Tác giả:

Ta đã nhớ không rõ mình từng sống bao nhiêu năm nữa rồi. Chỉ khi ta mà cố nhớ lại thì những mảnh ký ức ấy thì tâm trí ta sẽ mơ hồ mà ngược dòng thời gian chạm đến những thời điểm xa xôi nào đó. Một lần khi ta cố nhớ lại, ta nhìn thấy cảnh tượng lúc ban đêm, khi nhìn trên không trung có thể nhìn thấy cả một mảnh biển sao trời, sao trời cuồn cuộn rung rinh, diện tích rộng lớn vô vàn. Nhưng mà cái đoạn thời gian kì lạ đẹp đẽ đó lại đột ngột bị thay thế, lửa đỏ bừng lên báo hiệu bất ổn bốn phía, loạn thế hỗn loạn phất lên lúc nào không hay, ta sợ chính mình sẽ chết ở trong khói dày đặc của chiến tranh lửa đỏ kia mất. Đây Là đâu? Là nhân gian hay là địa ngục.... Vì sao lại kinh khủng như vậy?? ----------------------------- Mẫu thân ta trước kia nói với ta là người chết rồi sau sẽ hóa thành linh hồn, rồi sẽ gặp nhau tại Vong Xuyên Hà, đến bờ đối diện với Cầu Nại Hà, uống một chén canh Mạnh Bà, rồi sẽ quên mất toàn bộ chuyện cũ năm xưa, sau đó sẽ nhanh đầu thai sống thêm một đời nữa. Những…

