Edit: Vân Linh Nhược Vũ Cùng lúc đó, dưới lầu. "Đội trưởng Nguyên Sinh, thật đáng tiếc, đáng lí ra vị trí tổng đội trưởng lần này phải thuộc về anh mới đúng, kết quả không biết ả đàn bà Diệp Oản Oản kia phát điên cái gì, cứ phải gây khó dễ cho anh!" Một ám vệ đứng bên cạnh Nguyên Sinh nói. "Chắc chắn đội trưởng Nguyên Sinh nhường Diệp Oản Oản, bằng không..." "Hừ, nếu lão gia chủ còn ở đây, ám vệ chúng ta sao có thể bị ép tới mức này, tái tranh cử lại bị một con đàn bà xem như trò đùa mà phá đám? Cuối cùng lại để vị trí tổng đội trưởng lọt vào tay một kẻ phế vật nói năng không lưu loát!" "Câm miệng!" Nguyên Sinh đảo mắt sang mấy người bên cạnh, sắc mặt âm trầm. Mỗi lần nghe đến tên của Diệp Oản Oản và Phong Huyền Diệc, Nguyên Sinh lại ôm một bụng tức tối. "Đúng đúng đúng, không nhắc đến ả đàn bà kia nữa, quá mất hứng! Hôm nay phân đội Ám Tứ của chúng ta tề tụ, nhất định phải không say không về!" Trong khi nói chuyện, phân đội Ám Tứ đã đến cửa quán bar. Nguyên Sinh vừa trở thành phân…
Chương 602: Ức hiếp người quá đáng
Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 4)Tác giả: Quân Quân Hữu YêuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhEdit: Vân Linh Nhược Vũ Cùng lúc đó, dưới lầu. "Đội trưởng Nguyên Sinh, thật đáng tiếc, đáng lí ra vị trí tổng đội trưởng lần này phải thuộc về anh mới đúng, kết quả không biết ả đàn bà Diệp Oản Oản kia phát điên cái gì, cứ phải gây khó dễ cho anh!" Một ám vệ đứng bên cạnh Nguyên Sinh nói. "Chắc chắn đội trưởng Nguyên Sinh nhường Diệp Oản Oản, bằng không..." "Hừ, nếu lão gia chủ còn ở đây, ám vệ chúng ta sao có thể bị ép tới mức này, tái tranh cử lại bị một con đàn bà xem như trò đùa mà phá đám? Cuối cùng lại để vị trí tổng đội trưởng lọt vào tay một kẻ phế vật nói năng không lưu loát!" "Câm miệng!" Nguyên Sinh đảo mắt sang mấy người bên cạnh, sắc mặt âm trầm. Mỗi lần nghe đến tên của Diệp Oản Oản và Phong Huyền Diệc, Nguyên Sinh lại ôm một bụng tức tối. "Đúng đúng đúng, không nhắc đến ả đàn bà kia nữa, quá mất hứng! Hôm nay phân đội Ám Tứ của chúng ta tề tụ, nhất định phải không say không về!" Trong khi nói chuyện, phân đội Ám Tứ đã đến cửa quán bar. Nguyên Sinh vừa trở thành phân… Edit: Vân Linh Nhược Vũ"Đã là thời đại nào rồi mà còn giả thần giả quỷ lừa gạt người khác, phi!"Sau khi thấy đạo sĩ tà mị, một tên ám vệ phun một ngụm nước bọt vào chân anh ta.Đạo sĩ tà mị khom người nhìn chân mình, sau đó ngẩng đầu, nhìn tên ám vệ kia, hỏi: "Người anh em, nước bọt trên giày của tôi là do cậu phun sao?"Nghe vậy, tên ám vệ kia cười khẩy: "Đúng vậy, ông nói không sai, là tôi phun đó. Sao nào? Có vấn đề gì à?""Không không không." Đạo sĩ tà mị vội lắc đầu, "Không có vấn đề gì, tôi chỉ hỏi chơi thôi."Thấy thế, thành viên phân đội Ám Tứ thay nhau cười, tên đạo sĩ này xem ra cũng thức thời đấy."Cút đi, đừng ở đây làm chướng mắt." Nguyên Sinh phất tay."Được được." Đạo sĩ tà mị xoay người rời đi.Nhưng còn chưa đi được hai bước, anh ta bỗng nhiên quay lại."Bần đạo cùng các vị có duyên, chi bằng sẵn tiện bói cho các vị một quẻ." Không đợi phân đội Ám Tứ trả lời, đạo sĩ tà mị đã nhắm mắt, lẩm nhẩm trong miệng, đầu ngón tay bắt đầu cử động.Rất nhanh, anh ta đã mở mắt ra: "Không tốt không tốt, gần đây các vị có họa đổ máu!""