Tác giả:

Màn đêm buông xuống, trong ngôi miếu hoang cũ kĩ, khắp nơi là rơm rạ ướt ướt, không có lấy một chút ánh sáng. Nam tử bạch y thanh lãnh ngồi dựa đầu vào cây cột gỗ, kiếm đặt ngay bên cạnh. Trán bất giác đổ mổ hôi lạnh, tuôn xuống không ngừng. Dường như hốc mắt y lại bắt đầu chảy máu, nhuốm đỏ một mảng băng vải trắng. Kiếm hơi động một chút, sau nhanh chóng an ổn. Đêm tối vẫn kéo dài, cứ như đến vô tận... Nhưng vốn không quan trọng, cũng không có chút ý nghĩa nào cả. Vì y căn bản không nhìn thấy... Qua lớp băng vải, Hiểu Tinh Trần mi mắt khẽ giật, kêu một tiếng, vội ngồi thẳng người. Mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt, cũng ướt đẫm y phục. Từng mảnh hồn nát vụn, lại chẳng rõ vì sao lúc này lành lặn như thế. Hiểu Tinh Trần khẽ thở dài, sờ Sương Hoa kiếm bên cạnh. Rõ ràng y đã chết rồi, đã chết từ tám năm trước, hồn phi phách tán, không có khả năng cứu chữa, bất nhập luân hồi, giờ khắc này lại ngồi trong ngôi miếu hoang cũ nát, an tĩnh nghỉ ngơi. Từ lúc phát hiện bản thân sống lại, cũng là hai ngày…