Chương 52: Dọa sợ

Này! Địa Phủ Ở Hướng Kia!Tác giả: Mộ Dung MậuTruyện Dị Giới, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámTa đã nhớ không rõ mình từng sống bao nhiêu năm nữa rồi. Chỉ khi ta mà cố nhớ lại thì những mảnh ký ức ấy thì tâm trí ta sẽ mơ hồ mà ngược dòng thời gian chạm đến những thời điểm xa xôi nào đó. Một lần khi ta cố nhớ lại, ta nhìn thấy cảnh tượng lúc ban đêm, khi nhìn trên không trung có thể nhìn thấy cả một mảnh biển sao trời, sao trời cuồn cuộn rung rinh, diện tích rộng lớn vô vàn. Nhưng mà cái đoạn thời gian kì lạ đẹp đẽ đó lại đột ngột bị thay thế, lửa đỏ bừng lên báo hiệu bất ổn bốn phía, loạn thế hỗn loạn phất lên lúc nào không hay, ta sợ chính mình sẽ chết ở trong khói dày đặc của chiến tranh lửa đỏ kia mất. Đây Là đâu? Là nhân gian hay là địa ngục.... Vì sao lại kinh khủng như vậy?? ----------------------------- Mẫu thân ta trước kia nói với ta là người chết rồi sau sẽ hóa thành linh hồn, rồi sẽ gặp nhau tại Vong Xuyên Hà, đến bờ đối diện với Cầu Nại Hà, uống một chén canh Mạnh Bà, rồi sẽ quên mất toàn bộ chuyện cũ năm xưa, sau đó sẽ nhanh đầu thai sống thêm một đời nữa. Những… Nhưng tình huống bây giờ không lạc quan chút nào.Ta giống như kiến bò trên chảo nóng, hay là trực tiếp xông lên mang Tiểu Ngũ đi?Không được, thôn dân nhiều vậy nếu bị bắt thì ta chắc chắn còn không tới tám khối; Hay ta nên chờ? Nếu Tiểu Ngũ xảy ra cái gì ngoài ý muốn thì làm sao?Khi ta không có chủ ý đang rối rắm, thì Tiểu Ngũ tức giận hô lớn với dân chúng: “Các ngươi đầu óc có vấn đề ư! Lại bắt người thành thân với bức tượng gỗ!”“Không được khinh thường Quỷ đại nhân!” Một thôn dân đột nhiên đứng lên, tức giận chỉ trích nói.Tiểu Ngũ xoa xoa gương mặt, vươn ngón tay chỉa vào bức tượng gỗ Quỷ trẻ em: “Các ngươi có lầm hay không, đó không phải tượng gỗ chứ là gì!”“Tiết thúc, hãy nhanh để nàng thành thân với Quỷ đại nhân, nếu không chọc giận Quỷ đại nhân, thì chúng ta sẽ bị tai ương!” Một thôn dân khác nói với Tiết đại thúc.Càng ngày càng nhiều thanh âm đồng ý như vậy vang lên.Tiểu Ngũ nhìn một đám thôn dân giống như đang nổi cơn điên, có chút sợ hãi mà co rúm lại.Nhìn đám thôn dân đang dần dần tới gần Tiểu Ngũ, rốt cuộc chịu không nổi, cắn răng vọt ra, che trước người Tiểu Ngũ: “Các ngươi mau dừng lại, khi dễ một hài tính thì hay ho sao!” Ta hô lớn, nhưng lại hù dọa được những thôn dân đó lui ra một bước.“Tiểu Thiên tỷ, ngươi sao lại ở chỗ này?” Sau lưng vang lên tiếng kêu mừng rỡ của Tiểu Ngũ.Ta nhướng mày: “Ta đi tìm ngươi, ngươi không quay về, Tần Quảng Vương sắp hủy diệt địa phủ.”“Cơ tiểu thư, ngươi không cần xen vào việc của người khác.” Tiết đại thúc ngưng trọng mà nhắc nhở.Ta không sợ mà nhìn về phía Tiết đại thúc: “Tiết đại thúc, ngài đã cứu ta, ta rất biết ơn. Nhưng nữ hài này là muội muội của ta, ta tuyệt đối không để các ngươi thương tổn nàng!”