Mộc Mộc viết 1, Gần đây chỉ cần ở cùng Tiểu Lại, cô sẽ nằm sấp lải nhải trái một câu “Bao giờ chúng ta mới giao tác phẩm kỷ niệm hai năm thành lập chuyên mục ‘The Least Talk’ đây?”, sau đó phải một câu “Lúc nào anh mới viết lời tựa “Tình yêu của đời em” cho em?”. Quả thực là còn đáng ghét hơn cả Đường Tăng trong Đại Thoại Tây Du, giờ tôi đã hiểu vì sao Tôn Ngộ Không lại phản nghịch như vậy rồi. Tôi sợ rất nhiều thứ trên đời, mà viết văn chính là một trong những truyện đó. Lấy áng văn chương này như lời nói đầu, giờ phút này tôi cũng không biết nói những điều này có phải là vô nghĩa không, cứ xem như là phần giới thiệu của “Tình yêu của đời em” vậy. * 2, Tiểu Lại là một cao thủ về kể chuyện, thậm chí còn là một bậc thầy kể chuyện cười, chỉ với một việc nhỏ đơn giản trong cuộc sống hàng ngày, nhưng dưới ngòi bút của cô ấy thì sẽ lập tức trở nên sinh động hẳn. Hệt như một tay đầu bếp, chỉ với một quả dưa leo mà cũng có thể khắc thành bông hoa. —–Dùng cách nói phổ biến hiện tại chính là,…
Chương 31: 11/ 2006
So In Love (Tình Yêu Của Đời Em)Tác giả: Tô Tiểu LạiTruyện Đô ThịMộc Mộc viết 1, Gần đây chỉ cần ở cùng Tiểu Lại, cô sẽ nằm sấp lải nhải trái một câu “Bao giờ chúng ta mới giao tác phẩm kỷ niệm hai năm thành lập chuyên mục ‘The Least Talk’ đây?”, sau đó phải một câu “Lúc nào anh mới viết lời tựa “Tình yêu của đời em” cho em?”. Quả thực là còn đáng ghét hơn cả Đường Tăng trong Đại Thoại Tây Du, giờ tôi đã hiểu vì sao Tôn Ngộ Không lại phản nghịch như vậy rồi. Tôi sợ rất nhiều thứ trên đời, mà viết văn chính là một trong những truyện đó. Lấy áng văn chương này như lời nói đầu, giờ phút này tôi cũng không biết nói những điều này có phải là vô nghĩa không, cứ xem như là phần giới thiệu của “Tình yêu của đời em” vậy. * 2, Tiểu Lại là một cao thủ về kể chuyện, thậm chí còn là một bậc thầy kể chuyện cười, chỉ với một việc nhỏ đơn giản trong cuộc sống hàng ngày, nhưng dưới ngòi bút của cô ấy thì sẽ lập tức trở nên sinh động hẳn. Hệt như một tay đầu bếp, chỉ với một quả dưa leo mà cũng có thể khắc thành bông hoa. —–Dùng cách nói phổ biến hiện tại chính là,… 1,Ngày 17 tháng 11 năm 2006Kinh nghiệm rút ra ngày hôm nay —- tôi không bao giờ muốn đến khu resort trượt tuyết nữa.Sáu giờ sáng ngày thứ bảy. Một ngày cuối tuần hiếm hoi.Mộc Mộc (đột nhiên ngồi dậy): Vợ ơi, dậy thôi, tụi mình đi trượt tuyết.Tiểu Lại: Hả? Trượt tuyết cái gì cơ?Mộc Mộc: Đơn vị bọn anh tổ chức đến khu resort trượt tuyết ở Hải Nam, dậy nhanh lên.Tiểu Lại: Chuyện này có liên quan gì tới em?Mộc Mộc: Anh đăng ký cho em rồi…..Tiểu Lại: Nhưng mà em đâu có nói là đi đâu.Mộc Mộc: Nhưng anh cảm thấy em nên trải nghiệm thử, vui lắm đấy.Tiểu Lại: Nhưng ít nhất anh cũng phải hỏi ý kiến của em đã chứ?Mộc Mộc: Chẳng phải bây giờ anh đang hỏi ý kiến của em đấy sao?Tiểu Lại: Anh là đang “Thông báo” cho em chứ hỏi ý kiến em cái gì?Mộc Mộc: Em đừng chơi chữ nữa, nhanh dậy đi. Nếu không sẽ không kịp bắt xe buýt đâu.Tiểu Lại: Anh anh anh…..Em muốn ở nhà ngủ, anh đi một mình đi.Mộc Mộc: Nhưng anh đã đóng tiền rồi, không thể hoàn lại được…….Tiểu Lại: orz….