Tháng 7 năm 1988. Bên ngoài cửa sổ, màn đêm đen dày đặc, phía xa xa chỉ có vài tòa nhà cao tầng, cánh cửa sổ mở toang nhưng không có gió lùa vào. Lại là một đêm hè oi bức khó ngủ! Trên bàn làm việc chất đầy sách và tư liệu, Bạch Chính Thu đang nằm bò ra bàn vừa lật giở tài liệu, vừa viết luận văn của mình trên giấy. Những năm tháng dài đằng đẵng của những người Tiên Ti[1] cưỡi ngựa đi chinh phục Trung Nguyên đang thấp thoáng hiện ra qua những câu chữ dưới ngòi bút của anh. Anh chỉ mặc một chiếc áo may ô trắng, năm 1988, trong gia đình bình thường thì không có điều hòa, có một chiếc quạt điện đang quay bên cạnh anh. Gió thổi vào sau lưng anh, chiếc áo may ô chuyển động giống như một làn sóng. Anh giơ tay ra gãi những vị trí để trần, lũ muỗi vẫn đang tiếp tục tấn công anh, vết mẩn đỏ trên người khiến anh vô cùng khó chịu. Bạch Chính Thu nhìn đồng hồ, đã hơn 10 rưỡi tối, ở dưới lầu có nhiều người kê giường xếp ra ngoài nằm ở hiên trước cửa để trải qua được đêm hè oi ả. Anh không có thói…
Chương 51
Lời Nguyền Lâu LanTác giả: Sái TuấnTruyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámTháng 7 năm 1988. Bên ngoài cửa sổ, màn đêm đen dày đặc, phía xa xa chỉ có vài tòa nhà cao tầng, cánh cửa sổ mở toang nhưng không có gió lùa vào. Lại là một đêm hè oi bức khó ngủ! Trên bàn làm việc chất đầy sách và tư liệu, Bạch Chính Thu đang nằm bò ra bàn vừa lật giở tài liệu, vừa viết luận văn của mình trên giấy. Những năm tháng dài đằng đẵng của những người Tiên Ti[1] cưỡi ngựa đi chinh phục Trung Nguyên đang thấp thoáng hiện ra qua những câu chữ dưới ngòi bút của anh. Anh chỉ mặc một chiếc áo may ô trắng, năm 1988, trong gia đình bình thường thì không có điều hòa, có một chiếc quạt điện đang quay bên cạnh anh. Gió thổi vào sau lưng anh, chiếc áo may ô chuyển động giống như một làn sóng. Anh giơ tay ra gãi những vị trí để trần, lũ muỗi vẫn đang tiếp tục tấn công anh, vết mẩn đỏ trên người khiến anh vô cùng khó chịu. Bạch Chính Thu nhìn đồng hồ, đã hơn 10 rưỡi tối, ở dưới lầu có nhiều người kê giường xếp ra ngoài nằm ở hiên trước cửa để trải qua được đêm hè oi ả. Anh không có thói… Sắc trời tối dần. Mẹ Bạch Bích và Lam Nguyệt yên lặng nhìn nhau.Mẹ Bạch Bích thở dài một tiếng, hình như bà vừa nói rất nhiều, sau đó lại thong thả nói:- Tất cả là như vậy, tôi đã nói cho cô tất cả những gì tôi biết rồi.Vẻ mặt Lam Nguyệt rất lạ, cô nhìn thẳng lên trời, cố gắng ghìm giữ những giọt nước mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ từ từ lăn ra khỏi khoang mắt, miệng lắp bắp muốn nói gì rồi lại thôi.Mẹ Bạch Bích:- Cô khóc à?Bà đứng dậy, đưa tay ra, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt cô.Lam Nguyệt ngoảnh mặt, quay lưng lại với mẹ Bạch Bích.Mẹ Bạch Bích có phần thất vọng nhìn cô nói:- Xin lỗi!Lam Nguyệt chợt quay đầu lại, từ từ buông ra ba chữ:- Tôi hận bà!Mẹ Bạch Bích trông rất đau khổ, vẫn nói:- Xin lỗi!Lam Nguyệt lắc đầu:- Tất cả đã muộn rồi, muộn mất rồi!Nói xong Lam Nguyệt bỏ đi, mẹ Bạch Bích nhìn theo bóng cô dần dần biến mất.Từ trong góc, người bạn nữ bệnh nhân của mẹ Bạch Bích lặng lẽ đứng nhìn Lam Nguyệt bỏ đi.Mẹ Bạch Bích tỏ ra cực kỳ tuyệt vọng.
Sắc trời tối dần. Mẹ Bạch Bích và Lam Nguyệt yên lặng nhìn nhau.
