- Mình đúng là xui xẻo mà, vừa mới mất việc xong giờ còn bị đuổi ra khỏi nhà nữa! Cô vừa đi vừa nghĩ, đến lúc chân của cô mỏi nhừ thì cô mới ý thức được xung quanh cô toàn là những nhà cao tầng. Cô đột nhiên nhớ đến lời giới thiệu của một người lạ, thấy nơi được giới thiệu cũng gần đây nên cô quyết định đi thử xem có được việc không. Tới nơi cô ngây người một lúc ngắm nhìn căn biệt thự trước mặt, vì cô không ngờ cô sẽ sắp phải làm bảo mẫu ở nơi xa hoa như vậy và hiện giờ cô sắp phải bước vào một căn biệt thự xa hoa mà cô có làm cả đời cũng không bao giờ có đủ tiền để mua. Cô chỉnh lại quần áo, hít một hơi thật sâu lấy tinh thần rồi mới bắt đầu bấm chuông *kính coong* Một người tầm 50 tuổi bước ra mở cửa. Cô thấy vậy liền lễ phép nói: - Cháu chào bác! Người đó thấy vậy liền chào lại: - Chào cháu, cháu đến đây để xin việc sao? - Vâng ạ, cháu nghe nói ở đây đang tuyển bảo mẫu nên cháu đến xin làm ạ. - Tuyển bảo mẫu? - Vâng ạ! Chẳng lẽ cháu đến nhầm nhà rồi sao ạ? - Không đâu! Cháu vào…
Chương 12
Hoá Ra Anh Giả NgốcTác giả: Thỏ ConTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng- Mình đúng là xui xẻo mà, vừa mới mất việc xong giờ còn bị đuổi ra khỏi nhà nữa! Cô vừa đi vừa nghĩ, đến lúc chân của cô mỏi nhừ thì cô mới ý thức được xung quanh cô toàn là những nhà cao tầng. Cô đột nhiên nhớ đến lời giới thiệu của một người lạ, thấy nơi được giới thiệu cũng gần đây nên cô quyết định đi thử xem có được việc không. Tới nơi cô ngây người một lúc ngắm nhìn căn biệt thự trước mặt, vì cô không ngờ cô sẽ sắp phải làm bảo mẫu ở nơi xa hoa như vậy và hiện giờ cô sắp phải bước vào một căn biệt thự xa hoa mà cô có làm cả đời cũng không bao giờ có đủ tiền để mua. Cô chỉnh lại quần áo, hít một hơi thật sâu lấy tinh thần rồi mới bắt đầu bấm chuông *kính coong* Một người tầm 50 tuổi bước ra mở cửa. Cô thấy vậy liền lễ phép nói: - Cháu chào bác! Người đó thấy vậy liền chào lại: - Chào cháu, cháu đến đây để xin việc sao? - Vâng ạ, cháu nghe nói ở đây đang tuyển bảo mẫu nên cháu đến xin làm ạ. - Tuyển bảo mẫu? - Vâng ạ! Chẳng lẽ cháu đến nhầm nhà rồi sao ạ? - Không đâu! Cháu vào… * Sáng hôm sau- Hello ! Ngải Luân hôm qua anh ngủ có ngon không ?- Uk ngủ ngon lắm ( Ngải Luân bơ phờ đáp )- sao vậy ? Trông anh khá là mệt mỏi đấy- Cô nên hỏi chồng cô thì hơnCô quay sang nhìn anh thấy anh không có phản ứng gì cô nói :" chồng tôi có làm Sao đâu "- Uk chồng cô không làm sao nhưng tôi thì có- Vậy rốt cuộc anh bị làm sao ?Cô và Ngải Luân đang nói anh xen ngang vào nói :" vợ ơi ! Chồng đói , ăn sáng thôi vợ "- Uk ăn sáng thôiNgải Luân nghe anh nói vậy liền lườm anh , anh thấy vậy cười nửa miệng rụt rè chỉ vào mặt Ngải Luân làm ra vẻ sợ hãi nói :" vợ ơi ! Cậu ấy !..cậu ấy ! ! "Cô thấy anh vừa nói vừa vừa chỉ vào mặt ngải luân có vẻ sợ sệt cô