Ông nói cái gì?!" Gã ám vệ kia trợn mắt, lạnh giọng quát.Tên đạo sĩ rởm này dám nói gã có họa đổ máu!"Tôi nói gần đây cậu có họa đổ máu." Đạo sĩ tà mị nghiêm mặt, đáp."Mẹ nó ông mà dám nói bậy nữa, ông đây sẽ đập chết ông, cút cho tôi!" Tên ám vệ kia nhanh chóng bước tới gần đạo sĩ tà mị."Được rồi được rồi, cậu không tin thì thôi! Nhưng mà vừa rồi tôi bói cho các người, cũng nên trả phí cho tôi chứ nhỉ? Một nhìn tệ, cảm ơn." Nói xong, đạo sĩ tà mị vươn tay ra.Nhìn thấy cảnh này, khóe môi Diệp Oản Oản hơi giật. Chẳng lẽ đạo sĩ bán hàng đa cấp này điên rồi ư? Nhìn thấy nhiều người như vậy còn dám nói họ có họa đổ máu, anh ta ngứa da sao?Quả nhiên không ngoài Diệp Oản Oản dự liệu, tên ám vệ kia giận tím mặt: "Mẹ nó tôi thấy ông muốn tìm đường chết rồi!Theo sát câu nói của gã, một nắm đấm vung về phía đạo sĩ tà mị.Thấy thế, khóe miệng đạo sĩ tà mị hơi cong lên, phác họa ý cười lạnh băng khiến người khác sợ hãi.Cây phất trần vung lên không trung, chưa ai kịp hiểu chuyện gì đã thấy tên ám vệ kia bay về sau mấy chục mét, sau đó ngã xuống mặt đất."Phụt!"Trong miệng gã ta phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy kịch liệt."Haiz, đã nói cậu có họa đổ máu rồi... Bần đạo tính chuẩn như vậy mà cậu vẫn không trả tiền, ức hiếp người quá đáng mà." Đạo sĩ tà mị lắc đầu tiếc nuối.Diệp Oản Oản đứng từ xa thấy thế thì cả kinh, trong đầu bất giác hiện lên hai chữ.Cao thủ!Tuy rằng chỉ là một chiêu, nhưng cô có thể kết luận đạo sĩ kia không hề đơn giản.Thậm chí còn lợi hại hơn cô nhiều lần."Ông muốn chết?"Thấy vậy, một vài ám vệ xông đến vây quanh đạo sĩ tà mị."Bần đạo cũng tính cho các vị một quẻ." Đạo sĩ tà mị không thèm nhấc mắt nhìn những ám vệ kia, chỉ cúi đầu ra vẻ đang tính toán.Mấy giây sau, anh ta ngẩng đầu, nhìn đám người đang vây quanh mình: "Các vị... cũng có họa đổ máu.""Họa con mẹ ông!"Vài ám vệ tức giận mắng.
Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Đã là thời đại nào rồi mà còn giả thần giả quỷ lừa gạt người khác, phi!"
Sau khi thấy đạo sĩ tà mị, một tên ám vệ phun một ngụm nước bọt vào chân anh ta.
Đạo sĩ tà mị khom người nhìn chân mình, sau đó ngẩng đầu, nhìn tên ám vệ kia, hỏi: "Người anh em, nước bọt trên giày của tôi là do cậu phun sao?"
Nghe vậy, tên ám vệ kia cười khẩy: "Đúng vậy, ông nói không sai, là tôi phun đó. Sao nào? Có vấn đề gì à?"
"Không không không." Đạo sĩ tà mị vội lắc đầu, "Không có vấn đề gì, tôi chỉ hỏi chơi thôi."
Thấy thế, thành viên phân đội Ám Tứ thay nhau cười, tên đạo sĩ này xem ra cũng thức thời đấy.
"Cút đi, đừng ở đây làm chướng mắt." Nguyên Sinh phất tay.
"Được được." Đạo sĩ tà mị xoay người rời đi.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, anh ta bỗng nhiên quay lại.
"Bần đạo cùng các vị có duyên, chi bằng sẵn tiện bói cho các vị một quẻ." Không đợi phân đội Ám Tứ trả lời, đạo sĩ tà mị đã nhắm mắt, lẩm nhẩm trong miệng, đầu ngón tay bắt đầu cử động.