Chương 15

[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký VãngTác giả: Hồn MộngTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng SinhMàn đêm buông xuống, trong ngôi miếu hoang cũ kĩ, khắp nơi là rơm rạ ướt ướt, không có lấy một chút ánh sáng. Nam tử bạch y thanh lãnh ngồi dựa đầu vào cây cột gỗ, kiếm đặt ngay bên cạnh. Trán bất giác đổ mổ hôi lạnh, tuôn xuống không ngừng. Dường như hốc mắt y lại bắt đầu chảy máu, nhuốm đỏ một mảng băng vải trắng. Kiếm hơi động một chút, sau nhanh chóng an ổn. Đêm tối vẫn kéo dài, cứ như đến vô tận... Nhưng vốn không quan trọng, cũng không có chút ý nghĩa nào cả. Vì y căn bản không nhìn thấy... Qua lớp băng vải, Hiểu Tinh Trần mi mắt khẽ giật, kêu một tiếng, vội ngồi thẳng người. Mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt, cũng ướt đẫm y phục. Từng mảnh hồn nát vụn, lại chẳng rõ vì sao lúc này lành lặn như thế. Hiểu Tinh Trần khẽ thở dài, sờ Sương Hoa kiếm bên cạnh. Rõ ràng y đã chết rồi, đã chết từ tám năm trước, hồn phi phách tán, không có khả năng cứu chữa, bất nhập luân hồi, giờ khắc này lại ngồi trong ngôi miếu hoang cũ nát, an tĩnh nghỉ ngơi. Từ lúc phát hiện bản thân sống lại, cũng là hai ngày… Hai năm trước...Thuyền hoa xuôi dòng, ca kĩ đàn hát cười nói cùng khách nhân, Lộ Phục nghiêng đầu uống rượu, vui vẻ trêu chọc các nàng...Sắc trời bỗng thay đổi, mưa lớn trút xuống, thuyền hoa đã trôi xa, ca kĩ hoảng sợ, chính Lộ Phục cũng không thể ngờ sẽ xảy ra chuyện này. Gã vội vã chỉnh lí y phục, chạy ra đầu thuyền. Nhưng còn chưa đi được mấy bước, thuyền hoa đã lật, người trên thuyền toàn bộ rơi xuống lòng sông, tiếng la hết, vẫy vùng không ngớt.Thôn trấn hẻo lánh thưa người, Lộ Phục xiêm y ướt đẫm, tóc tai rối loạn, trôi dạt vào ven bờ. Thôn dân vây lưới nhìn thấy, nhưng không ai muốn đem gã về cưu mang. Bình thường cơm còn không đủ ăn, ai lại rước thêm vào người một kẻ xa lạ phiền phức. Cát Đồng vừa hay cũng ở trong đám người, vốn tâm tính lương thiện, liền mang gã về chăm sóc.Nhà chỉ còn cha và nàng, bỗng thêm một người nữa, nhưng cũng không đến nỗi khó khăn. Vì sau khi khỏe lại, Lộ Phục thế nhưng không rời đi ngay, lại chịu làm công việc chân tay, giúp cha và nàng không ít, giảm bớt gánh nặng trong nhà.Lộ Phục cùng Cát Đồng sớm tối cùng làm việc, cùng ở một nhà, cùng ăn một bữa, nói chuyện vô cùng vui vẻ hòa hợp. Gã không giống như khi trước, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt. Lần này, lại chỉ duy nhất cười nói với Cát Đồng.Hai năm sau đó, cha Cát Đồng bệnh nặng, không có tiền chạy chữa, hơn nữa tuổi cũng đã cao, muốn nhìn thấy nhi nữ mặc giá y một lần. Lộ Phục sau khi ở trong thôn trấn, trưởng thành lên không ít. Gã thấy nàng lo lắng mất ăn mất ngủ, liền hứa đưa nàng và cha nàng về Kim Kê trấn, mời đại phu giỏi nhất đến chữa bệnh, còn cưới nàng qua cửa. Đời này trừ nàng ra, sẽ không lấy ai khác...Nhưng Lộ gia tốt xấu gì cũng là hào phú, sao có thể đồng ý hôn sự không môn đăng hộ đối thế này? Lộ Phục và gia phụ cãi nhau nhiều ngày, cha nàng cũng ngày càng bệnh nặng hơn, không có lang y chữa trị. Cuối cùng, Lộ lão gia nói với Lộ Phục và Cát Đồng, nếu gã chịu lấy Ngô gia tiểu thư, phụ thân sẽ đồng ý tìm lang y giỏi nhất chữa bệnh cho cha nàng, hơn nữa, có thể cho gã cưới thêm nàng làm thiếp. Cát Đồng dù không muốn thế nào, nhưng cha nguy kịch, vẫn đồng ý.Chuyện nàng không ngờ được, là nhân tâm khó lường... Đêm đó, nàng nghe được hạ nhân trong phủ nói, Lộ Phục chẳng qua chỉ tham luyến nhan sắc nàng, sau khi cưới Ngô gia tiểu thư, sẽ đuổi nàng đi. Ngô thị kia nhan sắc, tài năng, gia thế,...cái gì cũng hơn nàng, nàng sao có thể so? Nhưng nàng không tin lời bọn họ nói, nàng chỉ tin Lộ Phục. Vậy mà, chính gã lại cũng nói với nàng như thế... Nàng sao có thể không hận, không buồn? Trong bụng nàng, còn có giọt máu của gã cơ mà...? Hỉ phòng trong biệt viện của Lộ Phục, tự tay gã bài trí, sắp xếp, muốn tự ý mình thành thân với nàng trước, đó là hắn nói... Cũng chính hỉ phòng đó, nàng treo cổ tự tử...Nếu Lộ Phục đã không thể hoàn thành lời hứa với Cát Đồng, vậy nàng cũng nên làm chút chuyện vui cho gã. Gã nói chết cũng muốn theo nàng, vậy nàng đưa gã theo...Đến tận khi chết, Cát Đồng vẫn không biết được, lời Lộ Phục nói hôm đó, chẳng qua là bị ép buộc, vì bảo vệ tính mạng mẫu tử nàng sau này... Gã trăng hoa, không sai. Nhưng là đã từng... Gã đối với nàng, là thật lòng thật dạ...Cát Đồng quanh quẩn không đi, cứ mãi náo loạn trong Lộ phủ, nhưng chưa một lần nhìn thấy Lộ Phục. Gã cứ trốn tránh nàng, lại cũng luôn âm thầm dõi theo nàng... Biết nàng gây loạn sớm muộn cũng không có kết cục tốt, lại chẳng thể làm gì... Nhìn thấy nàng sắp tan biến, chỉ có thể thay nàng cản bớt, mong nàng hiểu: Lộ Phục vẫn luôn bên cạnh Cát Đồng, vẫn luôn yêu thương nàng, không ai khác...Những lời chưa thể nói giữa Lộ Phục và Cát Đồng đều có thể giãi bày hết, gã cười mãn nguyệt, hôn nhẹ lên mi tâm nàng. Vong linh dần tan biến, hóa thành cát bụi mà bay đi. Bài thơ kia, nàng một lần nữa đọc lên. Bóng hình cũng ngày càng mờ ảo, dây khốn ma rơi xuống đất, chẳng còn lại gì.Nếu trần gian không có chỗ cho hai người họ dung thân, họ có thể cùng nhau đến chân trời xa mới, làm một đôi phu thê vui vẻ, không gì có thể giằng buộc...

