"Lão Hán đầu thôn hôm qua đến Xuân Hoa Lâu mua một kỹ nữ già về làm vợ!" Chuyện này lan truyền khắp thôn Khê Đầu nhanh như lửa cháy gặp cỏ khô, ngay cả Lục Trường An sống lẻ loi một mình giữa sườn núi cũng nghe được đại sự này! Nhưng khác với thái độ khinh bỉ và ghê tởm của đám người kia, Lục Trường An chợt cảm thấy khát vọng chôn sâu dưới đáy lòng mình đột nhiên bị khơi lên. Lục Trường An là tú tài đầu tiên ở thôn Khê Đầu, y năm nay mới mười tám tuổi, đang ở độ tuổi có triển vọng tốt đẹp. Nhưng từ khi phụ mẫu Lục gia lần lượt sinh bệnh qua đời hai năm trước, Lục Trường An có lẽ bị đả kích lớn nên mới đầu năm đã điên điên khùng khùng bỏ thư viện về nhà! Ngay cả thư viện cũng không đi thì mẹ nó còn thi cử nhân gì nữa! Lúc ấy chú họ Lý Chính của y vừa nghe tin này thì lập tức trợn mắt ngã lăn quay, may nhờ có người bóp miệng đổ canh sâm vào mới cứu được, sau khi tỉnh lại ông chú càng già càng dẻo dai liền vác gậy rượt Lục tú tài chạy suốt hai dặm! Y bỏ thư viện cũng không tính, Lục…
Chương 52: Nhất Định Phải Trói Chặt Nam Nhân Này
Tiểu Tú Tài Đoạn TụTác giả: Hạ Phong LiễuTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ"Lão Hán đầu thôn hôm qua đến Xuân Hoa Lâu mua một kỹ nữ già về làm vợ!" Chuyện này lan truyền khắp thôn Khê Đầu nhanh như lửa cháy gặp cỏ khô, ngay cả Lục Trường An sống lẻ loi một mình giữa sườn núi cũng nghe được đại sự này! Nhưng khác với thái độ khinh bỉ và ghê tởm của đám người kia, Lục Trường An chợt cảm thấy khát vọng chôn sâu dưới đáy lòng mình đột nhiên bị khơi lên. Lục Trường An là tú tài đầu tiên ở thôn Khê Đầu, y năm nay mới mười tám tuổi, đang ở độ tuổi có triển vọng tốt đẹp. Nhưng từ khi phụ mẫu Lục gia lần lượt sinh bệnh qua đời hai năm trước, Lục Trường An có lẽ bị đả kích lớn nên mới đầu năm đã điên điên khùng khùng bỏ thư viện về nhà! Ngay cả thư viện cũng không đi thì mẹ nó còn thi cử nhân gì nữa! Lúc ấy chú họ Lý Chính của y vừa nghe tin này thì lập tức trợn mắt ngã lăn quay, may nhờ có người bóp miệng đổ canh sâm vào mới cứu được, sau khi tỉnh lại ông chú càng già càng dẻo dai liền vác gậy rượt Lục tú tài chạy suốt hai dặm! Y bỏ thư viện cũng không tính, Lục… Cũng thật trùng hợp, Lý Mộng Ngư vừa đi xong thì thổ phỉ kia liền tỉnh lại.Hắn vừa mở mắt ra đã tỉnh bơ xin cơm ăn, cứ như vết thương sâu hoắm trên người chỉ là vật trang trí, người này quả nhiên thân thể khoẻ mạnh, thể lực kinh người.Lục Trường An kinh ngạc nhìn hắn ăn hết ba bát cơm to, còn chưa đủ no nên muốn xin thêm một bát, kết quả bị Lương Tuyển từ chối."Ngươi nhiều ngày rồi chưa ăn, nhất thời ăn quá no sẽ không tốt."Đại hán vạm vỡ hào sảng cười to: "Được, nghe lời ngươi, lần này cám ơn huynh đệ đã cứu giúp."Lục Trường An liếc mắt nói: "Bạn ta cũng có ý tốt muốn cứu ngươi, sao ngươi lại bắt cóc hắn?"Đại hán vạm vỡ ôm quyền nói: "Là lão ca không đúng, lúc ấy trên người ta bị thương nên mơ màng, còn tưởng hắn không có ý tốt nên mới đắc tội hắn, vị công tử kia đâu, để lão ca đi tạ lỗi với hắn!"Sắc mặt Lục Trường An dịu lại, nói khẽ: "Hắn có chuyện quan trọng nên vừa đi không lâu, mấy ngày nữa lại tới, đến lúc đó ngươi nói với hắn đi."