1. Vân Mộng, Liên Hoa Ổ. Được ngày đẹp trời, Ngụy Vô Tiện lười nhác dẫn theo một đám sư đệ đi chơi bắn diều. Hắn híp mắt lại, quan sát con diều đang bay cao nhất bên trên, gần như là đã có thể lẩn vào trong mấy đám mây trời. Lục sư đệ không biết là chạy đi chỗ quỷ nào chơi rồi, bảo đi nhặt diều mà đến cái bóng cũng chẳng thấy. Mọi người đang định đi tìm thì phát hiện ra Lục sư đệ đang từ đằng xa chạy về, trên tay còn cầm một con diều mới tinh vừa mua ở chợ, vừa chạy vừa la to: "Đại sư huynh! Lam nhị công tử tới Vân Mộng rồi! Lam nhị..." Lục sư đệ ngẫm nghĩ một lát, sau đó sửa lại: "Cô gia* thấy diều của đệ hỏng rồi, còn tiện tay mua cho đệ một con mới này!" (*Cô gia: Cách gia đình nhà gái gọi chàng rể nhà mình.) Ngụy Vô Tiện bị cách xưng hô này dọa đến mức cả người run lên, nói: "Đệ gọi vớ vẩn cái gì đấy?" Cánh tay đang ổn định cũng run lên theo, mũi tên trên tay liền lệch một đường quỷ dị, không một tiếng động mà phóng thẳng đi. Tốc độ của nó cực nhanh, tuy đầu đã được bịt kín,…
Chương 48
Oan Gia Đúng Là Khó ChơiTác giả: 正襟危坐的炕Truyện Đam Mỹ 1. Vân Mộng, Liên Hoa Ổ. Được ngày đẹp trời, Ngụy Vô Tiện lười nhác dẫn theo một đám sư đệ đi chơi bắn diều. Hắn híp mắt lại, quan sát con diều đang bay cao nhất bên trên, gần như là đã có thể lẩn vào trong mấy đám mây trời. Lục sư đệ không biết là chạy đi chỗ quỷ nào chơi rồi, bảo đi nhặt diều mà đến cái bóng cũng chẳng thấy. Mọi người đang định đi tìm thì phát hiện ra Lục sư đệ đang từ đằng xa chạy về, trên tay còn cầm một con diều mới tinh vừa mua ở chợ, vừa chạy vừa la to: "Đại sư huynh! Lam nhị công tử tới Vân Mộng rồi! Lam nhị..." Lục sư đệ ngẫm nghĩ một lát, sau đó sửa lại: "Cô gia* thấy diều của đệ hỏng rồi, còn tiện tay mua cho đệ một con mới này!" (*Cô gia: Cách gia đình nhà gái gọi chàng rể nhà mình.) Ngụy Vô Tiện bị cách xưng hô này dọa đến mức cả người run lên, nói: "Đệ gọi vớ vẩn cái gì đấy?" Cánh tay đang ổn định cũng run lên theo, mũi tên trên tay liền lệch một đường quỷ dị, không một tiếng động mà phóng thẳng đi. Tốc độ của nó cực nhanh, tuy đầu đã được bịt kín,… 48.Sau năm Lam Vong Cơ mười tuổi, mỗi khi mùa đông sắp đến, Lam Hi Thần cuối cùng cũng không nhìn thấy đệ đệ mình đứng dưới tàng cây đợi người nào đó nữa.Lam Hi Thần hỏi một câu, lại chỉ luôn nhận được một câu trả lời:"Không sao ạ."Lam Hi Thần lắc lắc đầu, vẫn cảm thấy tâm trạng của Lam Vong Cơ không tốt lắm, nhưng lại không tiện hỏi thẳng. Dù sao thì mỗi khi trong lòng không vui, Lam Vong Cơ cũng sẽ không muốn nói nhiều.Tận đến năm y mười một mười hai tuổi, Ngụy Vô Tiện vì mối quan hệ mà phụ mẫu đã đặt ra khi trước, được đưa đến Vân Thâm Bất Tri Xứ chơi, đồng thời cũng hiểu thêm một bước về những chuyện liên quan đến "Khế". Cũng chính lúc đó, hắn được mọi người báo rằng, tới năm mười sáu tuổi, hắn và y phải thành thân với nhau.Từ đó về sau, hắn và Lam Vong Cơ mỗi lần gặp mặt đều tranh chấp gay gắt, hệt như số trời đã định hai người phải trở thành một đôi oan gia vậy, không chết không dừng.Lam Hi Thần cũng đã từng cười cười hỏi qua Lam Vong Cơ:"Không phải trước đây mối quan hệ của hai đệ rất tốt hay sao? Đệ ấy còn thường xuyên quấn lấy đệ, nói muốn đệ chơi cùng đệ ấy nữa cơ mà."Lam Vong Cơ nghe thấy vậy thì lập tức im lặng, một lúc lâu sau mới lắc lắc đầu, đáp:"Không quan trọng nữa rồi."Ngụy Vô Tiện đã có người khác chơi cùng mình.Còn cái người tên Lam Vong Cơ, hắn cũng đã quên không còn một mảnh...Cũng không cần "Lam nhị ca ca" của hắn nữa rồi.
48.
Sau năm Lam Vong Cơ mười tuổi, mỗi khi mùa đông sắp đến, Lam Hi Thần cuối cùng cũng không nhìn thấy đệ đệ mình đứng dưới tàng cây đợi người nào đó nữa.