Hai năm trước...

Thuyền hoa xuôi dòng, ca kĩ đàn hát cười nói cùng khách nhân, Lộ Phục nghiêng đầu uống rượu, vui vẻ trêu chọc các nàng...

Sắc trời bỗng thay đổi, mưa lớn trút xuống, thuyền hoa đã trôi xa, ca kĩ hoảng sợ, chính Lộ Phục cũng không thể ngờ sẽ xảy ra chuyện này. Gã vội vã chỉnh lí y phục, chạy ra đầu thuyền. Nhưng còn chưa đi được mấy bước, thuyền hoa đã lật, người trên thuyền toàn bộ rơi xuống lòng sông, tiếng la hết, vẫy vùng không ngớt.

Thôn trấn hẻo lánh thưa người, Lộ Phục xiêm y ướt đẫm, tóc tai rối loạn, trôi dạt vào ven bờ. Thôn dân vây lưới nhìn thấy, nhưng không ai muốn đem gã về cưu mang. Bình thường cơm còn không đủ ăn, ai lại rước thêm vào người một kẻ xa lạ phiền phức. Cát Đồng vừa hay cũng ở trong đám người, vốn tâm tính lương thiện, liền mang gã về chăm sóc.

Nhà chỉ còn cha và nàng, bỗng thêm một người nữa, nhưng cũng không đến nỗi khó khăn. Vì sau khi khỏe lại, Lộ Phục thế nhưng không rời đi ngay, lại chịu làm công việc chân tay, giúp cha và nàng không ít, giảm bớt gánh nặng trong nhà.

Lộ Phục cùng Cát Đồng sớm tối cùng làm việc, cùng ở một nhà, cùng ăn một bữa, nói chuyện vô cùng vui vẻ hòa hợp. Gã không giống như khi trước, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt. Lần này, lại chỉ duy nhất cười nói với Cát Đồng.

Hai năm sau đó, cha Cát Đồng bệnh nặng, không có tiền chạy chữa, hơn nữa tuổi cũng đã cao, muốn nhìn thấy nhi nữ mặc giá y một lần. Lộ Phục sau khi ở trong thôn trấn, trưởng thành lên không ít. Gã thấy nàng lo lắng mất ăn mất ngủ, liền hứa đưa nàng và cha nàng về Kim Kê trấn, mời đại phu giỏi nhất đến chữa bệnh, còn cưới nàng qua cửa. Đời này trừ nàng ra, sẽ không lấy ai khác...

Nhưng Lộ gia tốt xấu gì cũng là hào phú, sao có thể đồng ý hôn sự không môn đăng hộ đối thế này? Lộ Phục và gia phụ cãi nhau nhiều ngày, cha nàng cũng ngày càng bệnh nặng hơn, không có lang y chữa trị. Cuối cùng, Lộ lão gia nói với Lộ Phục và Cát Đồng, nếu gã chịu lấy Ngô gia tiểu thư, phụ thân sẽ đồng ý tìm lang y giỏi nhất chữa bệnh cho cha nàng, hơn nữa, có thể cho gã cưới thêm nàng làm thiếp. Cát Đồng dù không muốn thế nào, nhưng cha nguy kịch, vẫn đồng ý.

Chuyện nàng không ngờ được, là nhân tâm khó lường... Đêm đó, nàng nghe được hạ nhân trong phủ nói, Lộ Phục chẳng qua chỉ tham luyến nhan sắc nàng, sau khi cưới Ngô gia tiểu thư, sẽ đuổi nàng đi. Ngô thị kia nhan sắc, tài năng, gia thế,...cái gì cũng hơn nàng, nàng sao có thể so? Nhưng nàng không tin lời bọn họ nói, nàng chỉ tin Lộ Phục. Vậy mà, chính gã lại cũng nói với nàng như thế... Nàng sao có thể không hận, không buồn? Trong bụng nàng, còn có giọt máu của gã cơ mà...? Hỉ phòng trong biệt viện của Lộ Phục, tự tay gã bài trí, sắp xếp, muốn tự ý mình thành thân với nàng trước, đó là hắn nói... Cũng chính hỉ phòng đó, nàng treo cổ tự tử...

Nếu Lộ Phục đã không thể hoàn thành lời hứa với Cát Đồng, vậy nàng cũng nên làm chút chuyện vui cho gã. Gã nói chết cũng muốn theo nàng, vậy nàng đưa gã theo...