Đại hán vạm vỡ nói: "Cũng được, chuyện này đúng là lão ca có lỗi, may mà không làm hắn bị thương."Lục Trường An thầm nghĩ, nhưng ngươi làm hắn bẩn nha! Cái này còn nghiêm trọng hơn là đâm hắn hai nhát nữa!"Ngươi cứ an tâm dưỡng thương trước đi." Mau khỏe lại để Lý Mộng Ngư còn trút giận nữa chứ.Đại hán vạm vỡ lại nằm xuống, không bao lâu sau đã ngáy o o.Lục Trường An cạn lời, nghĩ thầm quả nhiên đây chính là người giang hồ.Đến giờ Tuất, sắc trời dần tối, Lục Trường An và Lương Tuyển ngồi xuống ăn cơm.Lương Tuyển lặng lẽ nhìn Lục Trường An, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lục Trường An cực kỳ bình tĩnh, không hề có vẻ gì muốn tính sổ.Lương Tuyển lại bắt đầu hồi hộp, tuy Lục Trường An nóng tính nhưng lòng dạ rộng lượng, có chuyện gì đều bộc lộ ra ngoài, đảo mắt liền quên ngay, nhưng từ khi cứu người hai ngày trước đến giờ Lục Trường An lại chẳng hé nửa lời về tài bắn cung của hắn, điều này lại khiến Lương Tuyển bất an.Lục Trường An gắp một miếng thịt cho Lương Tuyển rồi sẵng giọng: "Nhìn ta làm gì? Nhìn ta có thể ăn với cơm sao, đồ ngốc!"Lương Tuyển rũ mắt xuống ăn thịt.Vì vậy hắn không nhìn thấy vẻ cô đơn thoáng qua trên mặt Lục Trường An.Thật ra Lục Trường An không phải là không muốn tính sổ, nhưng y có tư cách gì để tính với người ta đâu.Trước kia y nắm trong tay văn tự bán mình của Lương Tuyển nên có thể tùy ý giày vò người mình dùng tiền mua về.Nhưng giờ y mới phát hiện Lương Tuyển rất có thể không phải là dân chạy nạn nghèo túng gì cả, người ta vừa biết chữ vừa hiểu y thuật, còn có một thân công phu, lúc trước cứu người đã để lộ tài bắn cung, dù Lục Trường An không rành nhưng cũng biết tài bắn cung của hắn rất siêu, một người như vậy sao có thể là quy nô thấp kém để mặc người ta chèn ép ở Nam Phong Quán được, rõ ràng đã gặp chuyện gì mới tạm thời dừng chân ở đó, kết quả trời xui đất khiến bị mình nhìn trúng rồi mua về.Từ đó suy ra Lương Tuyển chưa chắc đã là tên thật của hắn, bây giờ y cầm một tờ văn tự bán mình nhẹ tênh thì có ích gì.Ấy là chưa nói đến người ta từ khi tới nhà y đã làm việc cần cù chăm chỉ, còn cho y một bộ lông cáo trắng thượng hạng, giờ lại cứu mạng y và Lý Mộng Ngư.Haizz, tình thế đã đảo ngược, hiện giờ chính y lại nợ ân tình của người ta!Vì vậy hai ngày nay Lục Trường An trằn trọc khổ tâm thật lâu, nghĩ xem làm thế nào mới có thể trói chặt Lương Tuyển giữ hắn lại.Khó khăn lắm y mới thích một người, mọi thủ đoạn dụ dỗ còn chưa kịp xuất ra hết, đến giờ mới vội vàng gặm người ta được một cái, sao có thể dễ dàng thả hắn đi được!.Quá thiệt thòi! Quá không cam lòng!Hơn nữa hiện giờ y cũng thật lòng thích nam nhân này, người hợp ý mình rất khó tìm! Đương nhiên y phải giữ chặt người ta mới được.Nhưng thân thế thật sự của Lương Tuyển khiến y như bị nghẹn ở cổ, nếu không tháo gỡ được thì sẽ vĩnh viễn là một nút thắt giữa hai người họ.Nghĩ vậy Lục Trường An lại hận thổ phỉ kia muốn chết, sớm không xuất hiện trễ không xuất hiện, cứ phải chọn đúng thời điểm quan trọng này để chạy đến gây náo loạn, giờ y đã hoàn toàn để tâm vào Lương Tuyển nhưng vẫn chưa kéo được người ta lên giường, mới có chút khởi sắc thì rắc rối từ đâu bỗng nhiên ập tới!Lục Trường An thầm nghĩ, mẹ nó, tên kia đúng là quỷ phiền phức đầu thai mà!.