Lam Hi Thần hỏi một câu, lại chỉ luôn nhận được một câu trả lời:
"Không sao ạ."
Lam Hi Thần lắc lắc đầu, vẫn cảm thấy tâm trạng của Lam Vong Cơ không tốt lắm, nhưng lại không tiện hỏi thẳng. Dù sao thì mỗi khi trong lòng không vui, Lam Vong Cơ cũng sẽ không muốn nói nhiều.
Tận đến năm y mười một mười hai tuổi, Ngụy Vô Tiện vì mối quan hệ mà phụ mẫu đã đặt ra khi trước, được đưa đến Vân Thâm Bất Tri Xứ chơi, đồng thời cũng hiểu thêm một bước về những chuyện liên quan đến "Khế". Cũng chính lúc đó, hắn được mọi người báo rằng, tới năm mười sáu tuổi, hắn và y phải thành thân với nhau.
Từ đó về sau, hắn và Lam Vong Cơ mỗi lần gặp mặt đều tranh chấp gay gắt, hệt như số trời đã định hai người phải trở thành một đôi oan gia vậy, không chết không dừng.
Lam Hi Thần cũng đã từng cười cười hỏi qua Lam Vong Cơ:
"Không phải trước đây mối quan hệ của hai đệ rất tốt hay sao? Đệ ấy còn thường xuyên quấn lấy đệ, nói muốn đệ chơi cùng đệ ấy nữa cơ mà."
Lam Vong Cơ nghe thấy vậy thì lập tức im lặng, một lúc lâu sau mới lắc lắc đầu, đáp:
"Không quan trọng nữa rồi."
Ngụy Vô Tiện đã có người khác chơi cùng mình.
Còn cái người tên Lam Vong Cơ, hắn cũng đã quên không còn một mảnh...
Cũng không cần "Lam nhị ca ca" của hắn nữa rồi.
Oan Gia Đúng Là Khó ChơiTác giả: 正襟危坐的炕Truyện Đam Mỹ 1. Vân Mộng, Liên Hoa Ổ. Được ngày đẹp trời, Ngụy Vô Tiện lười nhác dẫn theo một đám sư đệ đi chơi bắn diều. Hắn híp mắt lại, quan sát con diều đang bay cao nhất bên trên, gần như là đã có thể lẩn vào trong mấy đám mây trời. Lục sư đệ không biết là chạy đi chỗ quỷ nào chơi rồi, bảo đi nhặt diều mà đến cái bóng cũng chẳng thấy. Mọi người đang định đi tìm thì phát hiện ra Lục sư đệ đang từ đằng xa chạy về, trên tay còn cầm một con diều mới tinh vừa mua ở chợ, vừa chạy vừa la to: "Đại sư huynh! Lam nhị công tử tới Vân Mộng rồi! Lam nhị..." Lục sư đệ ngẫm nghĩ một lát, sau đó sửa lại: "Cô gia* thấy diều của đệ hỏng rồi, còn tiện tay mua cho đệ một con mới này!" (*Cô gia: Cách gia đình nhà gái gọi chàng rể nhà mình.) Ngụy Vô Tiện bị cách xưng hô này dọa đến mức cả người run lên, nói: "Đệ gọi vớ vẩn cái gì đấy?" Cánh tay đang ổn định cũng run lên theo, mũi tên trên tay liền lệch một đường quỷ dị, không một tiếng động mà phóng thẳng đi. Tốc độ của nó cực nhanh, tuy đầu đã được bịt kín,… 48.Sau năm Lam Vong Cơ mười tuổi, mỗi khi mùa đông sắp đến, Lam Hi Thần cuối cùng cũng không nhìn thấy đệ đệ mình đứng dưới tàng cây đợi người nào đó nữa.Lam Hi Thần hỏi một câu, lại chỉ luôn nhận được một câu trả lời:"Không sao ạ."Lam Hi Thần lắc lắc đầu, vẫn cảm thấy tâm trạng của Lam Vong Cơ không tốt lắm, nhưng lại không tiện hỏi thẳng. Dù sao thì mỗi khi trong lòng không vui, Lam Vong Cơ cũng sẽ không muốn nói nhiều.Tận đến năm y mười một mười hai tuổi, Ngụy Vô Tiện vì mối quan hệ mà phụ mẫu đã đặt ra khi trước, được đưa đến Vân Thâm Bất Tri Xứ chơi, đồng thời cũng hiểu thêm một bước về những chuyện liên quan đến "Khế". Cũng chính lúc đó, hắn được mọi người báo rằng, tới năm mười sáu tuổi, hắn và y phải thành thân với nhau.Từ đó về sau, hắn và Lam Vong Cơ mỗi lần gặp mặt đều tranh chấp gay gắt, hệt như số trời đã định hai người phải trở thành một đôi oan gia vậy, không chết không dừng.Lam Hi Thần cũng đã từng cười cười hỏi qua Lam Vong Cơ:"Không phải trước đây mối quan hệ của hai đệ rất tốt hay sao? Đệ ấy còn thường xuyên quấn lấy đệ, nói muốn đệ chơi cùng đệ ấy nữa cơ mà."Lam Vong Cơ nghe thấy vậy thì lập tức im lặng, một lúc lâu sau mới lắc lắc đầu, đáp:"Không quan trọng nữa rồi."Ngụy Vô Tiện đã có người khác chơi cùng mình.Còn cái người tên Lam Vong Cơ, hắn cũng đã quên không còn một mảnh...Cũng không cần "Lam nhị ca ca" của hắn nữa rồi.