“Hừ, nữ hài này là thôn ta xuất tiền mua, chúng ta muốn xử trí ra sao ngươi quản được sao?” Một thôn dân quát, rồi mới tất cả mọi người gật đầu phụ họa.“Vớ vẩn! Dù các ngươi mua nàng, cũng là lừa bán người bất hợp pháp, phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!” Ta giận không thể giận hơn nữa, tại sao lại có đám người không nói lý như vậy!“Pháp luật ở nơi chúng ta là vô nghĩa. Nếu ngươi cản trở Minh Hôn thì chúng ta sẽ bắt ngươi tế Quỷ đại nhân!” Tiết đại thúc vẻ mặt âm trầm đáng sợ, trong mắt đầy ngoan độc.Tiểu Ngũ khẩn trương mà lôi kéo tay ta, ta cho nàng ánh mắt yên tâm, rồi nắm chặt hai bàn tay, chuẩn bị lao ra khỏi trùng vây, tuy chân ta còn bị thương.Nhưng còn chưa bắt đầu chạy, chỉ nghe một tiếng thét chói tai, cảm thấy sau não đau nhói, cả người ta liền chìm vào trong bóng tối.Lại tỉnh lại thì phát hiện mình đã bị trói trên một cọc gỗ, trước mặt là ngọn lửa trại hừng hực thiêu đốt, gió thổi ngọn lửa phất lên phía chân trời, tựa như phượng lửa bay cao.Mà Tiểu Ngũ quỳ gối cách đó không xa, đỏ bừng khuôn mặt nhỏ tràn đầy phẫn nộ.“Tiểu Ngũ!” Ta nôn nóng mà hô.“Tiểu Thiên tỷ……” Tiểu Ngũ đáy mắt rưng rưng mà nhìn về phía ta, giọng nói đáng thương vô cùng.“Nhất bái thiên địa!” Tiết đại thúc liền đứng bên cạnh Tiểu Ngũ. Hai người nâng kiệu liền hung hăng ấn Tiểu Ngũ cúi gập xuống.Ta lòng nóng như lửa đốt, hận trạng thái người của mình vô cùng: “Các ngươi mau thả nàng ra!”“Nói nữa ta sẽ cắt lưỡi ngươi!” Một nam nhân trung niên như hung thần ác sát, trên tay cầm một thanh sắt vừa nhún vào ngọn lửa vừa uy hiếp.Nhìn khối sắt đỏ ao, ta nuốt nuốt nước miếng, chỉ có thể âm thầm cắn răng.Sống mấy ngàn năm, ta chưa bao giờ uất ức như vậy!Mọi sự tức giận tụ tập lại, giương mắt nhìn về phía trăng tròn treo trên chân trời âm trầm, cảm thấy ánh trăng đang rót năng lượng vào mắt, thân thể cũng càng ngày càng nhẹ, giống như linh hồn bị rút ra.Cái tên nam nhân cầm thanh sắt, ánh mắt ông ta nhìn ta càng ngày càng hoảng sợ, đến cuối cùng buông tay, té ngã trên mặt đất hét lớn: “Quỷ…… Quỷ a!”Đôi tay thi lực, đoạn dây thừng liền đứt rời.Nhìn dưới chân đang di chuyển uyển chuyển nhẹ nhàng trôi nổi, ta ha hả cười, rồi mới giương mắt nhìn về phía thôn dân như đang gặp quỷ, tà ác cười: “Muốn cắt lưỡi ta sao?”Nói xong chợt lóe, lập tức đi tới bên cạnh Tiết đại thúc, sát khí đầy mình trước sự ngơ ngẩn của ông ta.“Tiết đại thúc……” Ta làm âm thanh của mình trở nên phù phiếm khủng bố.“Ngươi, ngươi là người hay quỷ?” Tiết đại thúc run rẩy, đôi mắt cũng không dám nhìn ta.Ta hơi hơi mỉm cười lạnh, sự giận dữ mọc thành một đống trong người, nhẹ nhàng ở bên tai ông ta nói: “…… Ngươi đoán xem.”Tiết đại thúc bị dọa, hai chân nháy mắt xụi lơ mà ngã ngồi ở trên mặt đất, khóe mắt nứt nẻ nhìn ta.Ta nhún nhún vai, thi triển pháp thuật khiến dây thừng đang trói Tiểu Ngũ mở ra.“Tiểu Thiên tỷ!” Tiểu Ngũ niềm nỡ cười, vui vẻ mà một phát nhảy lên ôm quấn lấy ta.