Cũng thật trùng hợp, Lý Mộng Ngư vừa đi xong thì thổ phỉ kia liền tỉnh lại.
Hắn vừa mở mắt ra đã tỉnh bơ xin cơm ăn, cứ như vết thương sâu hoắm trên người chỉ là vật trang trí, người này quả nhiên thân thể khoẻ mạnh, thể lực kinh người.
Lục Trường An kinh ngạc nhìn hắn ăn hết ba bát cơm to, còn chưa đủ no nên muốn xin thêm một bát, kết quả bị Lương Tuyển từ chối.
"Ngươi nhiều ngày rồi chưa ăn, nhất thời ăn quá no sẽ không tốt."
Đại hán vạm vỡ hào sảng cười to: "Được, nghe lời ngươi, lần này cám ơn huynh đệ đã cứu giúp."
Lục Trường An liếc mắt nói: "Bạn ta cũng có ý tốt muốn cứu ngươi, sao ngươi lại bắt cóc hắn?"
Đại hán vạm vỡ ôm quyền nói: "Là lão ca không đúng, lúc ấy trên người ta bị thương nên mơ màng, còn tưởng hắn không có ý tốt nên mới đắc tội hắn, vị công tử kia đâu, để lão ca đi tạ lỗi với hắn!"
Sắc mặt Lục Trường An dịu lại, nói khẽ: "Hắn có chuyện quan trọng nên vừa đi không lâu, mấy ngày nữa lại tới, đến lúc đó ngươi nói với hắn đi."
Đại hán vạm vỡ nói: "Cũng được, chuyện này đúng là lão ca có lỗi, may mà không làm hắn bị thương."
Lục Trường An thầm nghĩ, nhưng ngươi làm hắn bẩn nha! Cái này còn nghiêm trọng hơn là đâm hắn hai nhát nữa!
"Ngươi cứ an tâm dưỡng thương trước đi." Mau khỏe lại để Lý Mộng Ngư còn trút giận nữa chứ.
Đại hán vạm vỡ lại nằm xuống, không bao lâu sau đã ngáy o o.
Lục Trường An cạn lời, nghĩ thầm quả nhiên đây chính là người giang hồ.
Đến giờ Tuất, sắc trời dần tối, Lục Trường An và Lương Tuyển ngồi xuống ăn cơm.
Lương Tuyển lặng lẽ nhìn Lục Trường An, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lục Trường An cực kỳ bình tĩnh, không hề có vẻ gì muốn tính sổ.
Lương Tuyển lại bắt đầu hồi hộp, tuy Lục Trường An nóng tính nhưng lòng dạ rộng lượng, có chuyện gì đều bộc lộ ra ngoài, đảo mắt liền quên ngay, nhưng từ khi cứu người hai ngày trước đến giờ Lục Trường An lại chẳng hé nửa lời về tài bắn cung của hắn, điều này lại khiến Lương Tuyển bất an.
Lục Trường An gắp một miếng thịt cho Lương Tuyển rồi sẵng giọng: "Nhìn ta làm gì? Nhìn ta có thể ăn với cơm sao, đồ ngốc!"
Lương Tuyển rũ mắt xuống ăn thịt.
Vì vậy hắn không nhìn thấy vẻ cô đơn thoáng qua trên mặt Lục Trường An.
Thật ra Lục Trường An không phải là không muốn tính sổ, nhưng y có tư cách gì để tính với người ta đâu.
Trước kia y nắm trong tay văn tự bán mình của Lương Tuyển nên có thể tùy ý giày vò người mình dùng tiền mua về.
Nhưng giờ y mới phát hiện Lương Tuyển rất có thể không phải là dân chạy nạn nghèo túng gì cả, người ta vừa biết chữ vừa hiểu y thuật, còn có một thân công phu, lúc trước cứu người đã để lộ tài bắn cung, dù Lục Trường An không rành nhưng cũng biết tài bắn cung của hắn rất siêu, một người như vậy sao có thể là quy nô thấp kém để mặc người ta chèn ép ở Nam Phong Quán được, rõ ràng đã gặp chuyện gì mới tạm thời dừng chân ở đó, kết quả trời xui đất khiến bị mình nhìn trúng rồi mua về.
Từ đó suy ra Lương Tuyển chưa chắc đã là tên thật của hắn, bây giờ y cầm một tờ văn tự bán mình nhẹ tênh thì có ích gì.
Ấy là chưa nói đến người ta từ khi tới nhà y đã làm việc cần cù chăm chỉ, còn cho y một bộ lông cáo trắng thượng hạng, giờ lại cứu mạng y và Lý Mộng Ngư.