hỏi :" cậu ấy làm sao ? "- Cậu ấy lườm chồngNgải Luân nghe vậy liền quay mặt đi chỗ khác làm ra vẻ mình không liên quan nghĩ :" chắc phải cho Tử Thần đi làm diễn viên điện ảnh mất nếu không thì quá lãng phí nhân tài "Ngải Luân nghĩ xong liền nói :" ăn sáng thôi không đồ ăn nguội hết rồi "-Uk ! Đúng rồi mình đi ăn sáng đi chồng* Sau bữa sángCô thì đang dọn trong bếp anh và Ngải Luân thì đang ở phòng kháchAnh thấy Ngải Luân vẫn chưa chịu về liền nói :" giờ về được chưa "- chưa được , tôi phải ở đây ăn cơm vợ cậu nấu chứ , mà này tôi phải công nhận vợ cậu làm đồ ăn ngon thật- Đương nhiên , nhưng cậu nghĩ nói vậy là tôi không đuổi cậu chắc- Hi Hi bị phát hiện rồiAnh khó chịu nhìn Ngải Luân vừa hay cô dọn xong đi ra Ngải Luân thấy cô đi ra liền chạy ra chỗ cô nắm lấy tay cô làm bộ mặt tội nghiệp kể nể :" Duy An cô xem Tử Thần bé nhỏ muốn đuổi tôi đi kìa "- Chồng ! Chông đuổi anh ta đi sao ?- Uk- Sao chồng lại đuổi anh ta vậy- tại chú ! ! ! cậu ta cứ gọi chồng là Tử Thần bé nhỏ , vợ nhìn xem chồng là chồng của vợ , chông lớn rồi mà đâu có bé nhỏ đâu ( anh cũng làm bộ mặt tội nghiệp )Ngải Luân nghe anh nói vậy liền kêu :" Duy An đây chỉ là thói quen thôi mà.Cô khuyên cậu ta cho tôi ở đâu mấy hôm đi "Anh thấy cô có vẻ sắp nói hộ cho Ngải Luân anh liền làm bộ mặt như sắp khóc nói :" vợ ! Vợ bên phe cậu ta "Cô nghe anh nói vậy liền nói :" vợ đâu có đâu "- Nhưng vợ nói đỡ cho cậu ta- Vợ không có- thật không ?- Thật ! Thật mà- ! ! ! ! !- Chồng ! Chồng đừng giận nữa mà hay là thế này chồng cho cậu ta ở lại đây hết hôm nay có được không ?- Không được- Tại sao ?- Lỡ như cậu ta cướp mất vợ khỏi tay của chồng thì làm sao ?- Vợ hứa với chồng là sẽ không có chuyện đó xảy ra vậy có được không- UkNgải Luân nghe cô nói vậy liền kéo cô lại gần mình hơn một chút rồi nói :" Duy An tôi bảo cô xin cho tôi xin cho tôi ở đây mấy hôm chứ đầu phải là ở hết hôm nay đâu "Cô nghe Ngải Luân nói vậy liền nhúm vai nói :" đành chịu thôi tại cậu chủ không ưa anh chứ đâu phải tại tôi "Anh nghe thấy cô nói vậy liền kêu :" vừa gọi là chồng xong giờ lại gọi là cậu chủ "- À vợ nói nhầm , vợ xin lỗi chồng nhaCô vừa nói xong liên nghĩ :" đúng là khổ cho thân gái này mà."
* Sáng hôm sau
- Hello ! Ngải Luân hôm qua anh ngủ có ngon không ?
- Uk ngủ ngon lắm ( Ngải Luân bơ phờ đáp )
- sao vậy ? Trông anh khá là mệt mỏi đấy
- Cô nên hỏi chồng cô thì hơn
Cô quay sang nhìn anh thấy anh không có phản ứng gì cô nói :" chồng tôi có làm Sao đâu "
- Uk chồng cô không làm sao nhưng tôi thì có
- Vậy rốt cuộc anh bị làm sao ?
Cô và Ngải Luân đang nói anh xen ngang vào nói :" vợ ơi ! Chồng đói , ăn sáng thôi vợ "
- Uk ăn sáng thôi
Ngải Luân nghe anh nói vậy liền lườm anh , anh thấy vậy cười nửa miệng rụt rè chỉ vào mặt Ngải Luân làm ra vẻ sợ hãi nói :" vợ ơi ! Cậu ấy !.
