Đây không biết là lần thứ mấy Kiều trốn ở sau tảng đá ngầm khóc. Gió biển thổi làm mái tóc dài của người cá bay bay, lộ ra tấm lưng trơn bóng nhẵn nhụi. Kiều nằm dựa vào tảng đá, nhìn từ vòng eo mảnh khảnh xuống dưới có thể thấy được một cái đuôi cá màu đen dưới biển hơi đong đưa. Âm thanh nức nở theo gió tản đi, mờ ảo trong không khí, chỉ nghe thôi cũng làm cho người ta thương tiếc. Nước mắt trên khuôn mặt chảy xuống hóa thành từng viên trân châu trong suốt, rơi xuống tảng đá, từng giọt từng giọt làm nam nhân nhìn lén ở phía xa càng thêm đau lòng. Ánh mắt nam nhân tràn ngập lo lắng, hắn đau lòng tất nhiên không phải vì những viên trân châu đó mà là đau lòng tiểu nhân ngư đang khóc mãi không ngừng kia. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mà người cá bé nhỏ lại khóc thương tâm như thế? Đây là Chu, đã bảy ngày rồi, hắn giống như kẻ trộm, đúng giờ trốn ở đây nhìn trộm tiểu nhân ngư. Ngày nào cũng đợi tiểu nhân ngư xuất hiện, lần nào thấy y tim hắn cũng đau đớn từng trận. Chu chăm chú nhìn…
Chương 18: Tiểu Nhân Ngư Tiến Tới
Người Cá Xấu XíTác giả: Vô Biên KháchTruyện Đam Mỹ, Truyện SủngĐây không biết là lần thứ mấy Kiều trốn ở sau tảng đá ngầm khóc. Gió biển thổi làm mái tóc dài của người cá bay bay, lộ ra tấm lưng trơn bóng nhẵn nhụi. Kiều nằm dựa vào tảng đá, nhìn từ vòng eo mảnh khảnh xuống dưới có thể thấy được một cái đuôi cá màu đen dưới biển hơi đong đưa. Âm thanh nức nở theo gió tản đi, mờ ảo trong không khí, chỉ nghe thôi cũng làm cho người ta thương tiếc. Nước mắt trên khuôn mặt chảy xuống hóa thành từng viên trân châu trong suốt, rơi xuống tảng đá, từng giọt từng giọt làm nam nhân nhìn lén ở phía xa càng thêm đau lòng. Ánh mắt nam nhân tràn ngập lo lắng, hắn đau lòng tất nhiên không phải vì những viên trân châu đó mà là đau lòng tiểu nhân ngư đang khóc mãi không ngừng kia. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mà người cá bé nhỏ lại khóc thương tâm như thế? Đây là Chu, đã bảy ngày rồi, hắn giống như kẻ trộm, đúng giờ trốn ở đây nhìn trộm tiểu nhân ngư. Ngày nào cũng đợi tiểu nhân ngư xuất hiện, lần nào thấy y tim hắn cũng đau đớn từng trận. Chu chăm chú nhìn… Một đêm cứ vậy trôi qua, sáng sớm hôm sau trên ngọn cây đọng lại rất nhiều hạt nước nhỏ li ti.Hai người rời khỏi sơn động, vừa đúng lúc mặt trời mọc lên ở hừng đông.Cách tầng tầng lớp lớp cây cối trong rừng, Chu nhìn thấy ánh sáng ẩn hiện phía xa, đi đến trước mặt tiểu nhân ngư, ngồi xổm xuống quay đầu nói: "Lên nào, ta cõng em đi tới chỗ này."Kiều khẽ lắc đầu đáp: "Ta đi theo huynh là được rồi...""Ta cõng em sẽ đi nhanh hơn, nếu chậm sẽ không nhìn thấy, tới đây."Vì thế tiểu nhân ngư đành phải leo lên người thợ săn, vòng tay qua bả vai để hắn cõng.Cánh tay vững chắc của Chu vòng qua đùi y, vững vàng cõng người lên, sải bước thật nhanh đi trên đường núi đầy bùn lầy.Tiểu nhân ngư ngoan ngoãn nằm trên lưng Chu, hai tay ôm cổ đối phương, môi ở bên tai, hơi thở dịu dàng lướt nhẹ qua tai Chu."Chu, chúng ta đi đâu vậy?"Tiểu nhân ngư thấy hắn không đi theo đường xuống núi mà tiến về phía trước, không khỏi nghi hoặc.Chỉ là y tin tưởng Chu, trong lòng cũng không có chút sợ hãi nào.Thợ săn bị hơi thở như có như không của tiểu nhân ngư ở bên tai làm rối loạn.Hắn thu hồi tâm trí nhắc nhở chính mình phải khắc chế, trả lời: "Đưa em đi ngắm mặt trời mọc.""Mặt trời mọc?"Tiểu nhân ngư lại hỏi: "Giống với mặt trời lặn sao?""Có thể là giống, có lẽ là không, ta đọc ít chữ, cũng không biết miêu tả thế nào, em tự xem sẽ biết." Sợ tiểu nhân ngư không thích, hắn lặp đi lặp lại vài lần Rất đẹp.Mặt trời mọc quả nhiên như lời Chu nói, rất đẹp.