên cơ thể người đàn ông, nhưng lại luyến tiếc cái ôm ấm áp đầy yêu thương này, cho nên cô đành phải dùng hết sức lực toàn thân để nâng đỡ cơ thể mình.
Ngụy Chính Thần không để bụng, khẽ dùng lực một cái, trực tiếp kéo cả người cô lên giường, để thân thể cô áp lên trên thân thể hắn.
- Không được...!anh buông em ra...!sẽ ảnh hưởng đến vết thương mất.
Khuôn mặt người đàn ông không có vẻ gì là đau đớn, không biết là thật sự không đau, hay chỉ là do sức chịu đựng của hắn quá tốt.
- Không có việc gì, em có tin là bây giờ anh còn có thể bế bổng em lên không?
- Anh! Tại sao anh không chịu quan tâm đến thân thể của mình một chút nào vậy?
Nhìn bộ dáng tức giận của cô, người đàn ông bỗng dưng cười nhẹ.
- Em đau lòng sao? Nếu anh bị thương, anh tàn tật, thậm chí bị hủy dung, cả đời này đều không đứng dậy được nữa, em sẽ vứt bỏ anh sao?
Tiêu Điểm Điềm mở to mắt, trong mắt lấp loáng ánh nước.
Hai cánh tay cô run rẩy ôm chặt lấy cổ hắn, nước mắt rơi xuống khuôn mặt hắn nóng hổi.
- Em mặc kệ anh hủy dung hay tàn tật, mặc kệ anh trở thành như thế nào đi nữa, em sẽ chăm sóc anh, kiếm tiền chữa bệnh cho anh, cả đời này em nhất định phải bám lấy anh một tấc không rời!
Ngụy Chính Thần thở dài một hơi, trong giọng nói ẩn chứa vẻ mãn nguyện khôn cùng.
- Bảo bối, em hỏi tại sao anh lại thích em.
Câu trả lời của anh là, em không cần xinh đẹp hay tài giỏi, cũng không cần phải mạnh mẽ gồng mình để trở thành chỗ dựa cho anh.
Anh yêu em, chỉ cần em yêu anh là đủ..
Chú Ơi Đừng MàTác giả: Nhất Tiếu Khuynh ThầnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTiếng súng xé tan màn đêm tăm tối. Xác người nằm la liệt dưới đất, máu tươi đọng lại thành từng vũng tanh tưởi. "Tiếp tục tấn công, nhất định phải bắt lấy Ngụy Chính Thần!" Nghe thấy câu này, trên mặt người đàn ông vẽ nên một nụ cười khát máu. Trong tay hắn là hai khẩu súng ngắn, nòng súng đen ngòm, hơi nóng bốc ra. Thân ảnh linh hoạt thoắt ẩn thoát hiện, giống như loài báo săn ẩn mình trong đêm tối, lạnh lùng ban phát cái chết cho kẻ thù của mình. Những viên đạn bắn ra với góc độ xảo quyệt, mỗi viên đều ghim sâu vào những bộ vị quan trọng trên thân thể, phần cổ, trái tim, và phần đầu; dễ dàng lấy đi sinh mạng của những kẻ dám đối đầu với hắn. "Đoàng! Đoàng! Đoàng" Máu tươi văng ra tứ tung, từng kẻ từng kẻ ngã xuống trong vũng máu. Giọng nói của hắn tràn ngập hơi thở lạnh lẽo chết chóc. "Mang lựu đạn tổ chức mới chế tạo ra đây, nếu bọn chúng đã… Ngụy Chính Thần nhíu mày không đồng ý.- Bảo bối, em đang nói gì vậy? Anh không cho phép em tự xem nhẹ mình, đặc biệt là đối với anh, em là bảo vật vô giá không điều gì có thể sánh được!Mặc dù lời khẳng định của hắn khiến cho cô rất vui vẻ, có ai là không muốn trở thành bảo bối độc nhất vô nhị trong lòng người mình yêu đâu? Nhưng mà hắn càng khen ngợi cô càng cảm thấy không an toàn.Trong đầu tràn ngập những câu hỏi, tại sao hắn lại thích cô, hắn rốt cuộc thích cô ở điểm gì, liệu đó có phải điểm tốt của riêng cô không hay bất kì ai cũng có thể có được?Nói cho cùng thì, cô sợ mình sẽ bị thay thế, sợ tình yêu của hắn đến cũng nhanh thì đi cũng nhanh.Ngay cả hắn thích cô cái gì cô cũng không biết, thì làm sao có được cảm giác an toàn?Bất chấp tất cả, Tiêu Điểm Điềm khép đôi mắt lại, lấy hết dũng khí để hỏi hắn điều cô vẫn giấu kín trong lòng.- Vậy anh thích em ở điểm gì? Em không hiếu ...!em có điểm gì tốt khiến anh yêu em như vậy? Em không phải một cô gái đặc biệt xinh đẹp, cũng không có tài năng gì, cái gì em cũng phải dựa vào anh, em còn là gánh nặng...Những lời của cô càng ngày càng tự hạ thấp bản thân, khiến cho Ngụy Chính Thần nghe được mà cái trán nối gân xanh, trong lòng vừa đau đớn vừa tự trách bản thân.Rốt cuộc hắn phải vô tâm đến mức nào, mới khiến cô gái nhỏ có những suy nghĩ bất an như thế?Hắn không nhịn được nữa, lớn tiếng quát lên.