Tác giả:

Tháng 7 năm 1988. Bên ngoài cửa sổ, màn đêm đen dày đặc, phía xa xa chỉ có vài tòa nhà cao tầng, cánh cửa sổ mở toang nhưng không có gió lùa vào. Lại là một đêm hè oi bức khó ngủ! Trên bàn làm việc chất đầy sách và tư liệu, Bạch Chính Thu đang nằm bò ra bàn vừa lật giở tài liệu, vừa viết luận văn của mình trên giấy. Những năm tháng dài đằng đẵng của những người Tiên Ti[1] cưỡi ngựa đi chinh phục Trung Nguyên đang thấp thoáng hiện ra qua những câu chữ dưới ngòi bút của anh. Anh chỉ mặc một chiếc áo may ô trắng, năm 1988, trong gia đình bình thường thì không có điều hòa, có một chiếc quạt điện đang quay bên cạnh anh. Gió thổi vào sau lưng anh, chiếc áo may ô chuyển động giống như một làn sóng. Anh giơ tay ra gãi những vị trí để trần, lũ muỗi vẫn đang tiếp tục tấn công anh, vết mẩn đỏ trên người khiến anh vô cùng khó chịu. Bạch Chính Thu nhìn đồng hồ, đã hơn 10 rưỡi tối, ở dưới lầu có nhiều người kê giường xếp ra ngoài nằm ở hiên trước cửa để trải qua được đêm hè oi ả. Anh không có thói…

Chương 49

Lời Nguyền Lâu LanTác giả: Sái TuấnTruyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámTháng 7 năm 1988. Bên ngoài cửa sổ, màn đêm đen dày đặc, phía xa xa chỉ có vài tòa nhà cao tầng, cánh cửa sổ mở toang nhưng không có gió lùa vào. Lại là một đêm hè oi bức khó ngủ! Trên bàn làm việc chất đầy sách và tư liệu, Bạch Chính Thu đang nằm bò ra bàn vừa lật giở tài liệu, vừa viết luận văn của mình trên giấy. Những năm tháng dài đằng đẵng của những người Tiên Ti[1] cưỡi ngựa đi chinh phục Trung Nguyên đang thấp thoáng hiện ra qua những câu chữ dưới ngòi bút của anh. Anh chỉ mặc một chiếc áo may ô trắng, năm 1988, trong gia đình bình thường thì không có điều hòa, có một chiếc quạt điện đang quay bên cạnh anh. Gió thổi vào sau lưng anh, chiếc áo may ô chuyển động giống như một làn sóng. Anh giơ tay ra gãi những vị trí để trần, lũ muỗi vẫn đang tiếp tục tấn công anh, vết mẩn đỏ trên người khiến anh vô cùng khó chịu. Bạch Chính Thu nhìn đồng hồ, đã hơn 10 rưỡi tối, ở dưới lầu có nhiều người kê giường xếp ra ngoài nằm ở hiên trước cửa để trải qua được đêm hè oi ả. Anh không có thói… Vườn hoa trong bệnh viện tâm thần vẫn yên tĩnh như mọi khi.Mẹ Bạch Bích ngồi lặng lẽ một mình trước bồn hoa.Bỗng bà nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, lúc đầu bà cho rằng đó là Bạch Bích, nhưng về sau bà đã nghe ra:- Cô không phải Bạch Bích, cô là ai?Người đó đi đến trước mặt mẹ Bạch Bích, mẹ Bạch Bích lúc này mới nhìn rõ cô ta. Cô ta chính là Lam Nguyệt.Mẹ Bạch Bích ngắm cô ta rất kỹ, bà thấy khuôn mặt này có vẻ quen quen. Lam Nguyệt nhìn bà mỉm cười.Mẹ Bạch Bích bình tĩnh hỏi:- Cô là ai?Lam Nguyệt tiến lại gần bà, nói với một giọng rất lạ:- Nhìn mặt tôi đây, bà, bà quên tôi rồi sao?Mặt mẹ Bạch Bích lập tức biến sắc, bà ngắm khuôn mặt và đôi mắt Lam Nguyệt, cố gắng lục tìm trong trí nhớ.Mẹ Bạch Bích nhìn thẳng vào mắt Lam Nguyệt, mặt bà bỗng thay đổi một cách đáng sợ:- Mã... Mã... Nhã. Cô là Mã Nhã? Không, không, không thể nào! - Bà lắc mạnh đầu, phủ định.Lam Nguyệt vẫn nhìn thẳng vào mẹ Bạch Bích.Mẹ Bạch Bích cuối cùng cũng hiểu ra:- Trời ơi, tôi biết rồi, chẳng lẽ cô là...Lam Nguyệt gật đầu, chớp chớp mắt ra chừng hiểu ý.Mẹ Bạch Bích bỗng thở dài, nói:- Cuối cùng cô cũng đã đến!Lam Nguyệt cười bí ẩn, ánh mắt cô loé lên những tia sáng kỳ lạ.

Vườn hoa trong bệnh viện tâm thần vẫn yên tĩnh như mọi khi.

Mẹ Bạch Bích ngồi lặng lẽ một mình trước bồn hoa.

Bỗng bà nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, lúc đầu bà cho rằng đó là Bạch Bích, nhưng về sau bà đã nghe ra:

- Cô không phải Bạch Bích, cô là ai?