.
cậu ấy ! ! "
Cô thấy anh vừa nói vừa vừa chỉ vào mặt ngải luân có vẻ sợ sệt cô hỏi :" cậu ấy làm sao ? "
- Cậu ấy lườm chồng
Ngải Luân nghe vậy liền quay mặt đi chỗ khác làm ra vẻ mình không liên quan nghĩ :" chắc phải cho Tử Thần đi làm diễn viên điện ảnh mất nếu không thì quá lãng phí nhân tài "
Ngải Luân nghĩ xong liền nói :" ăn sáng thôi không đồ ăn nguội hết rồi "
-Uk ! Đúng rồi mình đi ăn sáng đi chồng
* Sau bữa sáng
Cô thì đang dọn trong bếp anh và Ngải Luân thì đang ở phòng khách
Anh thấy Ngải Luân vẫn chưa chịu về liền nói :" giờ về được chưa "
- chưa được , tôi phải ở đây ăn cơm vợ cậu nấu chứ , mà này tôi phải công nhận vợ cậu làm đồ ăn ngon thật
- Đương nhiên , nhưng cậu nghĩ nói vậy là tôi không đuổi cậu chắc
- Hi Hi bị phát hiện rồi
Anh khó chịu nhìn Ngải Luân vừa hay cô dọn xong đi ra Ngải Luân thấy cô đi ra liền chạy ra chỗ cô nắm lấy tay cô làm bộ mặt tội nghiệp kể nể :" Duy An cô xem Tử Thần bé nhỏ muốn đuổi tôi đi kìa "
- Chồng ! Chông đuổi anh ta đi sao ?
- Uk
- Sao chồng lại đuổi anh ta vậy
- tại chú ! ! ! cậu ta cứ gọi chồng là Tử Thần bé nhỏ , vợ nhìn xem chồng là chồng của vợ , chông lớn rồi mà đâu có bé nhỏ đâu ( anh cũng làm bộ mặt tội nghiệp )
Ngải Luân nghe anh nói vậy liền kêu :" Duy An đây chỉ là thói quen thôi mà.
Cô khuyên cậu ta cho tôi ở đâu mấy hôm đi "
Anh thấy cô có vẻ sắp nói hộ cho Ngải Luân anh liền làm bộ mặt như sắp khóc nói :" vợ ! Vợ bên phe cậu ta "
Cô nghe anh nói vậy liền nói :" vợ đâu có đâu "
- Nhưng vợ nói đỡ cho cậu ta
- Vợ không có
- thật không ?
- Thật ! Thật mà
- ! ! ! ! !
- Chồng ! Chồng đừng giận nữa mà hay là thế này chồng cho cậu ta ở lại đây hết hôm nay có được không ?
- Không được
- Tại sao ?
- Lỡ như cậu ta cướp mất vợ khỏi tay của chồng thì làm sao ?
- Vợ hứa với chồng là sẽ không có chuyện đó xảy ra vậy có được không
- Uk
Ngải Luân nghe cô nói vậy liền kéo cô lại gần mình hơn một chút rồi nói :" Duy An tôi bảo cô xin cho tôi xin cho tôi ở đây mấy hôm chứ đầu phải là ở hết hôm nay đâu "
Cô nghe Ngải Luân nói vậy liền nhúm vai nói :" đành chịu thôi tại cậu chủ không ưa anh chứ đâu phải tại tôi "
Anh nghe thấy cô nói vậy liền kêu :" vừa gọi là chồng xong giờ lại gọi là cậu chủ "
- À vợ nói nhầm , vợ xin lỗi chồng nha
Cô vừa nói xong liên nghĩ :" đúng là khổ cho thân gái này mà.
"
Hoá Ra Anh Giả NgốcTác giả: Thỏ ConTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng- Mình đúng là xui xẻo mà, vừa mới mất việc xong giờ còn bị đuổi ra khỏi nhà nữa! Cô vừa đi vừa nghĩ, đến lúc chân của cô mỏi nhừ thì cô mới ý thức được xung quanh cô toàn là những nhà cao tầng. Cô đột nhiên nhớ đến lời giới thiệu của một người lạ, thấy nơi được giới thiệu cũng gần đây nên cô quyết định đi thử xem có được việc không. Tới nơi cô ngây người một lúc ngắm nhìn căn biệt thự trước mặt, vì cô không ngờ cô sẽ sắp phải làm bảo mẫu ở nơi xa hoa như vậy và hiện giờ cô sắp phải bước vào một căn biệt thự xa hoa mà cô có làm cả đời cũng không bao giờ có đủ tiền để mua. Cô chỉnh lại quần áo, hít một hơi thật sâu lấy tinh thần rồi mới bắt đầu bấm chuông *kính coong* Một người tầm 50 tuổi bước ra mở cửa. Cô thấy vậy liền lễ phép nói: - Cháu chào bác! Người đó thấy vậy liền chào lại: - Chào cháu, cháu đến đây để xin việc sao? - Vâng ạ, cháu nghe nói ở đây đang tuyển bảo mẫu nên cháu đến xin làm ạ. - Tuyển bảo mẫu? - Vâng ạ! Chẳng lẽ cháu đến nhầm nhà rồi sao ạ? - Không đâu! Cháu vào… * Sáng hôm sau- Hello ! Ngải Luân hôm qua anh ngủ có ngon không ?