Haizz, tình thế đã đảo ngược, hiện giờ chính y lại nợ ân tình của người ta!
Vì vậy hai ngày nay Lục Trường An trằn trọc khổ tâm thật lâu, nghĩ xem làm thế nào mới có thể trói chặt Lương Tuyển giữ hắn lại.
Khó khăn lắm y mới thích một người, mọi thủ đoạn dụ dỗ còn chưa kịp xuất ra hết, đến giờ mới vội vàng gặm người ta được một cái, sao có thể dễ dàng thả hắn đi được!.
Quá thiệt thòi! Quá không cam lòng!
Hơn nữa hiện giờ y cũng thật lòng thích nam nhân này, người hợp ý mình rất khó tìm! Đương nhiên y phải giữ chặt người ta mới được.
Nhưng thân thế thật sự của Lương Tuyển khiến y như bị nghẹn ở cổ, nếu không tháo gỡ được thì sẽ vĩnh viễn là một nút thắt giữa hai người họ.
Nghĩ vậy Lục Trường An lại hận thổ phỉ kia muốn chết, sớm không xuất hiện trễ không xuất hiện, cứ phải chọn đúng thời điểm quan trọng này để chạy đến gây náo loạn, giờ y đã hoàn toàn để tâm vào Lương Tuyển nhưng vẫn chưa kéo được người ta lên giường, mới có chút khởi sắc thì rắc rối từ đâu bỗng nhiên ập tới!
Lục Trường An thầm nghĩ, mẹ nó, tên kia đúng là quỷ phiền phức đầu thai mà!.
Tiểu Tú Tài Đoạn TụTác giả: Hạ Phong LiễuTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ"Lão Hán đầu thôn hôm qua đến Xuân Hoa Lâu mua một kỹ nữ già về làm vợ!" Chuyện này lan truyền khắp thôn Khê Đầu nhanh như lửa cháy gặp cỏ khô, ngay cả Lục Trường An sống lẻ loi một mình giữa sườn núi cũng nghe được đại sự này! Nhưng khác với thái độ khinh bỉ và ghê tởm của đám người kia, Lục Trường An chợt cảm thấy khát vọng chôn sâu dưới đáy lòng mình đột nhiên bị khơi lên. Lục Trường An là tú tài đầu tiên ở thôn Khê Đầu, y năm nay mới mười tám tuổi, đang ở độ tuổi có triển vọng tốt đẹp. Nhưng từ khi phụ mẫu Lục gia lần lượt sinh bệnh qua đời hai năm trước, Lục Trường An có lẽ bị đả kích lớn nên mới đầu năm đã điên điên khùng khùng bỏ thư viện về nhà! Ngay cả thư viện cũng không đi thì mẹ nó còn thi cử nhân gì nữa! Lúc ấy chú họ Lý Chính của y vừa nghe tin này thì lập tức trợn mắt ngã lăn quay, may nhờ có người bóp miệng đổ canh sâm vào mới cứu được, sau khi tỉnh lại ông chú càng già càng dẻo dai liền vác gậy rượt Lục tú tài chạy suốt hai dặm! Y bỏ thư viện cũng không tính, Lục… Cũng thật trùng hợp, Lý Mộng Ngư vừa đi xong thì thổ phỉ kia liền tỉnh lại.Hắn vừa mở mắt ra đã tỉnh bơ xin cơm ăn, cứ như vết thương sâu hoắm trên người chỉ là vật trang trí, người này quả nhiên thân thể khoẻ mạnh, thể lực kinh người.Lục Trường An kinh ngạc nhìn hắn ăn hết ba bát cơm to, còn chưa đủ no nên muốn xin thêm một bát, kết quả bị Lương Tuyển từ chối."Ngươi nhiều ngày rồi chưa ăn, nhất thời ăn quá no sẽ không tốt."Đại hán vạm vỡ hào sảng cười to: "Được, nghe lời ngươi, lần này cám ơn huynh đệ đã cứu giúp."Lục Trường An liếc mắt nói: "Bạn ta cũng có ý tốt muốn cứu ngươi, sao ngươi lại bắt cóc hắn?"Đại hán vạm vỡ ôm quyền nói: "Là lão ca không đúng, lúc ấy trên người ta bị thương nên mơ màng, còn tưởng hắn không có ý tốt nên mới đắc tội hắn, vị công tử kia đâu, để lão ca đi tạ lỗi với hắn!"Sắc mặt Lục Trường An dịu lại, nói khẽ: "Hắn có chuyện quan trọng nên vừa đi không lâu, mấy ngày nữa lại tới, đến lúc đó ngươi nói với hắn đi."