- Đủ rồi! Điềm Điềm! Không được nói nữa!Lúc Ngụy Chính Thần tức giận trông vô cùng đáng sợ.Đôi mắt xanh thẫm lóe lên tia sáng lạnh khiến cho người ta không rét mà run.Đặc biệt là ngữ khí âm trầm đến cực điểm, bất giác làm Tiêu Điểm Điềm cũng phải sợ hãi.- Em...Người đàn ông hít sâu một hơi, áp chế lửa giận của mình xuống, cố gắng làm cho sắc mặt mình dễ nhìn hơn một chút.Mặc dù lúc này hắn hận không thể đét mông cô để bày tỏ nỗi tức giận trong lòng, nhưng cuối cùng hắn lại không nỡ.- Điềm Điềm, anh đối với em không tốt sao?Cô gái nhỏ lắc đầu, nhỏ giọng trả lời.- Tốt, anh đối với em tốt nhất trên đời.Hắn lại tiếp tục hỏi.- Vậy chẳng lẽ anh chưa bao giờ nói yêu em sao?- Anh đã nói rất nhiều lần.Tiêu Điểm Điềm càng nói càng nhỏ giọng, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.- Vậy em nói cho anh biết, anh lớn hơn em bao nhiêu tuổi?- Mười chín tuổi.Ngụy Chính Thần gật đầu, bàn tay hắn nhấc cằm cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào hắn.- Bảo bối, nhìn anh.Tiêu Điểm Điềm sợ nhìn thấy lửa giận trong mắt hắn.Nhưng ngược lại, ánh mắt hắn nhìn cô rất mực dịu dàng, còn có một chút cưng chiều dung túng khiến trái tim cô mềm nhũn cả ra.- Anh hơn em tới mười chín tuổi, không phải chín tuổi, khoảng cách xa như thế, anh đã là một ông chú trung niên, còn em mới chỉ là một cô nữ sinh cấp ba.Ở tuổi này của em, ai cũng đang ở trong vòng tay của ba mẹ mà lớn lên, vô ưu vô lo, mỗi ngày chỉ cần nghĩ học tập vui chơi cho thật vui vẻ là được.Anh ép em rời xa ba mẹ, cho nên anh muốn thay thế vị trí của ba mẹ em, cưng chiều em, sủng ái em, cho em tất cả mọi thứ tốt nhất trên đời.Em còn nhỏ, nói cái gì mà gánh nặng? Em không dựa vào anh thì còn muốn dựa vào ai? Trong mắt anh, em là người con gái đẹp nhất trên đời, em sạch sẽ đến mức khiến anh phải xấu hổ.Anh chỉ hận không thể khiến em cái gì cũng phải dựa vào anh, tốt nhất là rời xa anh thì sẽ sống không nổi, để cả đời này em đều phải ở bên cạnh anh!Ngụy Chính Thần kéo cô vào trong lồng ngực mình, bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô.Tiêu Điểm Điềm sợ làm ảnh hưởng đến vết thương của hắn, không dám đặt trọng lượng của mình lên cơ thể người đàn ông, nhưng lại luyến tiếc cái ôm ấm áp đầy yêu thương này, cho nên cô đành phải dùng hết sức lực toàn thân để nâng đỡ cơ thể mình.Ngụy Chính Thần không để bụng, khẽ dùng lực một cái, trực tiếp kéo cả người cô lên giường, để thân thể cô áp lên trên thân thể hắn.- Không được...!anh buông em ra...!sẽ ảnh hưởng đến vết thương mất.Khuôn mặt người đàn ông không có vẻ gì là đau đớn, không biết là thật sự không đau, hay chỉ là do sức chịu đựng của hắn quá tốt.- Không có việc gì, em có tin là bây giờ anh còn có thể bế bổng em lên không?- Anh! Tại sao anh không chịu quan tâm đến thân thể của mình một chút nào vậy?Nhìn bộ dáng tức giận của cô, người đàn ông bỗng dưng cười nhẹ.- Em đau lòng sao? Nếu anh bị thương, anh tàn tật, thậm chí bị hủy dung, cả đời này đều không đứng dậy được nữa, em sẽ vứt bỏ anh sao?Tiêu Điểm Điềm mở to mắt, trong mắt lấp loáng ánh nước.Hai cánh tay cô run rẩy ôm chặt lấy cổ hắn, nước mắt rơi xuống khuôn mặt hắn nóng hổi.- Em mặc kệ anh hủy dung hay tàn tật, mặc kệ anh trở thành như thế nào đi nữa, em sẽ chăm sóc anh, kiếm tiền chữa bệnh cho anh, cả đời này em nhất định phải bám lấy anh một tấc không rời!Ngụy Chính Thần thở dài một hơi, trong giọng nói ẩn chứa vẻ mãn nguyện khôn cùng.- Bảo bối, em hỏi tại sao anh lại thích em.Câu trả lời của anh là, em không cần xinh đẹp hay tài giỏi, cũng không cần phải mạnh mẽ gồng mình để trở thành chỗ dựa cho anh.Anh yêu em, chỉ cần em yêu anh là đủ..