Tác giả:

Lâm Sanh làm việc trong một xí nghiệp tư nhân, lúc gần tết, cô xin phép nghỉ trước một ngày để về nhà ăn tết, ai ngờ lúc ăn tết về, lão bản đầu trọc keo kiệt lấy lý do đêm hôm đó cô không đến, từ chối phát tiền thưởng cuối năm của nàng. Trong cơn tức giận, Lâm Sanh liền từ chức! Người bệnh thần kinh mới đêm hôm khuya khoắc mà gọi tới công ty phát tiền thưởng cuối năm! Nửa năm trước thất tình, hôm nay thất nghiệp, tình yêu, công việc đều không được như ý. Lúc con người xui xẻo, khi uống nước lạnh sẽ bị lạnh kẽ răng, Lâm Sanh cảm thấy bản thân mình thật xui xẻo, một ly trà sữa cũng có thể đưa tới bi kịch. Chuyện là như vậy, Lâm Sanh thu dọn đồ của mình ở công ty, sau khi cô dọn về nhà xong, thì liền muốn đi ra ngoài ăn một bữa thật no, dù cô ủy khuất nhưng cũng không để cho cái bụng bị ủy khuất, ăn không ngừng miệng, sau khi ăn no căng, cô liền mua một ly trà sữa trân châu, chậm rãi đi ở trên đường. Đúng lúc siêu thị ở đối diện đang có hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ, có rất nhiều người mặc…

Chương 17-2: Hàng xóm chống lại đại lão bản.

Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!Tác giả: Ta Là Phong TửTruyện Bách Hợp, Truyện Hài HướcLâm Sanh làm việc trong một xí nghiệp tư nhân, lúc gần tết, cô xin phép nghỉ trước một ngày để về nhà ăn tết, ai ngờ lúc ăn tết về, lão bản đầu trọc keo kiệt lấy lý do đêm hôm đó cô không đến, từ chối phát tiền thưởng cuối năm của nàng. Trong cơn tức giận, Lâm Sanh liền từ chức! Người bệnh thần kinh mới đêm hôm khuya khoắc mà gọi tới công ty phát tiền thưởng cuối năm! Nửa năm trước thất tình, hôm nay thất nghiệp, tình yêu, công việc đều không được như ý. Lúc con người xui xẻo, khi uống nước lạnh sẽ bị lạnh kẽ răng, Lâm Sanh cảm thấy bản thân mình thật xui xẻo, một ly trà sữa cũng có thể đưa tới bi kịch. Chuyện là như vậy, Lâm Sanh thu dọn đồ của mình ở công ty, sau khi cô dọn về nhà xong, thì liền muốn đi ra ngoài ăn một bữa thật no, dù cô ủy khuất nhưng cũng không để cho cái bụng bị ủy khuất, ăn không ngừng miệng, sau khi ăn no căng, cô liền mua một ly trà sữa trân châu, chậm rãi đi ở trên đường. Đúng lúc siêu thị ở đối diện đang có hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ, có rất nhiều người mặc… Nào có như sâu hút máu kia!Hai người trò chuyện vui vẻ, trong chốc lát các món ăn đã gọi đều được bưng lên, nồi lẩu nóng hổi mở ra, Lâm Sanh và Diệp Đồng đều nói 'Chị/em sẽ không khách khí', đang muốn ăn điện thoại đột nhiên vang lên.Bình Bình: Lâm Sanh! Con chó nhỏ, sao cậu cũng ở tiệm lẩu cay!!Lâm Sanh hoảng sợ, vội vàng trả lời:"Bình Bình, cậu ở đâu?"Bình Bình: Cúi đầu, đừng nhìn lung tung."Xảy ra chuyện gì?"Diệp Đồng nhìn thấy Lâm Sanh cúi đầu, cô gõ gõ bàn:"Lâm Sanh, sao không ăn?"Nghe tiếng Diệp lão đại, Lâm Sanh theo bản năng ngẩng đầu, áy náy cười:"Thật ngại quá, bạn em gửi tin cho em, em trả lời đã.""Được rồi." Diệp Đồng nhíu nhíu mày.Điện thoại chợt vang lên, Lâm Sanh ngại ngùng vội đứng lên, vẻ mặt ấy náy, vội vã nói:"Diệp tổng, em đi vệ sinh nha.""Đi đi." Diệp Đồng gật đầu.Lâm Sanh vừa mới đi ra ngoài, không cẩn thận đụng trúng cái ghế trống bên cạnh, cái ghế ma sát với sàn nhà phát ra tiếng 'két két' vô cùng chói tai, dẫn tới sự chú ý của nhiều khách hàng trong tiệm, ánh mắt nhao nhao chuyển về phía Lâm Sanh.Cái chân nhỏ bị đụng trúng.Lâm Sanh đau đến nhe răng trợn mắt."Lâm Sanh, em không sao chứ?"Diệp Đồng vội đứng dậy, đẩy ghế ra đỡ Lâm Sanh ngồi xuống.Lâm Sanh hít một hơi:"Em không sao.""Có phải bị thương chỗ nào không?" lúc đỡ Lâm Sanh ngồi xuống, rõ ràng nhìn thấy Lâm Sanh theo bản năng rụt chân trái lại, Diệp Đồng vừa tức vừa muốn cười, cô ngồi xổm xuống, vén ống quần Lâm Sanh lên:"Đừng nhúc nhích, để chị xem."Lâm Sanh vừa định nói không sao, Diệp Đồng không cẩn thận ấn trúng chỗ bị đụng, Lâm Sanh đau đớn kêu lên:"A, ấn nhẹ, nhẹ chút, có chút đau.""Em còn biết đau, không cẩn thận gì hết, gấp cái gì."Diệp Đồng nhìn nhìn, sau đó thả ống quần Lâm Sanh xuống, cô đứng dậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đành chọt chọt trán Lâm Sanh, "Cũng may không sao, chỉ là trầy da, không có chảy máu."Lâm Sanh nhe răng trợn mắt:"Diệp tổng, chị không biết lúc em xui xẻo..."Thật sự rất xui xẻo.Điện thoại đột nhiên rung lên liên tục.Lâm Sanh ngừng nói, mở điện thoại ra nhìn.Bình Bình: Cô ấy đã về, mình theo cô ấy, tiệm lẩu cay, hướng 2 giờ phía bên phải của cậu.Bình Bình: Làm gì chứ, không phải cậu đâu.Bình Bình: Đồ chó con, cậu xảy ra chuyện gì, cậu nhất định chết chắc, người kia đang đi về phía cậu.Bình Bình: Tự cầu cho bản thân đủ phúc đi!------------------------------Tác giả có lời muốn nói: Bắt sâu!

Nào có như sâu hút máu kia!

Hai người trò chuyện vui vẻ, trong chốc lát các món ăn đã gọi đều được bưng lên, nồi lẩu nóng hổi mở ra, Lâm Sanh và Diệp Đồng đều nói 'Chị/em sẽ không khách khí', đang muốn ăn điện thoại đột nhiên vang lên.

Bình Bình: Lâm Sanh! Con chó nhỏ, sao cậu cũng ở tiệm lẩu cay!!

Lâm Sanh hoảng sợ, vội vàng trả lời:

"Bình Bình, cậu ở đâu?"

Bình Bình: Cúi đầu, đừng nhìn lung tung.

"Xảy ra chuyện gì?"

Diệp Đồng nhìn thấy Lâm Sanh cúi đầu, cô gõ gõ bàn:

"Lâm Sanh, sao không ăn?"

Nghe tiếng Diệp lão đại, Lâm Sanh theo bản năng ngẩng đầu, áy náy cười:

"Thật ngại quá, bạn em gửi tin cho em, em trả lời đã."

"Được rồi." Diệp Đồng nhíu nhíu mày.