Đại hán vạm vỡ nói: "Cũng được, chuyện này đúng là lão ca có lỗi, may mà không làm hắn bị thương."Lục Trường An thầm nghĩ, nhưng ngươi làm hắn bẩn nha! Cái này còn nghiêm trọng hơn là đâm hắn hai nhát nữa!"Ngươi cứ an tâm dưỡng thương trước đi." Mau khỏe lại để Lý Mộng Ngư còn trút giận nữa chứ.Đại hán vạm vỡ lại nằm xuống, không bao lâu sau đã ngáy o o.Lục Trường An cạn lời, nghĩ thầm quả nhiên đây chính là người giang hồ.Đến giờ Tuất, sắc trời dần tối, Lục Trường An và Lương Tuyển ngồi xuống ăn cơm.Lương Tuyển lặng lẽ nhìn Lục Trường An, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lục Trường An cực kỳ bình tĩnh, không hề có vẻ gì muốn tính sổ.Lương Tuyển lại bắt đầu hồi hộp, tuy Lục Trường An nóng tính nhưng lòng dạ rộng lượng, có chuyện gì đều bộc lộ ra ngoài, đảo mắt liền quên ngay, nhưng từ khi cứu người hai ngày trước đến giờ Lục Trường An lại chẳng hé nửa lời về tài bắn cung của hắn, điều này lại khiến Lương Tuyển bất an.Lục Trường An gắp một miếng thịt cho Lương Tuyển rồi sẵng giọng: "Nhìn ta làm gì? Nhìn ta có thể ăn với cơm sao, đồ ngốc!"Lương Tuyển rũ mắt xuống ăn thịt.Vì vậy hắn không nhìn thấy vẻ cô đơn thoáng qua trên mặt Lục Trường An.Thật ra Lục Trường An không phải là không muốn tính sổ, nhưng y có tư cách gì để tính với người ta đâu.Trước kia y nắm trong tay văn tự bán mình của Lương Tuyển nên có thể tùy ý giày vò người mình dùng tiền mua về.Nhưng giờ y mới phát hiện Lương Tuyển rất có thể không phải là dân chạy nạn nghèo túng gì cả, người ta vừa biết chữ vừa hiểu y thuật, còn có một thân công phu, lúc trước cứu người đã để lộ tài bắn cung, dù Lục Trường An không rành nhưng cũng biết tài bắn cung của hắn rất siêu, một người như vậy sao có thể là quy nô thấp kém để mặc người ta chèn ép ở Nam Phong Quán được, rõ ràng đã gặp chuyện gì mới tạm thời dừng chân ở đó, kết quả trời xui đất khiến bị mình nhìn trúng rồi mua về.Từ đó suy ra Lương Tuyển chưa chắc đã là tên thật của hắn, bây giờ y cầm một tờ văn tự bán mình nhẹ tênh thì có ích gì.Ấy là chưa nói đến người ta từ khi tới nhà y đã làm việc cần cù chăm chỉ, còn cho y một bộ lông cáo trắng thượng hạng, giờ lại cứu mạng y và Lý Mộng Ngư.Haizz, tình thế đã đảo ngược, hiện giờ chính y lại nợ ân tình của người ta!Vì vậy hai ngày nay Lục Trường An trằn trọc khổ tâm thật lâu, nghĩ xem làm thế nào mới có thể trói chặt Lương Tuyển giữ hắn lại.Khó khăn lắm y mới thích một người, mọi thủ đoạn dụ dỗ còn chưa kịp xuất ra hết, đến giờ mới vội vàng gặm người ta được một cái, sao có thể dễ dàng thả hắn đi được!.Quá thiệt thòi! Quá không cam lòng!Hơn nữa hiện giờ y cũng thật lòng thích nam nhân này, người hợp ý mình rất khó tìm! Đương nhiên y phải giữ chặt người ta mới được.Nhưng thân thế thật sự của Lương Tuyển khiến y như bị nghẹn ở cổ, nếu không tháo gỡ được thì sẽ vĩnh viễn là một nút thắt giữa hai người họ.Nghĩ vậy Lục Trường An lại hận thổ phỉ kia muốn chết, sớm không xuất hiện trễ không xuất hiện, cứ phải chọn đúng thời điểm quan trọng này để chạy đến gây náo loạn, giờ y đã hoàn toàn để tâm vào Lương Tuyển nhưng vẫn chưa kéo được người ta lên giường, mới có chút khởi sắc thì rắc rối từ đâu bỗng nhiên ập tới!Lục Trường An thầm nghĩ, mẹ nó, tên kia đúng là quỷ phiền phức đầu thai mà!.