Đến tận khi chết, Cát Đồng vẫn không biết được, lời Lộ Phục nói hôm đó, chẳng qua là bị ép buộc, vì bảo vệ tính mạng mẫu tử nàng sau này... Gã trăng hoa, không sai. Nhưng là đã từng... Gã đối với nàng, là thật lòng thật dạ...

Cát Đồng quanh quẩn không đi, cứ mãi náo loạn trong Lộ phủ, nhưng chưa một lần nhìn thấy Lộ Phục. Gã cứ trốn tránh nàng, lại cũng luôn âm thầm dõi theo nàng... Biết nàng gây loạn sớm muộn cũng không có kết cục tốt, lại chẳng thể làm gì... Nhìn thấy nàng sắp tan biến, chỉ có thể thay nàng cản bớt, mong nàng hiểu: Lộ Phục vẫn luôn bên cạnh Cát Đồng, vẫn luôn yêu thương nàng, không ai khác...

Những lời chưa thể nói giữa Lộ Phục và Cát Đồng đều có thể giãi bày hết, gã cười mãn nguyệt, hôn nhẹ lên mi tâm nàng. Vong linh dần tan biến, hóa thành cát bụi mà bay đi. Bài thơ kia, nàng một lần nữa đọc lên. Bóng hình cũng ngày càng mờ ảo, dây khốn ma rơi xuống đất, chẳng còn lại gì.

Nếu trần gian không có chỗ cho hai người họ dung thân, họ có thể cùng nhau đến chân trời xa mới, làm một đôi phu thê vui vẻ, không gì có thể giằng buộc...