Nhưng tình huống bây giờ không lạc quan chút nào.

Ta giống như kiến bò trên chảo nóng, hay là trực tiếp xông lên mang Tiểu Ngũ đi?

Không được, thôn dân nhiều vậy nếu bị bắt thì ta chắc chắn còn không tới tám khối; Hay ta nên chờ? Nếu Tiểu Ngũ xảy ra cái gì ngoài ý muốn thì làm sao?

Khi ta không có chủ ý đang rối rắm, thì Tiểu Ngũ tức giận hô lớn với dân chúng: “Các ngươi đầu óc có vấn đề ư! Lại bắt người thành thân với bức tượng gỗ!”

“Không được khinh thường Quỷ đại nhân!” Một thôn dân đột nhiên đứng lên, tức giận chỉ trích nói.

Tiểu Ngũ xoa xoa gương mặt, vươn ngón tay chỉa vào bức tượng gỗ Quỷ trẻ em: “Các ngươi có lầm hay không, đó không phải tượng gỗ chứ là gì!”

“Tiết thúc, hãy nhanh để nàng thành thân với Quỷ đại nhân, nếu không chọc giận Quỷ đại nhân, thì chúng ta sẽ bị tai ương!” Một thôn dân khác nói với Tiết đại thúc.

Càng ngày càng nhiều thanh âm đồng ý như vậy vang lên.

Tiểu Ngũ nhìn một đám thôn dân giống như đang nổi cơn điên, có chút sợ hãi mà co rúm lại.

Nhìn đám thôn dân đang dần dần tới gần Tiểu Ngũ, rốt cuộc chịu không nổi, cắn răng vọt ra, che trước người Tiểu Ngũ: “Các ngươi mau dừng lại, khi dễ một hài tính thì hay ho sao!” Ta hô lớn, nhưng lại hù dọa được những thôn dân đó lui ra một bước.

“Tiểu Thiên tỷ, ngươi sao lại ở chỗ này?” Sau lưng vang lên tiếng kêu mừng rỡ của Tiểu Ngũ.

Ta nhướng mày: “Ta đi tìm ngươi, ngươi không quay về, Tần Quảng Vương sắp hủy diệt địa phủ.”

“Cơ tiểu thư, ngươi không cần xen vào việc của người khác.” Tiết đại thúc ngưng trọng mà nhắc nhở.

Ta không sợ mà nhìn về phía Tiết đại thúc: “Tiết đại thúc, ngài đã cứu ta, ta rất biết ơn. Nhưng nữ hài này là muội muội của ta, ta tuyệt đối không để các ngươi thương tổn nàng!”

“Hừ, nữ hài này là thôn ta xuất tiền mua, chúng ta muốn xử trí ra sao ngươi quản được sao?” Một thôn dân quát, rồi mới tất cả mọi người gật đầu phụ họa.