Đẹp tới mức làm người ta quên cả hô hấp, đẹp tới độ làm người ta quên mất mình đang ở đâu.Trên núi sương mù dày đặc lượn lờ, mây trôi cuồn cuộn.Chỉ thấy ánh sáng mờ ảo phá mây mà tới, từng tia sáng nhẹ nhàng rong chơi trên bầu trời, một vầng sáng đẹp đẽ ló ra trong biển mây, từ mông lung tới rõ ràng.Mây trời trắng xóa dần dần bị nhuộm thành một mảnh màu vàng trôi lơ lửng, cảnh vật tự nhiên lại đẹp đến tận cùng.Cảm xúc của tiểu nhân ngư dâng lên dào dạt, nắm chặt tay của thợ săn, ánh mắt luyến tiếc rời đi."Chu, nơi này đẹp quá! Cám ơn huynh đã dẫn ta đến chỗ có phong cảnh đẹp thế này, đây là cảnh bình minh đẹp nhất mà ta được thấy."Tiểu nhân ngư đang ngắm mặt trời, còn Chu thì ngắm nhìn y.Hai má trắng nõn mềm mại được nắng sớm chiếu vào tựa hồ trở nên trong suốt.Trong lòng Chu căng thẳng, vô thức vươn tay chạm vào.Kiều tim đập loạn nhịp quay đầu lại, tầm mắt của hai người chạm vào nhau.Lòng tiểu nhân ngư nong nóng, ánh mắt chăm chú của Chu làm y động tâm vô cùng..Truyện Cổ ĐạiTay tiểu nhân ngư chủ động ôm eo thợ săn, Chu nhanh chóng vòng tay ôm người vào lồng ngực.Hai người cứ vậy ôm nhau dưới ánh nắng sớm, cuối cùng vẫn là Chu gỡ cái ôm này ra trước."Ánh nắng gay gắt hơn rồi, chúng ta xuống núi về nhà thôi."Thợ săn đội lại mũ sa cho tiểu nhân ngư, sau đó lại ngồi xổm trước mặt y, nói: "Ta cõng em về."Kiều ngoan ngoãn lên lưng để Chu cõng, ra ngoài một ngày một đêm, hơn nữa vừa rồi bị ánh nắng mặt trời chiếu tới, tiểu nhân ngư đã có chút mất nước, chỉ cảm thấy toàn thân khô vô cùng.Chu nhận ra y không thoải mái, sải bước đi nhanh, khoảng nửa canh giờ sau hai người đã về đến nhà.Tiểu nhân ngư được đặt vào trong thùng gỗ đầy nước.Vừa chạm vào nước, cả người y liền chìm xuống.Chu cũng không đi đâu cả, đứng bên cạnh chờ.Một lúc sau mặt nước nổi lên bong bóng ục ục, mái tóc đen nhánh hiện ra, đầu tiểu nhân ngư ngoi lên khỏi mặt nước.Chạm được vào nước như được sạc đầy năng lượng.Con ngươi Kiều trong suốt sáng ngời, nhìn thấy Chu vẫn ở bên cạnh, y vui vẻ nhảy lên, đuôi cá đen tuyền quẫy quẫy, bọt nước tạo thành một đường cong xinh đẹp trong không trung.Cả người tiểu nhân ngư bổ nhào vào thợ săn.Chu đứng vững vàng đón lấy vòng eo mảnh khảnh của y, để đối phương "đứng vững" bằng đuôi cá.Chu nhìn thùng gỗ, nói: "Mấy hôm nữa ta làm cái lớn hơn, phải ở cái thùng gỗ này thật sự ấm ức cho em rồi."Kiều vui vẻ nhìn Chu, ý cười loan loan, ghé sát vào dùng môi liếm nhẹ lên môi đối phương.Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt của tiểu nhân ngư làm thợ săn vô lực chống cự.Hô hấp hắn cứng lại, đảo khách thành chủ ôm lấy tiểu nhân ngư.Bọn họ lại lăn lộn trên giường, tóc đen dài mượt như suối chảy đầy gối.Rõ ràng là ban ngày ban mặt, hai người lại đóng cửa sổ cùng nhau vui vẻ..