Điện thoại chợt vang lên, Lâm Sanh ngại ngùng vội đứng lên, vẻ mặt ấy náy, vội vã nói:

"Diệp tổng, em đi vệ sinh nha."

"Đi đi." Diệp Đồng gật đầu.

Lâm Sanh vừa mới đi ra ngoài, không cẩn thận đụng trúng cái ghế trống bên cạnh, cái ghế ma sát với sàn nhà phát ra tiếng 'két két' vô cùng chói tai, dẫn tới sự chú ý của nhiều khách hàng trong tiệm, ánh mắt nhao nhao chuyển về phía Lâm Sanh.

Cái chân nhỏ bị đụng trúng.

Lâm Sanh đau đến nhe răng trợn mắt.

"Lâm Sanh, em không sao chứ?"

Diệp Đồng vội đứng dậy, đẩy ghế ra đỡ Lâm Sanh ngồi xuống.

Lâm Sanh hít một hơi:

"Em không sao."

"Có phải bị thương chỗ nào không?" lúc đỡ Lâm Sanh ngồi xuống, rõ ràng nhìn thấy Lâm Sanh theo bản năng rụt chân trái lại, Diệp Đồng vừa tức vừa muốn cười, cô ngồi xổm xuống, vén ống quần Lâm Sanh lên:

"Đừng nhúc nhích, để chị xem."

Lâm Sanh vừa định nói không sao, Diệp Đồng không cẩn thận ấn trúng chỗ bị đụng, Lâm Sanh đau đớn kêu lên:

"A, ấn nhẹ, nhẹ chút, có chút đau."

"Em còn biết đau, không cẩn thận gì hết, gấp cái gì."Diệp Đồng nhìn nhìn, sau đó thả ống quần Lâm Sanh xuống, cô đứng dậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đành chọt chọt trán Lâm Sanh, "Cũng may không sao, chỉ là trầy da, không có chảy máu."

Lâm Sanh nhe răng trợn mắt:

"Diệp tổng, chị không biết lúc em xui xẻo..."

Thật sự rất xui xẻo.

Điện thoại đột nhiên rung lên liên tục.

Lâm Sanh ngừng nói, mở điện thoại ra nhìn.

Bình Bình: Cô ấy đã về, mình theo cô ấy, tiệm lẩu cay, hướng 2 giờ phía bên phải của cậu.

Bình Bình: Làm gì chứ, không phải cậu đâu.

Bình Bình: Đồ chó con, cậu xảy ra chuyện gì, cậu nhất định chết chắc, người kia đang đi về phía cậu.

Bình Bình: Tự cầu cho bản thân đủ phúc đi!

------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Bắt sâu!

Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!Tác giả: Ta Là Phong TửTruyện Bách Hợp, Truyện Hài HướcLâm Sanh làm việc trong một xí nghiệp tư nhân, lúc gần tết, cô xin phép nghỉ trước một ngày để về nhà ăn tết, ai ngờ lúc ăn tết về, lão bản đầu trọc keo kiệt lấy lý do đêm hôm đó cô không đến, từ chối phát tiền thưởng cuối năm của nàng. Trong cơn tức giận, Lâm Sanh liền từ chức! Người bệnh thần kinh mới đêm hôm khuya khoắc mà gọi tới công ty phát tiền thưởng cuối năm! Nửa năm trước thất tình, hôm nay thất nghiệp, tình yêu, công việc đều không được như ý. Lúc con người xui xẻo, khi uống nước lạnh sẽ bị lạnh kẽ răng, Lâm Sanh cảm thấy bản thân mình thật xui xẻo, một ly trà sữa cũng có thể đưa tới bi kịch. Chuyện là như vậy, Lâm Sanh thu dọn đồ của mình ở công ty, sau khi cô dọn về nhà xong, thì liền muốn đi ra ngoài ăn một bữa thật no, dù cô ủy khuất nhưng cũng không để cho cái bụng bị ủy khuất, ăn không ngừng miệng, sau khi ăn no căng, cô liền mua một ly trà sữa trân châu, chậm rãi đi ở trên đường. Đúng lúc siêu thị ở đối diện đang có hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ, có rất nhiều người mặc… Nào có như sâu hút máu kia!Hai người trò chuyện vui vẻ, trong chốc lát các món ăn đã gọi đều được bưng lên, nồi lẩu nóng hổi mở ra, Lâm Sanh và Diệp Đồng đều nói 'Chị/em sẽ không khách khí', đang muốn ăn điện thoại đột nhiên vang lên.Bình Bình: Lâm Sanh! Con chó nhỏ, sao cậu cũng ở tiệm lẩu cay!!Lâm Sanh hoảng sợ, vội vàng trả lời:"Bình Bình, cậu ở đâu?"Bình Bình: Cúi đầu, đừng nhìn lung tung."Xảy ra chuyện gì?"Diệp Đồng nhìn thấy Lâm Sanh cúi đầu, cô gõ gõ bàn:"Lâm Sanh, sao không ăn?"Nghe tiếng Diệp lão đại, Lâm Sanh theo bản năng ngẩng đầu, áy náy cười:"Thật ngại quá, bạn em gửi tin cho em, em trả lời đã.""Được rồi." Diệp Đồng nhíu nhíu mày.Điện thoại chợt vang lên, Lâm Sanh ngại ngùng vội đứng lên, vẻ mặt ấy náy, vội vã nói:"Diệp tổng, em đi vệ sinh nha.""Đi đi." Diệp Đồng gật đầu.Lâm Sanh vừa mới đi ra ngoài, không cẩn thận đụng trúng cái ghế trống bên cạnh, cái ghế ma sát với sàn nhà phát ra tiếng 'két két' vô cùng chói tai, dẫn tới sự chú ý của nhiều khách hàng trong tiệm, ánh mắt nhao nhao chuyển về phía Lâm Sanh.Cái chân nhỏ bị đụng trúng.Lâm Sanh đau đến nhe răng trợn mắt."Lâm Sanh, em không sao chứ?"Diệp Đồng vội đứng dậy, đẩy ghế ra đỡ Lâm Sanh ngồi xuống.Lâm Sanh hít một hơi:"Em không sao.""Có phải bị thương chỗ nào không?" lúc đỡ Lâm Sanh ngồi xuống, rõ ràng nhìn thấy Lâm Sanh theo bản năng rụt chân trái lại, Diệp Đồng vừa tức vừa muốn cười, cô ngồi xổm xuống, vén ống quần Lâm Sanh lên:"Đừng nhúc nhích, để chị xem."Lâm Sanh vừa định nói không sao, Diệp Đồng không cẩn thận ấn trúng chỗ bị đụng, Lâm Sanh đau đớn kêu lên:"A, ấn nhẹ, nhẹ chút, có chút đau.""Em còn biết đau, không cẩn thận gì hết, gấp cái gì."Diệp Đồng nhìn nhìn, sau đó thả ống quần Lâm Sanh xuống, cô đứng dậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đành chọt chọt trán Lâm Sanh, "Cũng may không sao, chỉ là trầy da, không có chảy máu."Lâm Sanh nhe răng trợn mắt:"Diệp tổng, chị không biết lúc em xui xẻo..."Thật sự rất xui xẻo.Điện thoại đột nhiên rung lên liên tục.Lâm Sanh ngừng nói, mở điện thoại ra nhìn.Bình Bình: Cô ấy đã về, mình theo cô ấy, tiệm lẩu cay, hướng 2 giờ phía bên phải của cậu.Bình Bình: Làm gì chứ, không phải cậu đâu.Bình Bình: Đồ chó con, cậu xảy ra chuyện gì, cậu nhất định chết chắc, người kia đang đi về phía cậu.Bình Bình: Tự cầu cho bản thân đủ phúc đi!------------------------------Tác giả có lời muốn nói: Bắt sâu!

Chương 17-2: Hàng xóm chống lại đại lão bản.