Cách Thượng Kinh ngàn dặm có một ngọn núi sương mù lượn lờ quanh năm. Không biết trăm ngàn năm qua có tiên nhân nào cư trú hay không, nhưng hiện tại Vạn Hoa Cung đang ở đó. Nhắc tới Vạn Hoa Cung, ai nấy đều rùng mình, hoảng sợ xua tay, không dám tùy tiện bình luận. Chỉ có ba chữ: Nữ ma đầu. Mấy năm gần đây, các đại thé gia đều bị Van Hoa Cung quấy rầy, xâm hại. Lúc này Phong Chỉ Cần ngồi trong tửu lâu nghe đám thư sinh khoe khoang, có rất nhiều người cũng hùa theo thổi phồng. Nhấp ngụm trà, nàng thầm nghĩ: Hơi đắng, không bằng trà ở Vạn Hoa Cung. Một cơn gió thổi tới lướt qua tai nàng, trước mặt, một công tử hồng y môi hồng răng trắng ngồi xuống. Người này là tuyệt thế độc y ai trên giang hồ nghe tới đều sợ hãi Thẩm Tử Tất, nhưng vẻ bề ngoài của hắn thoạt nhìn vô hại, hoàn toàn không liên quan tới độc vật. "Nghe nói gần đây độc y đều gia nhập Vạn Hoa Cung. Chỉ một Mộc Thích Linh đã khiến bọn họ phiền não, bây giờ thêm đám người đó, còn ai dám trêu chọc Vạn Hoa Cung!" "Đúng vậy, thủ…

Chương 10: Cầm tay

Nếu Có Thể Không Yêu ChàngTác giả: Hạ Thiên Tiểu TấtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcCách Thượng Kinh ngàn dặm có một ngọn núi sương mù lượn lờ quanh năm. Không biết trăm ngàn năm qua có tiên nhân nào cư trú hay không, nhưng hiện tại Vạn Hoa Cung đang ở đó. Nhắc tới Vạn Hoa Cung, ai nấy đều rùng mình, hoảng sợ xua tay, không dám tùy tiện bình luận. Chỉ có ba chữ: Nữ ma đầu. Mấy năm gần đây, các đại thé gia đều bị Van Hoa Cung quấy rầy, xâm hại. Lúc này Phong Chỉ Cần ngồi trong tửu lâu nghe đám thư sinh khoe khoang, có rất nhiều người cũng hùa theo thổi phồng. Nhấp ngụm trà, nàng thầm nghĩ: Hơi đắng, không bằng trà ở Vạn Hoa Cung. Một cơn gió thổi tới lướt qua tai nàng, trước mặt, một công tử hồng y môi hồng răng trắng ngồi xuống. Người này là tuyệt thế độc y ai trên giang hồ nghe tới đều sợ hãi Thẩm Tử Tất, nhưng vẻ bề ngoài của hắn thoạt nhìn vô hại, hoàn toàn không liên quan tới độc vật. "Nghe nói gần đây độc y đều gia nhập Vạn Hoa Cung. Chỉ một Mộc Thích Linh đã khiến bọn họ phiền não, bây giờ thêm đám người đó, còn ai dám trêu chọc Vạn Hoa Cung!" "Đúng vậy, thủ… "Thần y?"Ngoài cửa truyền tới tiếng của Thanh Sơn.Mộc Thích Linh kinh ngạc, vội đẩy cửa ra, thấy Thẩm Tử Tất hoang mang rối loạn bỏ đi.Nàng nghiêng người nói một câu xin lỗi, lập tức đuổi theo.Lệ Diêu ngã ngồi dưới đất."Trước kia, ta đã phụ chàng ấy quá nhiều. Sau này, ta không muốn phụ chàng ấy nữa!""..."Nàng nói không muốn phụ ai?Lệ Diêu bật khóc.Xét đến cùng, là y đánh mất nàng.Nàng không muốn tiếp tục chờ yThậm chí nàng không tin y yêu nàng.OoOoOMộc Thích Linh không cần tốn quá nhiều sức đã đuổi kịp gia hỏa giận dỗi kia.Nàng mới bắt lấy ống tay áo hắn, hắn liền gạt ra, hai mắt hồng hồng lên án nàng: "Nàng lại gạt ta!"Mộc Thích Linh vội dỗ hắn."Ta không có gạt chàng." Nàng ôm hắn vào lòng, "Nghe ta nói hết đã. Ta đã nói rõ với y, trong lòng ta chỉ có mình chàng, sau này cũng chỉ có mình chàng."Thẩm Tử Tất vẫn còn giãy giụa, phẫn nộ nói: "Rõ ràng ta nghe nàng bảo nàng yêu y.""Ta đúng là từng yêu y, nhưng đó là trước kia! Ta đã nói y biết chúng ta thành thân rồi. Chàng mới là phu nhân của ta!" Mộc Thích Linh ôm chặt hắn.Thẩm Tử Tất nghẹn tới đỏ mặt, thẹn quá hóa giận: "Nàng muốn nghẹn chết ta sao?"Mộc Thích Linh nghe theo hắn, vội nới lỏng tay: "Đừng làm loạn nữa. Sau này ta sẽ chịu trách nhiệm với chàng."Thẩm Tử Tất trịnh trọng gật đầu, "Ừ" một tiếng, ôm lấy eo nàng: "Không được đi gặp y nữa.""Được.""Chỉ có thể yêu một mình ta.""Được.""..."Thẩm Tử Tất nhắm mắt lại.Trên gương mặt mỹ lệ lộ dáng vẻ hạnh phúc.Vì yêu nàng, hắn từ một thế giới khác tới đây. Vì nàng mà vui vẻ, vì nàng mà thương tâm, vì nàng mà tuyệt vọng, nhưng hắn vẫn được như ý nguyện.Hắn nghe chính miệng nàng nói nàng yêu hắn....