Rất nhanh, anh ta đã mở mắt ra: "Không tốt không tốt, gần đây các vị có họa đổ máu!"
"Ông nói cái gì?!" Gã ám vệ kia trợn mắt, lạnh giọng quát.
Tên đạo sĩ rởm này dám nói gã có họa đổ máu!
"Tôi nói gần đây cậu có họa đổ máu." Đạo sĩ tà mị nghiêm mặt, đáp.
"Mẹ nó ông mà dám nói bậy nữa, ông đây sẽ đập chết ông, cút cho tôi!" Tên ám vệ kia nhanh chóng bước tới gần đạo sĩ tà mị.
"Được rồi được rồi, cậu không tin thì thôi! Nhưng mà vừa rồi tôi bói cho các người, cũng nên trả phí cho tôi chứ nhỉ? Một nhìn tệ, cảm ơn." Nói xong, đạo sĩ tà mị vươn tay ra.
Nhìn thấy cảnh này, khóe môi Diệp Oản Oản hơi giật. Chẳng lẽ đạo sĩ bán hàng đa cấp này điên rồi ư? Nhìn thấy nhiều người như vậy còn dám nói họ có họa đổ máu, anh ta ngứa da sao?
Quả nhiên không ngoài Diệp Oản Oản dự liệu, tên ám vệ kia giận tím mặt: "Mẹ nó tôi thấy ông muốn tìm đường chết rồi!
Theo sát câu nói của gã, một nắm đấm vung về phía đạo sĩ tà mị.
Thấy thế, khóe miệng đạo sĩ tà mị hơi cong lên, phác họa ý cười lạnh băng khiến người khác sợ hãi.
Cây phất trần vung lên không trung, chưa ai kịp hiểu chuyện gì đã thấy tên ám vệ kia bay về sau mấy chục mét, sau đó ngã xuống mặt đất.
"Phụt!"
Trong miệng gã ta phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy kịch liệt.
"Haiz, đã nói cậu có họa đổ máu rồi... Bần đạo tính chuẩn như vậy mà cậu vẫn không trả tiền, ức hiếp người quá đáng mà." Đạo sĩ tà mị lắc đầu tiếc nuối.
Diệp Oản Oản đứng từ xa thấy thế thì cả kinh, trong đầu bất giác hiện lên hai chữ.
Cao thủ!
Tuy rằng chỉ là một chiêu, nhưng cô có thể kết luận đạo sĩ kia không hề đơn giản.
Thậm chí còn lợi hại hơn cô nhiều lần.
"Ông muốn chết?"
Thấy vậy, một vài ám vệ xông đến vây quanh đạo sĩ tà mị.
"Bần đạo cũng tính cho các vị một quẻ." Đạo sĩ tà mị không thèm nhấc mắt nhìn những ám vệ kia, chỉ cúi đầu ra vẻ đang tính toán.
Mấy giây sau, anh ta ngẩng đầu, nhìn đám người đang vây quanh mình: "Các vị... cũng có họa đổ máu."
"Họa con mẹ ông!"
Vài ám vệ tức giận mắng.
Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 4)Tác giả: Quân Quân Hữu YêuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhEdit: Vân Linh Nhược Vũ Cùng lúc đó, dưới lầu. "Đội trưởng Nguyên Sinh, thật đáng tiếc, đáng lí ra vị trí tổng đội trưởng lần này phải thuộc về anh mới đúng, kết quả không biết ả đàn bà Diệp Oản Oản kia phát điên cái gì, cứ phải gây khó dễ cho anh!" Một ám vệ đứng bên cạnh Nguyên Sinh nói. "Chắc chắn đội trưởng Nguyên Sinh nhường Diệp Oản Oản, bằng không..." "Hừ, nếu lão gia chủ còn ở đây, ám vệ chúng ta sao có thể bị ép tới mức này, tái tranh cử lại bị một con đàn bà xem như trò đùa mà phá đám? Cuối cùng lại để vị trí tổng đội trưởng lọt vào tay một kẻ phế vật nói năng không lưu loát!" "Câm miệng!" Nguyên Sinh đảo mắt sang mấy người bên cạnh, sắc mặt âm trầm. Mỗi lần nghe đến tên của Diệp Oản Oản và Phong Huyền Diệc, Nguyên Sinh lại ôm một bụng tức tối. "Đúng đúng đúng, không nhắc đến ả đàn bà kia nữa, quá mất hứng! Hôm nay phân đội Ám Tứ của chúng ta tề tụ, nhất định phải không say không về!" Trong khi nói chuyện, phân đội Ám Tứ đã đến cửa quán bar. Nguyên Sinh vừa trở thành phân… Edit: Vân Linh Nhược Vũ"Đã là thời đại nào rồi mà còn giả thần giả quỷ lừa gạt người khác, phi!"Sau khi thấy đạo sĩ tà mị, một tên ám vệ phun một ngụm nước bọt vào chân anh ta.