[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký VãngTác giả: Hồn MộngTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng SinhMàn đêm buông xuống, trong ngôi miếu hoang cũ kĩ, khắp nơi là rơm rạ ướt ướt, không có lấy một chút ánh sáng. Nam tử bạch y thanh lãnh ngồi dựa đầu vào cây cột gỗ, kiếm đặt ngay bên cạnh. Trán bất giác đổ mổ hôi lạnh, tuôn xuống không ngừng. Dường như hốc mắt y lại bắt đầu chảy máu, nhuốm đỏ một mảng băng vải trắng. Kiếm hơi động một chút, sau nhanh chóng an ổn. Đêm tối vẫn kéo dài, cứ như đến vô tận... Nhưng vốn không quan trọng, cũng không có chút ý nghĩa nào cả. Vì y căn bản không nhìn thấy... Qua lớp băng vải, Hiểu Tinh Trần mi mắt khẽ giật, kêu một tiếng, vội ngồi thẳng người. Mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt, cũng ướt đẫm y phục. Từng mảnh hồn nát vụn, lại chẳng rõ vì sao lúc này lành lặn như thế. Hiểu Tinh Trần khẽ thở dài, sờ Sương Hoa kiếm bên cạnh. Rõ ràng y đã chết rồi, đã chết từ tám năm trước, hồn phi phách tán, không có khả năng cứu chữa, bất nhập luân hồi, giờ khắc này lại ngồi trong ngôi miếu hoang cũ nát, an tĩnh nghỉ ngơi. Từ lúc phát hiện bản thân sống lại, cũng là hai ngày… Hai năm trước...Thuyền hoa xuôi dòng, ca kĩ đàn hát cười nói cùng khách nhân, Lộ Phục nghiêng đầu uống rượu, vui vẻ trêu chọc các nàng...Sắc trời bỗng thay đổi, mưa lớn trút xuống, thuyền hoa đã trôi xa, ca kĩ hoảng sợ, chính Lộ Phục cũng không thể ngờ sẽ xảy ra chuyện này. Gã vội vã chỉnh lí y phục, chạy ra đầu thuyền. Nhưng còn chưa đi được mấy bước, thuyền hoa đã lật, người trên thuyền toàn bộ rơi xuống lòng sông, tiếng la hết, vẫy vùng không ngớt.Thôn trấn hẻo lánh thưa người, Lộ Phục xiêm y ướt đẫm, tóc tai rối loạn, trôi dạt vào ven bờ. Thôn dân vây lưới nhìn thấy, nhưng không ai muốn đem gã về cưu mang. Bình thường cơm còn không đủ ăn, ai lại rước thêm vào người một kẻ xa lạ phiền phức. Cát Đồng vừa hay cũng ở trong đám người, vốn tâm tính lương thiện, liền mang gã về chăm sóc.Nhà chỉ còn cha và nàng, bỗng thêm một người nữa, nhưng cũng không đến nỗi khó khăn. Vì sau khi khỏe lại, Lộ Phục thế nhưng không rời đi ngay, lại chịu làm công việc chân tay, giúp cha và nàng không ít, giảm bớt gánh nặng trong nhà.Lộ Phục cùng Cát Đồng sớm tối cùng làm việc, cùng ở một nhà, cùng ăn một bữa, nói chuyện vô cùng vui vẻ hòa hợp. Gã không giống như khi trước, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt. Lần này, lại chỉ duy nhất cười nói với Cát Đồng.Hai năm sau đó, cha Cát Đồng bệnh nặng, không có tiền chạy chữa, hơn nữa tuổi cũng đã cao, muốn nhìn thấy nhi nữ mặc giá y một lần. Lộ Phục sau khi ở trong thôn trấn, trưởng thành lên không ít. Gã thấy nàng lo lắng mất ăn mất ngủ, liền hứa đưa nàng và cha nàng về Kim Kê trấn, mời đại phu giỏi nhất đến chữa bệnh, còn cưới nàng qua cửa. Đời này trừ nàng ra, sẽ không lấy ai khác...Nhưng Lộ gia tốt xấu gì cũng là hào phú, sao có thể đồng ý hôn sự không môn đăng hộ đối thế này? Lộ Phục và gia phụ cãi nhau nhiều ngày, cha nàng cũng ngày càng bệnh nặng hơn, không có lang y chữa trị. Cuối cùng, Lộ lão gia nói với Lộ Phục và Cát Đồng, nếu gã chịu lấy Ngô gia tiểu thư, phụ thân sẽ đồng ý tìm lang y giỏi nhất chữa bệnh cho cha nàng, hơn nữa, có thể cho gã cưới thêm nàng làm thiếp. Cát Đồng dù không muốn thế nào, nhưng cha nguy kịch, vẫn đồng ý.Chuyện nàng không ngờ được, là nhân tâm khó lường... Đêm đó, nàng nghe được hạ nhân trong phủ nói, Lộ Phục chẳng qua chỉ tham luyến nhan sắc nàng, sau khi cưới Ngô gia tiểu thư, sẽ đuổi nàng đi. Ngô thị kia nhan sắc, tài năng, gia thế,...cái gì cũng hơn nàng, nàng sao có thể so? Nhưng nàng không tin lời bọn họ nói, nàng chỉ tin Lộ Phục. Vậy mà, chính gã lại cũng nói với nàng như thế... Nàng sao có thể không hận, không buồn? Trong bụng nàng, còn có giọt máu của gã cơ mà...? Hỉ phòng trong biệt viện của Lộ Phục, tự tay gã bài trí, sắp xếp, muốn tự ý mình thành thân với nàng trước, đó là hắn nói... Cũng chính hỉ phòng đó, nàng treo cổ tự tử...Nếu Lộ Phục đã không thể hoàn thành lời hứa với Cát Đồng, vậy nàng cũng nên làm chút chuyện vui cho gã. Gã nói chết cũng muốn theo nàng, vậy nàng đưa gã theo...Đến tận khi chết, Cát Đồng vẫn không biết được, lời Lộ Phục nói hôm đó, chẳng qua là bị ép buộc, vì bảo vệ tính mạng mẫu tử nàng sau này... Gã trăng hoa, không sai. Nhưng là đã từng... Gã đối với nàng, là thật lòng thật dạ...Cát Đồng quanh quẩn không đi, cứ mãi náo loạn trong Lộ phủ, nhưng chưa một lần nhìn thấy Lộ Phục. Gã cứ trốn tránh nàng, lại cũng luôn âm thầm dõi theo nàng... Biết nàng gây loạn sớm muộn cũng không có kết cục tốt, lại chẳng thể làm gì... Nhìn thấy nàng sắp tan biến, chỉ có thể thay nàng cản bớt, mong nàng hiểu: Lộ Phục vẫn luôn bên cạnh Cát Đồng, vẫn luôn yêu thương nàng, không ai khác...Những lời chưa thể nói giữa Lộ Phục và Cát Đồng đều có thể giãi bày hết, gã cười mãn nguyệt, hôn nhẹ lên mi tâm nàng. Vong linh dần tan biến, hóa thành cát bụi mà bay đi. Bài thơ kia, nàng một lần nữa đọc lên. Bóng hình cũng ngày càng mờ ảo, dây khốn ma rơi xuống đất, chẳng còn lại gì.Nếu trần gian không có chỗ cho hai người họ dung thân, họ có thể cùng nhau đến chân trời xa mới, làm một đôi phu thê vui vẻ, không gì có thể giằng buộc...

Chương 15