Mẹ Bạch Bích thở dài một tiếng, hình như bà vừa nói rất nhiều, sau đó lại thong thả nói:
- Tất cả là như vậy, tôi đã nói cho cô tất cả những gì tôi biết rồi.
Vẻ mặt Lam Nguyệt rất lạ, cô nhìn thẳng lên trời, cố gắng ghìm giữ những giọt nước mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ từ từ lăn ra khỏi khoang mắt, miệng lắp bắp muốn nói gì rồi lại thôi.
Mẹ Bạch Bích:
- Cô khóc à?
Bà đứng dậy, đưa tay ra, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt cô.
Lam Nguyệt ngoảnh mặt, quay lưng lại với mẹ Bạch Bích.
Mẹ Bạch Bích có phần thất vọng nhìn cô nói:
- Xin lỗi!
Lam Nguyệt chợt quay đầu lại, từ từ buông ra ba chữ:
- Tôi hận bà!
Mẹ Bạch Bích trông rất đau khổ, vẫn nói:
- Xin lỗi!
Lam Nguyệt lắc đầu:
- Tất cả đã muộn rồi, muộn mất rồi!
Nói xong Lam Nguyệt bỏ đi, mẹ Bạch Bích nhìn theo bóng cô dần dần biến mất.
Từ trong góc, người bạn nữ bệnh nhân của mẹ Bạch Bích lặng lẽ đứng nhìn Lam Nguyệt bỏ đi.
Mẹ Bạch Bích tỏ ra cực kỳ tuyệt vọng.
Lời Nguyền Lâu LanTác giả: Sái TuấnTruyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámTháng 7 năm 1988. Bên ngoài cửa sổ, màn đêm đen dày đặc, phía xa xa chỉ có vài tòa nhà cao tầng, cánh cửa sổ mở toang nhưng không có gió lùa vào. Lại là một đêm hè oi bức khó ngủ! Trên bàn làm việc chất đầy sách và tư liệu, Bạch Chính Thu đang nằm bò ra bàn vừa lật giở tài liệu, vừa viết luận văn của mình trên giấy. Những năm tháng dài đằng đẵng của những người Tiên Ti[1] cưỡi ngựa đi chinh phục Trung Nguyên đang thấp thoáng hiện ra qua những câu chữ dưới ngòi bút của anh. Anh chỉ mặc một chiếc áo may ô trắng, năm 1988, trong gia đình bình thường thì không có điều hòa, có một chiếc quạt điện đang quay bên cạnh anh. Gió thổi vào sau lưng anh, chiếc áo may ô chuyển động giống như một làn sóng. Anh giơ tay ra gãi những vị trí để trần, lũ muỗi vẫn đang tiếp tục tấn công anh, vết mẩn đỏ trên người khiến anh vô cùng khó chịu. Bạch Chính Thu nhìn đồng hồ, đã hơn 10 rưỡi tối, ở dưới lầu có nhiều người kê giường xếp ra ngoài nằm ở hiên trước cửa để trải qua được đêm hè oi ả. Anh không có thói… Sắc trời tối dần. Mẹ Bạch Bích và Lam Nguyệt yên lặng nhìn nhau.Mẹ Bạch Bích thở dài một tiếng, hình như bà vừa nói rất nhiều, sau đó lại thong thả nói:- Tất cả là như vậy, tôi đã nói cho cô tất cả những gì tôi biết rồi.Vẻ mặt Lam Nguyệt rất lạ, cô nhìn thẳng lên trời, cố gắng ghìm giữ những giọt nước mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ từ từ lăn ra khỏi khoang mắt, miệng lắp bắp muốn nói gì rồi lại thôi.Mẹ Bạch Bích:- Cô khóc à?Bà đứng dậy, đưa tay ra, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt cô.Lam Nguyệt ngoảnh mặt, quay lưng lại với mẹ Bạch Bích.Mẹ Bạch Bích có phần thất vọng nhìn cô nói:- Xin lỗi!Lam Nguyệt chợt quay đầu lại, từ từ buông ra ba chữ:- Tôi hận bà!Mẹ Bạch Bích trông rất đau khổ, vẫn nói:- Xin lỗi!Lam Nguyệt lắc đầu:- Tất cả đã muộn rồi, muộn mất rồi!Nói xong Lam Nguyệt bỏ đi, mẹ Bạch Bích nhìn theo bóng cô dần dần biến mất.Từ trong góc, người bạn nữ bệnh nhân của mẹ Bạch Bích lặng lẽ đứng nhìn Lam Nguyệt bỏ đi.Mẹ Bạch Bích tỏ ra cực kỳ tuyệt vọng.