Người đó đi đến trước mặt mẹ Bạch Bích, mẹ Bạch Bích lúc này mới nhìn rõ cô ta. Cô ta chính là Lam Nguyệt.

Mẹ Bạch Bích ngắm cô ta rất kỹ, bà thấy khuôn mặt này có vẻ quen quen. Lam Nguyệt nhìn bà mỉm cười.

Mẹ Bạch Bích bình tĩnh hỏi:

- Cô là ai?

Lam Nguyệt tiến lại gần bà, nói với một giọng rất lạ:

- Nhìn mặt tôi đây, bà, bà quên tôi rồi sao?

Mặt mẹ Bạch Bích lập tức biến sắc, bà ngắm khuôn mặt và đôi mắt Lam Nguyệt, cố gắng lục tìm trong trí nhớ.

Mẹ Bạch Bích nhìn thẳng vào mắt Lam Nguyệt, mặt bà bỗng thay đổi một cách đáng sợ:

- Mã... Mã... Nhã. Cô là Mã Nhã? Không, không, không thể nào! - Bà lắc mạnh đầu, phủ định.

Lam Nguyệt vẫn nhìn thẳng vào mẹ Bạch Bích.

Mẹ Bạch Bích cuối cùng cũng hiểu ra:

- Trời ơi, tôi biết rồi, chẳng lẽ cô là...

Lam Nguyệt gật đầu, chớp chớp mắt ra chừng hiểu ý.

Mẹ Bạch Bích bỗng thở dài, nói:

- Cuối cùng cô cũng đã đến!

Lam Nguyệt cười bí ẩn, ánh mắt cô loé lên những tia sáng kỳ lạ.

Lời Nguyền Lâu LanTác giả: Sái TuấnTruyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámTháng 7 năm 1988. Bên ngoài cửa sổ, màn đêm đen dày đặc, phía xa xa chỉ có vài tòa nhà cao tầng, cánh cửa sổ mở toang nhưng không có gió lùa vào. Lại là một đêm hè oi bức khó ngủ! Trên bàn làm việc chất đầy sách và tư liệu, Bạch Chính Thu đang nằm bò ra bàn vừa lật giở tài liệu, vừa viết luận văn của mình trên giấy. Những năm tháng dài đằng đẵng của những người Tiên Ti[1] cưỡi ngựa đi chinh phục Trung Nguyên đang thấp thoáng hiện ra qua những câu chữ dưới ngòi bút của anh. Anh chỉ mặc một chiếc áo may ô trắng, năm 1988, trong gia đình bình thường thì không có điều hòa, có một chiếc quạt điện đang quay bên cạnh anh. Gió thổi vào sau lưng anh, chiếc áo may ô chuyển động giống như một làn sóng. Anh giơ tay ra gãi những vị trí để trần, lũ muỗi vẫn đang tiếp tục tấn công anh, vết mẩn đỏ trên người khiến anh vô cùng khó chịu. Bạch Chính Thu nhìn đồng hồ, đã hơn 10 rưỡi tối, ở dưới lầu có nhiều người kê giường xếp ra ngoài nằm ở hiên trước cửa để trải qua được đêm hè oi ả. Anh không có thói… Vườn hoa trong bệnh viện tâm thần vẫn yên tĩnh như mọi khi.Mẹ Bạch Bích ngồi lặng lẽ một mình trước bồn hoa.Bỗng bà nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, lúc đầu bà cho rằng đó là Bạch Bích, nhưng về sau bà đã nghe ra:- Cô không phải Bạch Bích, cô là ai?Người đó đi đến trước mặt mẹ Bạch Bích, mẹ Bạch Bích lúc này mới nhìn rõ cô ta. Cô ta chính là Lam Nguyệt.Mẹ Bạch Bích ngắm cô ta rất kỹ, bà thấy khuôn mặt này có vẻ quen quen. Lam Nguyệt nhìn bà mỉm cười.Mẹ Bạch Bích bình tĩnh hỏi:- Cô là ai?Lam Nguyệt tiến lại gần bà, nói với một giọng rất lạ:- Nhìn mặt tôi đây, bà, bà quên tôi rồi sao?Mặt mẹ Bạch Bích lập tức biến sắc, bà ngắm khuôn mặt và đôi mắt Lam Nguyệt, cố gắng lục tìm trong trí nhớ.Mẹ Bạch Bích nhìn thẳng vào mắt Lam Nguyệt, mặt bà bỗng thay đổi một cách đáng sợ:- Mã... Mã... Nhã. Cô là Mã Nhã? Không, không, không thể nào! - Bà lắc mạnh đầu, phủ định.Lam Nguyệt vẫn nhìn thẳng vào mẹ Bạch Bích.Mẹ Bạch Bích cuối cùng cũng hiểu ra:- Trời ơi, tôi biết rồi, chẳng lẽ cô là...Lam Nguyệt gật đầu, chớp chớp mắt ra chừng hiểu ý.Mẹ Bạch Bích bỗng thở dài, nói:- Cuối cùng cô cũng đã đến!Lam Nguyệt cười bí ẩn, ánh mắt cô loé lên những tia sáng kỳ lạ.

Chương 49