Hạ Chi đi đôi giày cao gót mảnh khảnh, bước từng bước nhỏ đi về hướng nhà hàng. Không biết có phải tại gót giày quá cao quá nhỏ, hay là trong lòng Hạ Chi đang quá căng thẳng, mà mỗi khi bước một bước, chân cô liền run lên một cái. Trước mặt là một nhà hàng Tây, nó chẳng giống nơi ăn uống và tán gẫu, mà giống nơi có nước lũ và thú dữ hơn. Hạ Chi run run rẩy rẩy bước đi, Liễu Na vừa đỡ cô vừa nói: “Hạ Chi, cậu đừng căng thẳng thế chứ. Thả lỏng cơ thể ra, nhất định phải tự tin lên. Thẳng lưng, ưỡn ngực nào!” Hạ Chi gật đầu liên tục, rồi ngẩng đầu lên, giống y một con ngỗng trắng to lớn đang đợi người ta ném thức ăn cho ăn. Liễu Na thấy thế, liền nhịn không được mà bật cười thật khẽ. Liễu Na có khuôn mặt xinh đẹp, giọng nói nũng nịu làm xương cốt người nghe xốp hết cả ra. Cô ta vừa mở miệng, liền chọc mấy người qua đường đi ngang qua đều xoay đầu lại nhìn. Khi ánh mắt họ rơi từ người Liễu Na xuống người Hạ Chi, lại càng khiến họ thấy buồn cười. Hạ Chi nhận ra thái độ của những người qua…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...