Dư Tuyển bước vào công ty mà cậu đã làm việc nửa năm. Sảnh chính hoa lệ lúc này không một bóng người. Trên bàn làm việc bám một tầng bụi dày đặc, dễ thấy một thời gian dài không có ai lau dọn qua. Cậu tiếp tục đi vào trong, một trăm mười tám tấm áp phích nữ minh tinh treo trên tường đến mẹ cũng không nhận ra, rầm một tiếng tự động bay xuống đất,ở trong không gian tối tăm càng thêm ghê rợn. Trước công ty loạn tung lên. Nơi nào trên mặt đất cũng có giấy lộn bị vứt bỏ. Từ dưới chân, cậu nhặt lên xấp giấy in , mặt trên còn viết nhiều vấn đề chuyên môn. Gánh hát rong này(1) lúc đầu cũng vô cùng náo nhiệt, bây giờ lại như hoa tàn rơi xuống. Dư Tuyển trước đây chỉ là một nhân viên, không thể làm gì hơn ngoài thở dài. Hơn nữa, hôm nay cậu đến đây để đòi lương. Một đồng nghiệp từng nhận sự giúp đỡ của cậu đã lén nói, hôm nay giám đốc sẽ trở về công ty. Vừa sáng sớm cậu đã chen tàu điện ngầm đến đây, đòi lại ba tháng tiền lương mà giám đốc chạy trốn khất nợ. Dư Tuyển dừng chân nhìn cánh cửa…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...