Đạo sĩ tà mị khom người nhìn chân mình, sau đó ngẩng đầu, nhìn tên ám vệ kia, hỏi: "Người anh em, nước bọt trên giày của tôi là do cậu phun sao?"Nghe vậy, tên ám vệ kia cười khẩy: "Đúng vậy, ông nói không sai, là tôi phun đó. Sao nào? Có vấn đề gì à?""Không không không." Đạo sĩ tà mị vội lắc đầu, "Không có vấn đề gì, tôi chỉ hỏi chơi thôi."Thấy thế, thành viên phân đội Ám Tứ thay nhau cười, tên đạo sĩ này xem ra cũng thức thời đấy."Cút đi, đừng ở đây làm chướng mắt." Nguyên Sinh phất tay."Được được." Đạo sĩ tà mị xoay người rời đi.Nhưng còn chưa đi được hai bước, anh ta bỗng nhiên quay lại."Bần đạo cùng các vị có duyên, chi bằng sẵn tiện bói cho các vị một quẻ." Không đợi phân đội Ám Tứ trả lời, đạo sĩ tà mị đã nhắm mắt, lẩm nhẩm trong miệng, đầu ngón tay bắt đầu cử động.Rất nhanh, anh ta đã mở mắt ra: "Không tốt không tốt, gần đây các vị có họa đổ máu!""Ông nói cái gì?!" Gã ám vệ kia trợn mắt, lạnh giọng quát.Tên đạo sĩ rởm này dám nói gã có họa đổ máu!"Tôi nói gần đây cậu có họa đổ máu." Đạo sĩ tà mị nghiêm mặt, đáp."Mẹ nó ông mà dám nói bậy nữa, ông đây sẽ đập chết ông, cút cho tôi!" Tên ám vệ kia nhanh chóng bước tới gần đạo sĩ tà mị."Được rồi được rồi, cậu không tin thì thôi! Nhưng mà vừa rồi tôi bói cho các người, cũng nên trả phí cho tôi chứ nhỉ? Một nhìn tệ, cảm ơn." Nói xong, đạo sĩ tà mị vươn tay ra.Nhìn thấy cảnh này, khóe môi Diệp Oản Oản hơi giật. Chẳng lẽ đạo sĩ bán hàng đa cấp này điên rồi ư? Nhìn thấy nhiều người như vậy còn dám nói họ có họa đổ máu, anh ta ngứa da sao?Quả nhiên không ngoài Diệp Oản Oản dự liệu, tên ám vệ kia giận tím mặt: "Mẹ nó tôi thấy ông muốn tìm đường chết rồi!Theo sát câu nói của gã, một nắm đấm vung về phía đạo sĩ tà mị.Thấy thế, khóe miệng đạo sĩ tà mị hơi cong lên, phác họa ý cười lạnh băng khiến người khác sợ hãi.Cây phất trần vung lên không trung, chưa ai kịp hiểu chuyện gì đã thấy tên ám vệ kia bay về sau mấy chục mét, sau đó ngã xuống mặt đất."Phụt!"Trong miệng gã ta phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy kịch liệt."Haiz, đã nói cậu có họa đổ máu rồi... Bần đạo tính chuẩn như vậy mà cậu vẫn không trả tiền, ức hiếp người quá đáng mà." Đạo sĩ tà mị lắc đầu tiếc nuối.Diệp Oản Oản đứng từ xa thấy thế thì cả kinh, trong đầu bất giác hiện lên hai chữ.Cao thủ!Tuy rằng chỉ là một chiêu, nhưng cô có thể kết luận đạo sĩ kia không hề đơn giản.Thậm chí còn lợi hại hơn cô nhiều lần."Ông muốn chết?"Thấy vậy, một vài ám vệ xông đến vây quanh đạo sĩ tà mị."Bần đạo cũng tính cho các vị một quẻ." Đạo sĩ tà mị không thèm nhấc mắt nhìn những ám vệ kia, chỉ cúi đầu ra vẻ đang tính toán.Mấy giây sau, anh ta ngẩng đầu, nhìn đám người đang vây quanh mình: "Các vị... cũng có họa đổ máu.""Họa con mẹ ông!"Vài ám vệ tức giận mắng.