“Vớ vẩn! Dù các ngươi mua nàng, cũng là lừa bán người bất hợp pháp, phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!” Ta giận không thể giận hơn nữa, tại sao lại có đám người không nói lý như vậy!

“Pháp luật ở nơi chúng ta là vô nghĩa. Nếu ngươi cản trở Minh Hôn thì chúng ta sẽ bắt ngươi tế Quỷ đại nhân!” Tiết đại thúc vẻ mặt âm trầm đáng sợ, trong mắt đầy ngoan độc.

Tiểu Ngũ khẩn trương mà lôi kéo tay ta, ta cho nàng ánh mắt yên tâm, rồi nắm chặt hai bàn tay, chuẩn bị lao ra khỏi trùng vây, tuy chân ta còn bị thương.

Nhưng còn chưa bắt đầu chạy, chỉ nghe một tiếng thét chói tai, cảm thấy sau não đau nhói, cả người ta liền chìm vào trong bóng tối.

Lại tỉnh lại thì phát hiện mình đã bị trói trên một cọc gỗ, trước mặt là ngọn lửa trại hừng hực thiêu đốt, gió thổi ngọn lửa phất lên phía chân trời, tựa như phượng lửa bay cao.

Mà Tiểu Ngũ quỳ gối cách đó không xa, đỏ bừng khuôn mặt nhỏ tràn đầy phẫn nộ.

“Tiểu Ngũ!” Ta nôn nóng mà hô.

“Tiểu Thiên tỷ……” Tiểu Ngũ đáy mắt rưng rưng mà nhìn về phía ta, giọng nói đáng thương vô cùng.

“Nhất bái thiên địa!” Tiết đại thúc liền đứng bên cạnh Tiểu Ngũ. Hai người nâng kiệu liền hung hăng ấn Tiểu Ngũ cúi gập xuống.

Ta lòng nóng như lửa đốt, hận trạng thái người của mình vô cùng: “Các ngươi mau thả nàng ra!”

“Nói nữa ta sẽ cắt lưỡi ngươi!” Một nam nhân trung niên như hung thần ác sát, trên tay cầm một thanh sắt vừa nhún vào ngọn lửa vừa uy hiếp.

Nhìn khối sắt đỏ ao, ta nuốt nuốt nước miếng, chỉ có thể âm thầm cắn răng.

Sống mấy ngàn năm, ta chưa bao giờ uất ức như vậy!

Mọi sự tức giận tụ tập lại, giương mắt nhìn về phía trăng tròn treo trên chân trời âm trầm, cảm thấy ánh trăng đang rót năng lượng vào mắt, thân thể cũng càng ngày càng nhẹ, giống như linh hồn bị rút ra.

Cái tên nam nhân cầm thanh sắt, ánh mắt ông ta nhìn ta càng ngày càng hoảng sợ, đến cuối cùng buông tay, té ngã trên mặt đất hét lớn: “Quỷ…… Quỷ a!”

Đôi tay thi lực, đoạn dây thừng liền đứt rời.

Nhìn dưới chân đang di chuyển uyển chuyển nhẹ nhàng trôi nổi, ta ha hả cười, rồi mới giương mắt nhìn về phía thôn dân như đang gặp quỷ, tà ác cười: “Muốn cắt lưỡi ta sao?”

Nói xong chợt lóe, lập tức đi tới bên cạnh Tiết đại thúc, sát khí đầy mình trước sự ngơ ngẩn của ông ta.

“Tiết đại thúc……” Ta làm âm thanh của mình trở nên phù phiếm khủng bố.

“Ngươi, ngươi là người hay quỷ?” Tiết đại thúc run rẩy, đôi mắt cũng không dám nhìn ta.

Ta hơi hơi mỉm cười lạnh, sự giận dữ mọc thành một đống trong người, nhẹ nhàng ở bên tai ông ta nói: “…… Ngươi đoán xem.”

Tiết đại thúc bị dọa, hai chân nháy mắt xụi lơ mà ngã ngồi ở trên mặt đất, khóe mắt nứt nẻ nhìn ta.

Ta nhún nhún vai, thi triển pháp thuật khiến dây thừng đang trói Tiểu Ngũ mở ra.

“Tiểu Thiên tỷ!” Tiểu Ngũ niềm nỡ cười, vui vẻ mà một phát nhảy lên ôm quấn lấy ta.