"Thần y?"

Ngoài cửa truyền tới tiếng của Thanh Sơn.

Mộc Thích Linh kinh ngạc, vội đẩy cửa ra, thấy Thẩm Tử Tất hoang mang rối loạn bỏ đi.

Nàng nghiêng người nói một câu xin lỗi, lập tức đuổi theo.

Lệ Diêu ngã ngồi dưới đất.

"Trước kia, ta đã phụ chàng ấy quá nhiều. Sau này, ta không muốn phụ chàng ấy nữa!"

"..."

Nàng nói không muốn phụ ai?

Lệ Diêu bật khóc.

Xét đến cùng, là y đánh mất nàng.

Nàng không muốn tiếp tục chờ y

Thậm chí nàng không tin y yêu nàng.

OoOoO

Mộc Thích Linh không cần tốn quá nhiều sức đã đuổi kịp gia hỏa giận dỗi kia.

Nàng mới bắt lấy ống tay áo hắn, hắn liền gạt ra, hai mắt hồng hồng lên án nàng: "Nàng lại gạt ta!"

Mộc Thích Linh vội dỗ hắn.

"Ta không có gạt chàng." Nàng ôm hắn vào lòng, "Nghe ta nói hết đã. Ta đã nói rõ với y, trong lòng ta chỉ có mình chàng, sau này cũng chỉ có mình chàng."

Thẩm Tử Tất vẫn còn giãy giụa, phẫn nộ nói: "Rõ ràng ta nghe nàng bảo nàng yêu y."

"Ta đúng là từng yêu y, nhưng đó là trước kia! Ta đã nói y biết chúng ta thành thân rồi. Chàng mới là phu nhân của ta!" Mộc Thích Linh ôm chặt hắn.

Thẩm Tử Tất nghẹn tới đỏ mặt, thẹn quá hóa giận: "Nàng muốn nghẹn chết ta sao?"

Mộc Thích Linh nghe theo hắn, vội nới lỏng tay: "Đừng làm loạn nữa. Sau này ta sẽ chịu trách nhiệm với chàng."

Thẩm Tử Tất trịnh trọng gật đầu, "Ừ" một tiếng, ôm lấy eo nàng: "Không được đi gặp y nữa."

"Được."

"Chỉ có thể yêu một mình ta."

"Được."

"..."

Thẩm Tử Tất nhắm mắt lại.

Trên gương mặt mỹ lệ lộ dáng vẻ hạnh phúc.

Vì yêu nàng, hắn từ một thế giới khác tới đây. Vì nàng mà vui vẻ, vì nàng mà thương tâm, vì nàng mà tuyệt vọng, nhưng hắn vẫn được như ý nguyện.

Hắn nghe chính miệng nàng nói nàng yêu hắn.

...