Được rồi, em đi. Em hi vọng lần sau nếu có chuyện gì thì anh sẽ hỏi ý kiến của em.Mộc Mộc: Ừm, được rồi, nếu vậy thì, vậy anh đã hỏi ý kiến của em rồi đấy, anh đã hẹn khám sức khoẻ lúc 8 giờ sáng mai cho em rồi đấy.Tiểu Lại:…..Mộc Mộc: Tiểu Lại này, em biết trượt tuyết không? Anh chơi một lần là biết luôn.Tiểu Lại: Ờm, em biết đi từ từ.Mộc Mộc: orz……Nửa tiếng sau.Mộc Mộc: Tiểu Lại, bây giờ trượt tuyết thế nào?Tiểu Lại: Em biết đi. Nhưng lúc dừng lại thì em cần ai đó giúp đỡ.Mộc Mộc: Không phải chứ? Chẳng lẽ tập luyện cả nửa ngày đều là huấn luyện viên giúp em dừng lại sao?Tiểu Lại: Không phải, lần nào cũng đều là em đụng vào người ta rồi dừng lại thôi.Mộc Mộc: orz……Một tiếng sau.Mộc Mộc: Tiểu Lại, có phải em nghiện rồi không? Chơi vui lắm đúng không?Tiểu Lại: Em không muốn chơi nữa.Mộc Mộc: Tại sao? Vé của tụi mình vẫn còn được 2 tiếng nữa.Tiểu Lại: Em thật sự là bị té ngã không cử động được nữa rồi.Mộc Mộc:……
1,
Ngày 17 tháng 11 năm 2006
Kinh nghiệm rút ra ngày hôm nay —- tôi không bao giờ muốn đến khu resort trượt tuyết nữa.
Sáu giờ sáng ngày thứ bảy. Một ngày cuối tuần hiếm hoi.
Mộc Mộc (đột nhiên ngồi dậy): Vợ ơi, dậy thôi, tụi mình đi trượt tuyết.
Tiểu Lại: Hả? Trượt tuyết cái gì cơ?
Mộc Mộc: Đơn vị bọn anh tổ chức đến khu resort trượt tuyết ở Hải Nam, dậy nhanh lên.
Tiểu Lại: Chuyện này có liên quan gì tới em?
Mộc Mộc: Anh đăng ký cho em rồi…..
Tiểu Lại: Nhưng mà em đâu có nói là đi đâu.
Mộc Mộc: Nhưng anh cảm thấy em nên trải nghiệm thử, vui lắm đấy.
Tiểu Lại: Nhưng ít nhất anh cũng phải hỏi ý kiến của em đã chứ?
Mộc Mộc: Chẳng phải bây giờ anh đang hỏi ý kiến của em đấy sao?
Tiểu Lại: Anh là đang “Thông báo” cho em chứ hỏi ý kiến em cái gì?
Mộc Mộc: Em đừng chơi chữ nữa, nhanh dậy đi. Nếu không sẽ không kịp bắt xe buýt đâu.
Tiểu Lại: Anh anh anh…..Em muốn ở nhà ngủ, anh đi một mình đi.
Mộc Mộc: Nhưng anh đã đóng tiền rồi, không thể hoàn lại được…….
Tiểu Lại: orz….Được rồi, em đi. Em hi vọng lần sau nếu có chuyện gì thì anh sẽ hỏi ý kiến của em.
Mộc Mộc: Ừm, được rồi, nếu vậy thì, vậy anh đã hỏi ý kiến của em rồi đấy, anh đã hẹn khám sức khoẻ lúc 8 giờ sáng mai cho em rồi đấy.
Tiểu Lại:…..
Mộc Mộc: Tiểu Lại này, em biết trượt tuyết không? Anh chơi một lần là biết luôn.
Tiểu Lại: Ờm, em biết đi từ từ.
Mộc Mộc: orz……
Nửa tiếng sau.
Mộc Mộc: Tiểu Lại, bây giờ trượt tuyết thế nào?
Tiểu Lại: Em biết đi. Nhưng lúc dừng lại thì em cần ai đó giúp đỡ.
Mộc Mộc: Không phải chứ? Chẳng lẽ tập luyện cả nửa ngày đều là huấn luyện viên giúp em dừng lại sao?
Tiểu Lại: Không phải, lần nào cũng đều là em đụng vào người ta rồi dừng lại thôi.
Mộc Mộc: orz……
Một tiếng sau.
Mộc Mộc: Tiểu Lại, có phải em nghiện rồi không? Chơi vui lắm đúng không?
Tiểu Lại: Em không muốn chơi nữa.
Mộc Mộc: Tại sao? Vé của tụi mình vẫn còn được 2 tiếng nữa.
Tiểu Lại: Em thật sự là bị té ngã không cử động được nữa rồi.