Này! Địa Phủ Ở Hướng Kia!Tác giả: Mộ Dung MậuTruyện Dị Giới, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámTa đã nhớ không rõ mình từng sống bao nhiêu năm nữa rồi. Chỉ khi ta mà cố nhớ lại thì những mảnh ký ức ấy thì tâm trí ta sẽ mơ hồ mà ngược dòng thời gian chạm đến những thời điểm xa xôi nào đó. Một lần khi ta cố nhớ lại, ta nhìn thấy cảnh tượng lúc ban đêm, khi nhìn trên không trung có thể nhìn thấy cả một mảnh biển sao trời, sao trời cuồn cuộn rung rinh, diện tích rộng lớn vô vàn. Nhưng mà cái đoạn thời gian kì lạ đẹp đẽ đó lại đột ngột bị thay thế, lửa đỏ bừng lên báo hiệu bất ổn bốn phía, loạn thế hỗn loạn phất lên lúc nào không hay, ta sợ chính mình sẽ chết ở trong khói dày đặc của chiến tranh lửa đỏ kia mất. Đây Là đâu? Là nhân gian hay là địa ngục.... Vì sao lại kinh khủng như vậy?? ----------------------------- Mẫu thân ta trước kia nói với ta là người chết rồi sau sẽ hóa thành linh hồn, rồi sẽ gặp nhau tại Vong Xuyên Hà, đến bờ đối diện với Cầu Nại Hà, uống một chén canh Mạnh Bà, rồi sẽ quên mất toàn bộ chuyện cũ năm xưa, sau đó sẽ nhanh đầu thai sống thêm một đời nữa. Những… Nhưng tình huống bây giờ không lạc quan chút nào.Ta giống như kiến bò trên chảo nóng, hay là trực tiếp xông lên mang Tiểu Ngũ đi?Không được, thôn dân nhiều vậy nếu bị bắt thì ta chắc chắn còn không tới tám khối; Hay ta nên chờ? Nếu Tiểu Ngũ xảy ra cái gì ngoài ý muốn thì làm sao?Khi ta không có chủ ý đang rối rắm, thì Tiểu Ngũ tức giận hô lớn với dân chúng: “Các ngươi đầu óc có vấn đề ư! Lại bắt người thành thân với bức tượng gỗ!”“Không được khinh thường Quỷ đại nhân!” Một thôn dân đột nhiên đứng lên, tức giận chỉ trích nói.Tiểu Ngũ xoa xoa gương mặt, vươn ngón tay chỉa vào bức tượng gỗ Quỷ trẻ em: “Các ngươi có lầm hay không, đó không phải tượng gỗ chứ là gì!”“Tiết thúc, hãy nhanh để nàng thành thân với Quỷ đại nhân, nếu không chọc giận Quỷ đại nhân, thì chúng ta sẽ bị tai ương!” Một thôn dân khác nói với Tiết đại thúc.Càng ngày càng nhiều thanh âm đồng ý như vậy vang lên.Tiểu Ngũ nhìn một đám thôn dân giống như đang nổi cơn điên, có chút sợ hãi mà co rúm lại.Nhìn đám thôn dân đang dần dần tới gần Tiểu Ngũ, rốt cuộc chịu không nổi, cắn răng vọt ra, che trước người Tiểu Ngũ: “Các ngươi mau dừng lại, khi dễ một hài tính thì hay ho sao!” Ta hô lớn, nhưng lại hù dọa được những thôn dân đó lui ra một bước.“Tiểu Thiên tỷ, ngươi sao lại ở chỗ này?” Sau lưng vang lên tiếng kêu mừng rỡ của Tiểu Ngũ.Ta nhướng mày: “Ta đi tìm ngươi, ngươi không quay về, Tần Quảng Vương sắp hủy diệt địa phủ.”“Cơ tiểu thư, ngươi không cần xen vào việc của người khác.” Tiết đại thúc ngưng trọng mà nhắc nhở.Ta không sợ mà nhìn về phía Tiết đại thúc: “Tiết đại thúc, ngài đã cứu ta, ta rất biết ơn. Nhưng nữ hài này là muội muội của ta, ta tuyệt đối không để các ngươi thương tổn nàng!”“Hừ, nữ hài này là thôn ta xuất tiền mua, chúng ta muốn xử trí ra sao ngươi quản được sao?” Một thôn dân quát, rồi mới tất cả mọi người gật đầu phụ họa.“Vớ vẩn! Dù các ngươi mua nàng, cũng là lừa bán người bất hợp pháp, phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!” Ta giận không thể giận hơn nữa, tại sao lại có đám người không nói lý như vậy!“Pháp luật ở nơi chúng ta là vô nghĩa. Nếu ngươi cản trở Minh Hôn thì chúng ta sẽ bắt ngươi tế Quỷ đại nhân!” Tiết đại thúc vẻ mặt âm trầm đáng sợ, trong mắt đầy ngoan độc.Tiểu Ngũ khẩn trương mà lôi kéo tay ta, ta cho nàng ánh mắt yên tâm, rồi nắm chặt hai bàn tay, chuẩn bị lao ra khỏi trùng vây, tuy chân ta còn bị thương.Nhưng còn chưa bắt đầu chạy, chỉ nghe một tiếng thét chói tai, cảm thấy sau não đau nhói, cả người ta liền chìm vào trong bóng tối.Lại tỉnh lại thì phát hiện mình đã bị trói trên một cọc gỗ, trước mặt là ngọn lửa trại hừng hực thiêu đốt, gió thổi ngọn lửa phất lên phía chân trời, tựa như phượng lửa bay cao.Mà Tiểu Ngũ quỳ gối cách đó không xa, đỏ bừng khuôn mặt nhỏ tràn đầy phẫn nộ.“Tiểu Ngũ!” Ta nôn nóng mà hô.“Tiểu Thiên tỷ……” Tiểu Ngũ đáy mắt rưng rưng mà nhìn về phía ta, giọng nói đáng thương vô cùng.“Nhất bái thiên địa!” Tiết đại thúc liền đứng bên cạnh Tiểu Ngũ. Hai người nâng kiệu liền hung hăng ấn Tiểu Ngũ cúi gập xuống.Ta lòng nóng như lửa đốt, hận trạng thái người của mình vô cùng: “Các ngươi mau thả nàng ra!”“Nói nữa ta sẽ cắt lưỡi ngươi!” Một nam nhân trung niên như hung thần ác sát, trên tay cầm một thanh sắt vừa nhún vào ngọn lửa vừa uy hiếp.Nhìn khối sắt đỏ ao, ta nuốt nuốt nước miếng, chỉ có thể âm thầm cắn răng.Sống mấy ngàn năm, ta chưa bao giờ uất ức như vậy!Mọi sự tức giận tụ tập lại, giương mắt nhìn về phía trăng tròn treo trên chân trời âm trầm, cảm thấy ánh trăng đang rót năng lượng vào mắt, thân thể cũng càng ngày càng nhẹ, giống như linh hồn bị rút ra.Cái tên nam nhân cầm thanh sắt, ánh mắt ông ta nhìn ta càng ngày càng hoảng sợ, đến cuối cùng buông tay, té ngã trên mặt đất hét lớn: “Quỷ…… Quỷ a!”Đôi tay thi lực, đoạn dây thừng liền đứt rời.Nhìn dưới chân đang di chuyển uyển chuyển nhẹ nhàng trôi nổi, ta ha hả cười, rồi mới giương mắt nhìn về phía thôn dân như đang gặp quỷ, tà ác cười: “Muốn cắt lưỡi ta sao?”Nói xong chợt lóe, lập tức đi tới bên cạnh Tiết đại thúc, sát khí đầy mình trước sự ngơ ngẩn của ông ta.“Tiết đại thúc……” Ta làm âm thanh của mình trở nên phù phiếm khủng bố.“Ngươi, ngươi là người hay quỷ?” Tiết đại thúc run rẩy, đôi mắt cũng không dám nhìn ta.Ta hơi hơi mỉm cười lạnh, sự giận dữ mọc thành một đống trong người, nhẹ nhàng ở bên tai ông ta nói: “…… Ngươi đoán xem.”Tiết đại thúc bị dọa, hai chân nháy mắt xụi lơ mà ngã ngồi ở trên mặt đất, khóe mắt nứt nẻ nhìn ta.Ta nhún nhún vai, thi triển pháp thuật khiến dây thừng đang trói Tiểu Ngũ mở ra.“Tiểu Thiên tỷ!” Tiểu Ngũ niềm nỡ cười, vui vẻ mà một phát nhảy lên ôm quấn lấy ta.

Chương 52: Dọa sợ