Nếu Có Thể Không Yêu ChàngTác giả: Hạ Thiên Tiểu TấtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcCách Thượng Kinh ngàn dặm có một ngọn núi sương mù lượn lờ quanh năm. Không biết trăm ngàn năm qua có tiên nhân nào cư trú hay không, nhưng hiện tại Vạn Hoa Cung đang ở đó. Nhắc tới Vạn Hoa Cung, ai nấy đều rùng mình, hoảng sợ xua tay, không dám tùy tiện bình luận. Chỉ có ba chữ: Nữ ma đầu. Mấy năm gần đây, các đại thé gia đều bị Van Hoa Cung quấy rầy, xâm hại. Lúc này Phong Chỉ Cần ngồi trong tửu lâu nghe đám thư sinh khoe khoang, có rất nhiều người cũng hùa theo thổi phồng. Nhấp ngụm trà, nàng thầm nghĩ: Hơi đắng, không bằng trà ở Vạn Hoa Cung. Một cơn gió thổi tới lướt qua tai nàng, trước mặt, một công tử hồng y môi hồng răng trắng ngồi xuống. Người này là tuyệt thế độc y ai trên giang hồ nghe tới đều sợ hãi Thẩm Tử Tất, nhưng vẻ bề ngoài của hắn thoạt nhìn vô hại, hoàn toàn không liên quan tới độc vật. "Nghe nói gần đây độc y đều gia nhập Vạn Hoa Cung. Chỉ một Mộc Thích Linh đã khiến bọn họ phiền não, bây giờ thêm đám người đó, còn ai dám trêu chọc Vạn Hoa Cung!" "Đúng vậy, thủ… "Thần y?"Ngoài cửa truyền tới tiếng của Thanh Sơn.Mộc Thích Linh kinh ngạc, vội đẩy cửa ra, thấy Thẩm Tử Tất hoang mang rối loạn bỏ đi.Nàng nghiêng người nói một câu xin lỗi, lập tức đuổi theo.Lệ Diêu ngã ngồi dưới đất."Trước kia, ta đã phụ chàng ấy quá nhiều. Sau này, ta không muốn phụ chàng ấy nữa!""..."Nàng nói không muốn phụ ai?Lệ Diêu bật khóc.Xét đến cùng, là y đánh mất nàng.Nàng không muốn tiếp tục chờ yThậm chí nàng không tin y yêu nàng.OoOoOMộc Thích Linh không cần tốn quá nhiều sức đã đuổi kịp gia hỏa giận dỗi kia.Nàng mới bắt lấy ống tay áo hắn, hắn liền gạt ra, hai mắt hồng hồng lên án nàng: "Nàng lại gạt ta!"Mộc Thích Linh vội dỗ hắn."Ta không có gạt chàng." Nàng ôm hắn vào lòng, "Nghe ta nói hết đã. Ta đã nói rõ với y, trong lòng ta chỉ có mình chàng, sau này cũng chỉ có mình chàng."Thẩm Tử Tất vẫn còn giãy giụa, phẫn nộ nói: "Rõ ràng ta nghe nàng bảo nàng yêu y.""Ta đúng là từng yêu y, nhưng đó là trước kia! Ta đã nói y biết chúng ta thành thân rồi. Chàng mới là phu nhân của ta!" Mộc Thích Linh ôm chặt hắn.Thẩm Tử Tất nghẹn tới đỏ mặt, thẹn quá hóa giận: "Nàng muốn nghẹn chết ta sao?"Mộc Thích Linh nghe theo hắn, vội nới lỏng tay: "Đừng làm loạn nữa. Sau này ta sẽ chịu trách nhiệm với chàng."Thẩm Tử Tất trịnh trọng gật đầu, "Ừ" một tiếng, ôm lấy eo nàng: "Không được đi gặp y nữa.""Được.""Chỉ có thể yêu một mình ta.""Được.""..."Thẩm Tử Tất nhắm mắt lại.Trên gương mặt mỹ lệ lộ dáng vẻ hạnh phúc.Vì yêu nàng, hắn từ một thế giới khác tới đây. Vì nàng mà vui vẻ, vì nàng mà thương tâm, vì nàng mà tuyệt vọng, nhưng hắn vẫn được như ý nguyện.Hắn nghe chính miệng nàng nói nàng yêu hắn....

Chương 10: Cầm tay