Mộc Mộc:……
So In Love (Tình Yêu Của Đời Em)Tác giả: Tô Tiểu LạiTruyện Đô ThịMộc Mộc viết 1, Gần đây chỉ cần ở cùng Tiểu Lại, cô sẽ nằm sấp lải nhải trái một câu “Bao giờ chúng ta mới giao tác phẩm kỷ niệm hai năm thành lập chuyên mục ‘The Least Talk’ đây?”, sau đó phải một câu “Lúc nào anh mới viết lời tựa “Tình yêu của đời em” cho em?”. Quả thực là còn đáng ghét hơn cả Đường Tăng trong Đại Thoại Tây Du, giờ tôi đã hiểu vì sao Tôn Ngộ Không lại phản nghịch như vậy rồi. Tôi sợ rất nhiều thứ trên đời, mà viết văn chính là một trong những truyện đó. Lấy áng văn chương này như lời nói đầu, giờ phút này tôi cũng không biết nói những điều này có phải là vô nghĩa không, cứ xem như là phần giới thiệu của “Tình yêu của đời em” vậy. * 2, Tiểu Lại là một cao thủ về kể chuyện, thậm chí còn là một bậc thầy kể chuyện cười, chỉ với một việc nhỏ đơn giản trong cuộc sống hàng ngày, nhưng dưới ngòi bút của cô ấy thì sẽ lập tức trở nên sinh động hẳn. Hệt như một tay đầu bếp, chỉ với một quả dưa leo mà cũng có thể khắc thành bông hoa. —–Dùng cách nói phổ biến hiện tại chính là,… 1,Ngày 17 tháng 11 năm 2006Kinh nghiệm rút ra ngày hôm nay —- tôi không bao giờ muốn đến khu resort trượt tuyết nữa.Sáu giờ sáng ngày thứ bảy. Một ngày cuối tuần hiếm hoi.Mộc Mộc (đột nhiên ngồi dậy): Vợ ơi, dậy thôi, tụi mình đi trượt tuyết.Tiểu Lại: Hả? Trượt tuyết cái gì cơ?Mộc Mộc: Đơn vị bọn anh tổ chức đến khu resort trượt tuyết ở Hải Nam, dậy nhanh lên.Tiểu Lại: Chuyện này có liên quan gì tới em?Mộc Mộc: Anh đăng ký cho em rồi…..Tiểu Lại: Nhưng mà em đâu có nói là đi đâu.Mộc Mộc: Nhưng anh cảm thấy em nên trải nghiệm thử, vui lắm đấy.Tiểu Lại: Nhưng ít nhất anh cũng phải hỏi ý kiến của em đã chứ?Mộc Mộc: Chẳng phải bây giờ anh đang hỏi ý kiến của em đấy sao?Tiểu Lại: Anh là đang “Thông báo” cho em chứ hỏi ý kiến em cái gì?Mộc Mộc: Em đừng chơi chữ nữa, nhanh dậy đi. Nếu không sẽ không kịp bắt xe buýt đâu.Tiểu Lại: Anh anh anh…..Em muốn ở nhà ngủ, anh đi một mình đi.Mộc Mộc: Nhưng anh đã đóng tiền rồi, không thể hoàn lại được…….Tiểu Lại: orz….Được rồi, em đi. Em hi vọng lần sau nếu có chuyện gì thì anh sẽ hỏi ý kiến của em.Mộc Mộc: Ừm, được rồi, nếu vậy thì, vậy anh đã hỏi ý kiến của em rồi đấy, anh đã hẹn khám sức khoẻ lúc 8 giờ sáng mai cho em rồi đấy.Tiểu Lại:…..Mộc Mộc: Tiểu Lại này, em biết trượt tuyết không? Anh chơi một lần là biết luôn.Tiểu Lại: Ờm, em biết đi từ từ.Mộc Mộc: orz……Nửa tiếng sau.Mộc Mộc: Tiểu Lại, bây giờ trượt tuyết thế nào?Tiểu Lại: Em biết đi. Nhưng lúc dừng lại thì em cần ai đó giúp đỡ.Mộc Mộc: Không phải chứ? Chẳng lẽ tập luyện cả nửa ngày đều là huấn luyện viên giúp em dừng lại sao?Tiểu Lại: Không phải, lần nào cũng đều là em đụng vào người ta rồi dừng lại thôi.Mộc Mộc: orz……Một tiếng sau.Mộc Mộc: Tiểu Lại, có phải em nghiện rồi không? Chơi vui lắm đúng không?Tiểu Lại: Em không muốn chơi nữa.Mộc Mộc: Tại sao? Vé của tụi mình vẫn còn được 2 tiếng nữa.Tiểu Lại: Em thật sự là bị té ngã không cử động được nữa rồi.Mộc Mộc:……