Tác giả:

Tháng 7 năm 1988. Bên ngoài cửa sổ, màn đêm đen dày đặc, phía xa xa chỉ có vài tòa nhà cao tầng, cánh cửa sổ mở toang nhưng không có gió lùa vào. Lại là một đêm hè oi bức khó ngủ! Trên bàn làm việc chất đầy sách và tư liệu, Bạch Chính Thu đang nằm bò ra bàn vừa lật giở tài liệu, vừa viết luận văn của mình trên giấy. Những năm tháng dài đằng đẵng của những người Tiên Ti[1] cưỡi ngựa đi chinh phục Trung Nguyên đang thấp thoáng hiện ra qua những câu chữ dưới ngòi bút của anh. Anh chỉ mặc một chiếc áo may ô trắng, năm 1988, trong gia đình bình thường thì không có điều hòa, có một chiếc quạt điện đang quay bên cạnh anh. Gió thổi vào sau lưng anh, chiếc áo may ô chuyển động giống như một làn sóng. Anh giơ tay ra gãi những vị trí để trần, lũ muỗi vẫn đang tiếp tục tấn công anh, vết mẩn đỏ trên người khiến anh vô cùng khó chịu. Bạch Chính Thu nhìn đồng hồ, đã hơn 10 rưỡi tối, ở dưới lầu có nhiều người kê giường xếp ra ngoài nằm ở hiên trước cửa để trải qua được đêm hè oi ả. Anh không có thói…

Chương 62

Lời Nguyền Lâu LanTác giả: Sái TuấnTruyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámTháng 7 năm 1988. Bên ngoài cửa sổ, màn đêm đen dày đặc, phía xa xa chỉ có vài tòa nhà cao tầng, cánh cửa sổ mở toang nhưng không có gió lùa vào. Lại là một đêm hè oi bức khó ngủ! Trên bàn làm việc chất đầy sách và tư liệu, Bạch Chính Thu đang nằm bò ra bàn vừa lật giở tài liệu, vừa viết luận văn của mình trên giấy. Những năm tháng dài đằng đẵng của những người Tiên Ti[1] cưỡi ngựa đi chinh phục Trung Nguyên đang thấp thoáng hiện ra qua những câu chữ dưới ngòi bút của anh. Anh chỉ mặc một chiếc áo may ô trắng, năm 1988, trong gia đình bình thường thì không có điều hòa, có một chiếc quạt điện đang quay bên cạnh anh. Gió thổi vào sau lưng anh, chiếc áo may ô chuyển động giống như một làn sóng. Anh giơ tay ra gãi những vị trí để trần, lũ muỗi vẫn đang tiếp tục tấn công anh, vết mẩn đỏ trên người khiến anh vô cùng khó chịu. Bạch Chính Thu nhìn đồng hồ, đã hơn 10 rưỡi tối, ở dưới lầu có nhiều người kê giường xếp ra ngoài nằm ở hiên trước cửa để trải qua được đêm hè oi ả. Anh không có thói… Diệp Tiêu cứ đi dọc hành lang như thường lệ, bỗng nhiên, tất cả các bóng đèn đều tắt, xung quanh tối om, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt rọi xuống từ trên đỉnh đầu. Diệp Tiêu đưa hai tay ra, mò mẫm trong dãy hành lang dài. Hai bên hành lang có rất nhiều cửa, một trong những cánh cửa đó bỗng bật mở. Một người giống hệt anh bước ra, đó là Giang Hà.Tiếp đó cánh cửa thứ hai mở ra, bên trong là Hứa An Đa. Trong cánh cửa thứ ba là Trương Khai. Trong cánh cửa thứ tư là Lâm Tử Tố, Lâm Tử Tố nhìn anh cười, đột nhiên đeo cái mặt nạ vàng lên mặt. Trong cánh cửa thứ năm là Tiêu Sắt, cô mặc bộ trang phục của Công chúa Thành cổ Lâu Lan như lúc biểu diễn. Trong cánh cửa thứ sáu là Văn Hiếu Cổ, vẻ mặt ông ta nghiêm khắc lạ thường. Trong cánh cửa thứ bảy là La Chu, Diệp Tiêu xông ra ôm lấy La Chu. Tiếp đó, Diệp Tiêu tiếp tục đi về phía trước. Cánh cửa cuối cùng mở ra, người bước ra là Lam Nguyệt (Nhiếp Tiểu Thanh).Tiếng chuông điện thoại vang lên thôi thúc.Diệp Tiêu nằm trên giường, bỗng bật dậy, anh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Anh sờ lên đầu, rồi nhìn ra xung quanh, hoá ra là anh vừa nằm mơ.Tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang lên.Diệp Tiêu lúc đó mới có phản ứng, nhấc điện thoại:- A lô!Điện thoại đầu bên kia vang lên tiếng Phương Tân:- Diệp Tiêu à? Tớ là Phương Tân đây.- Tớ đây, nói đi!Giọng Phương Tân rất khẩn cấp: - Có kết quả phân tích tiêu bản mô tế bào rồi, cậu đến đây ngay đi!- Hay quá, tớ đến ngay đây!