- Uk ngủ ngon lắm ( Ngải Luân bơ phờ đáp )- sao vậy ? Trông anh khá là mệt mỏi đấy- Cô nên hỏi chồng cô thì hơnCô quay sang nhìn anh thấy anh không có phản ứng gì cô nói :" chồng tôi có làm Sao đâu "- Uk chồng cô không làm sao nhưng tôi thì có- Vậy rốt cuộc anh bị làm sao ?Cô và Ngải Luân đang nói anh xen ngang vào nói :" vợ ơi ! Chồng đói , ăn sáng thôi vợ "- Uk ăn sáng thôiNgải Luân nghe anh nói vậy liền lườm anh , anh thấy vậy cười nửa miệng rụt rè chỉ vào mặt Ngải Luân làm ra vẻ sợ hãi nói :" vợ ơi ! Cậu ấy !..cậu ấy ! ! "Cô thấy anh vừa nói vừa vừa chỉ vào mặt ngải luân có vẻ sợ sệt cô hỏi :" cậu ấy làm sao ? "- Cậu ấy lườm chồngNgải Luân nghe vậy liền quay mặt đi chỗ khác làm ra vẻ mình không liên quan nghĩ :" chắc phải cho Tử Thần đi làm diễn viên điện ảnh mất nếu không thì quá lãng phí nhân tài "Ngải Luân nghĩ xong liền nói :" ăn sáng thôi không đồ ăn nguội hết rồi "-Uk ! Đúng rồi mình đi ăn sáng đi chồng* Sau bữa sángCô thì đang dọn trong bếp anh và Ngải Luân thì đang ở phòng kháchAnh thấy Ngải Luân vẫn chưa chịu về liền nói :" giờ về được chưa "- chưa được , tôi phải ở đây ăn cơm vợ cậu nấu chứ , mà này tôi phải công nhận vợ cậu làm đồ ăn ngon thật- Đương nhiên , nhưng cậu nghĩ nói vậy là tôi không đuổi cậu chắc- Hi Hi bị phát hiện rồiAnh khó chịu nhìn Ngải Luân vừa hay cô dọn xong đi ra Ngải Luân thấy cô đi ra liền chạy ra chỗ cô nắm lấy tay cô làm bộ mặt tội nghiệp kể nể :" Duy An cô xem Tử Thần bé nhỏ muốn đuổi tôi đi kìa "- Chồng ! Chông đuổi anh ta đi sao ?- Uk- Sao chồng lại đuổi anh ta vậy- tại chú ! ! ! cậu ta cứ gọi chồng là Tử Thần bé nhỏ , vợ nhìn xem chồng là chồng của vợ , chông lớn rồi mà đâu có bé nhỏ đâu ( anh cũng làm bộ mặt tội nghiệp )Ngải Luân nghe anh nói vậy liền kêu :" Duy An đây chỉ là thói quen thôi mà.Cô khuyên cậu ta cho tôi ở đâu mấy hôm đi "Anh thấy cô có vẻ sắp nói hộ cho Ngải Luân anh liền làm bộ mặt như sắp khóc nói :" vợ ! Vợ bên phe cậu ta "Cô nghe anh nói vậy liền nói :" vợ đâu có đâu "- Nhưng vợ nói đỡ cho cậu ta- Vợ không có- thật không ?- Thật ! Thật mà- ! ! ! ! !- Chồng ! Chồng đừng giận nữa mà hay là thế này chồng cho cậu ta ở lại đây hết hôm nay có được không ?- Không được- Tại sao ?- Lỡ như cậu ta cướp mất vợ khỏi tay của chồng thì làm sao ?- Vợ hứa với chồng là sẽ không có chuyện đó xảy ra vậy có được không- UkNgải Luân nghe cô nói vậy liền kéo cô lại gần mình hơn một chút rồi nói :" Duy An tôi bảo cô xin cho tôi xin cho tôi ở đây mấy hôm chứ đầu phải là ở hết hôm nay đâu "Cô nghe Ngải Luân nói vậy liền nhúm vai nói :" đành chịu thôi tại cậu chủ không ưa anh chứ đâu phải tại tôi "Anh nghe thấy cô nói vậy liền kêu :" vừa gọi là chồng xong giờ lại gọi là cậu chủ "- À vợ nói nhầm , vợ xin lỗi chồng nhaCô vừa nói xong liên nghĩ :" đúng là khổ cho thân gái này mà."