Diệp Tiêu cứ đi dọc hành lang như thường lệ, bỗng nhiên, tất cả các bóng đèn đều tắt, xung quanh tối om, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt rọi xuống từ trên đỉnh đầu. Diệp Tiêu đưa hai tay ra, mò mẫm trong dãy hành lang dài. Hai bên hành lang có rất nhiều cửa, một trong những cánh cửa đó bỗng bật mở. Một người giống hệt anh bước ra, đó là Giang Hà.Tiếp đó cánh cửa thứ hai mở ra, bên trong là Hứa An Đa. Trong cánh cửa thứ ba là Trương Khai. Trong cánh cửa thứ tư là Lâm Tử Tố, Lâm Tử Tố nhìn anh cười, đột nhiên đeo cái mặt nạ vàng lên mặt. Trong cánh cửa thứ năm là Tiêu Sắt, cô mặc bộ trang phục của Công chúa Thành cổ Lâu Lan như lúc biểu diễn. Trong cánh cửa thứ sáu là Văn Hiếu Cổ, vẻ mặt ông ta nghiêm khắc lạ thường. Trong cánh cửa thứ bảy là La Chu, Diệp Tiêu xông ra ôm lấy La Chu. Tiếp đó, Diệp Tiêu tiếp tục đi về phía trước. Cánh cửa cuối cùng mở ra, người bước ra là Lam Nguyệt (Nhiếp Tiểu Thanh).

Tiếng chuông điện thoại vang lên thôi thúc.

Diệp Tiêu nằm trên giường, bỗng bật dậy, anh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Anh sờ lên đầu, rồi nhìn ra xung quanh, hoá ra là anh vừa nằm mơ.

Tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang lên.

Diệp Tiêu lúc đó mới có phản ứng, nhấc điện thoại:

- A lô!

Điện thoại đầu bên kia vang lên tiếng Phương Tân:

- Diệp Tiêu à? Tớ là Phương Tân đây.

- Tớ đây, nói đi!

Giọng Phương Tân rất khẩn cấp: - Có kết quả phân tích tiêu bản mô tế bào rồi, cậu đến đây ngay đi!

- Hay quá, tớ đến ngay đây!

Lời Nguyền Lâu LanTác giả: Sái TuấnTruyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámTháng 7 năm 1988. Bên ngoài cửa sổ, màn đêm đen dày đặc, phía xa xa chỉ có vài tòa nhà cao tầng, cánh cửa sổ mở toang nhưng không có gió lùa vào. Lại là một đêm hè oi bức khó ngủ! Trên bàn làm việc chất đầy sách và tư liệu, Bạch Chính Thu đang nằm bò ra bàn vừa lật giở tài liệu, vừa viết luận văn của mình trên giấy. Những năm tháng dài đằng đẵng của những người Tiên Ti[1] cưỡi ngựa đi chinh phục Trung Nguyên đang thấp thoáng hiện ra qua những câu chữ dưới ngòi bút của anh. Anh chỉ mặc một chiếc áo may ô trắng, năm 1988, trong gia đình bình thường thì không có điều hòa, có một chiếc quạt điện đang quay bên cạnh anh. Gió thổi vào sau lưng anh, chiếc áo may ô chuyển động giống như một làn sóng. Anh giơ tay ra gãi những vị trí để trần, lũ muỗi vẫn đang tiếp tục tấn công anh, vết mẩn đỏ trên người khiến anh vô cùng khó chịu. Bạch Chính Thu nhìn đồng hồ, đã hơn 10 rưỡi tối, ở dưới lầu có nhiều người kê giường xếp ra ngoài nằm ở hiên trước cửa để trải qua được đêm hè oi ả. Anh không có thói… Diệp Tiêu cứ đi dọc hành lang như thường lệ, bỗng nhiên, tất cả các bóng đèn đều tắt, xung quanh tối om, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt rọi xuống từ trên đỉnh đầu. Diệp Tiêu đưa hai tay ra, mò mẫm trong dãy hành lang dài. Hai bên hành lang có rất nhiều cửa, một trong những cánh cửa đó bỗng bật mở. Một người giống hệt anh bước ra, đó là Giang Hà.Tiếp đó cánh cửa thứ hai mở ra, bên trong là Hứa An Đa. Trong cánh cửa thứ ba là Trương Khai. Trong cánh cửa thứ tư là Lâm Tử Tố, Lâm Tử Tố nhìn anh cười, đột nhiên đeo cái mặt nạ vàng lên mặt. Trong cánh cửa thứ năm là Tiêu Sắt, cô mặc bộ trang phục của Công chúa Thành cổ Lâu Lan như lúc biểu diễn. Trong cánh cửa thứ sáu là Văn Hiếu Cổ, vẻ mặt ông ta nghiêm khắc lạ thường. Trong cánh cửa thứ bảy là La Chu, Diệp Tiêu xông ra ôm lấy La Chu. Tiếp đó, Diệp Tiêu tiếp tục đi về phía trước. Cánh cửa cuối cùng mở ra, người bước ra là Lam Nguyệt (Nhiếp Tiểu Thanh).Tiếng chuông điện thoại vang lên thôi thúc.Diệp Tiêu nằm trên giường, bỗng bật dậy, anh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Anh sờ lên đầu, rồi nhìn ra xung quanh, hoá ra là anh vừa nằm mơ.Tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang lên.Diệp Tiêu lúc đó mới có phản ứng, nhấc điện thoại:- A lô!Điện thoại đầu bên kia vang lên tiếng Phương Tân:- Diệp Tiêu à? Tớ là Phương Tân đây.- Tớ đây, nói đi!Giọng Phương Tân rất khẩn cấp: - Có kết quả phân tích tiêu bản mô tế bào rồi, cậu đến đây ngay đi!- Hay quá, tớ đến ngay đây!

Chương 62