Một đêm cứ vậy trôi qua, sáng sớm hôm sau trên ngọn cây đọng lại rất nhiều hạt nước nhỏ li ti.
Hai người rời khỏi sơn động, vừa đúng lúc mặt trời mọc lên ở hừng đông.
Cách tầng tầng lớp lớp cây cối trong rừng, Chu nhìn thấy ánh sáng ẩn hiện phía xa, đi đến trước mặt tiểu nhân ngư, ngồi xổm xuống quay đầu nói: "Lên nào, ta cõng em đi tới chỗ này."
Kiều khẽ lắc đầu đáp: "Ta đi theo huynh là được rồi..."
"Ta cõng em sẽ đi nhanh hơn, nếu chậm sẽ không nhìn thấy, tới đây."
Vì thế tiểu nhân ngư đành phải leo lên người thợ săn, vòng tay qua bả vai để hắn cõng.
Cánh tay vững chắc của Chu vòng qua đùi y, vững vàng cõng người lên, sải bước thật nhanh đi trên đường núi đầy bùn lầy.
Tiểu nhân ngư ngoan ngoãn nằm trên lưng Chu, hai tay ôm cổ đối phương, môi ở bên tai, hơi thở dịu dàng lướt nhẹ qua tai Chu.
"Chu, chúng ta đi đâu vậy?"
Tiểu nhân ngư thấy hắn không đi theo đường xuống núi mà tiến về phía trước, không khỏi nghi hoặc.
Chỉ là y tin tưởng Chu, trong lòng cũng không có chút sợ hãi nào.
Thợ săn bị hơi thở như có như không của tiểu nhân ngư ở bên tai làm rối loạn.
Hắn thu hồi tâm trí nhắc nhở chính mình phải khắc chế, trả lời: "Đưa em đi ngắm mặt trời mọc."
"Mặt trời mọc?"
Tiểu nhân ngư lại hỏi: "Giống với mặt trời lặn sao?"
"Có thể là giống, có lẽ là không, ta đọc ít chữ, cũng không biết miêu tả thế nào, em tự xem sẽ biết." Sợ tiểu nhân ngư không thích, hắn lặp đi lặp lại vài lần Rất đẹp.
Mặt trời mọc quả nhiên như lời Chu nói, rất đẹp.
Đẹp tới mức làm người ta quên cả hô hấp, đẹp tới độ làm người ta quên mất mình đang ở đâu.
Trên núi sương mù dày đặc lượn lờ, mây trôi cuồn cuộn.
Chỉ thấy ánh sáng mờ ảo phá mây mà tới, từng tia sáng nhẹ nhàng rong chơi trên bầu trời, một vầng sáng đẹp đẽ ló ra trong biển mây, từ mông lung tới rõ ràng.
Mây trời trắng xóa dần dần bị nhuộm thành một mảnh màu vàng trôi lơ lửng, cảnh vật tự nhiên lại đẹp đến tận cùng.
Cảm xúc của tiểu nhân ngư dâng lên dào dạt, nắm chặt tay của thợ săn, ánh mắt luyến tiếc rời đi.
"Chu, nơi này đẹp quá! Cám ơn huynh đã dẫn ta đến chỗ có phong cảnh đẹp thế này, đây là cảnh bình minh đẹp nhất mà ta được thấy."
Tiểu nhân ngư đang ngắm mặt trời, còn Chu thì ngắm nhìn y.
Hai má trắng nõn mềm mại được nắng sớm chiếu vào tựa hồ trở nên trong suốt.
Trong lòng Chu căng thẳng, vô thức vươn tay chạm vào.
Kiều tim đập loạn nhịp quay đầu lại, tầm mắt của hai người chạm vào nhau.
Lòng tiểu nhân ngư nong nóng, ánh mắt chăm chú của Chu làm y động tâm vô cùng.
.
Truyện Cổ Đại
Tay tiểu nhân ngư chủ động ôm eo thợ săn, Chu nhanh chóng vòng tay ôm người vào lồng ngực.
Hai người cứ vậy ôm nhau dưới ánh nắng sớm, cuối cùng vẫn là Chu gỡ cái ôm này ra trước.
"Ánh nắng gay gắt hơn rồi, chúng ta xuống núi về nhà thôi."
Thợ săn đội lại mũ sa cho tiểu nhân ngư, sau đó lại ngồi xổm trước mặt y, nói: "Ta cõng em về."
Kiều ngoan ngoãn lên lưng để Chu cõng, ra ngoài một ngày một đêm, hơn nữa vừa rồi bị ánh nắng mặt trời chiếu tới, tiểu nhân ngư đã có chút mất nước, chỉ cảm thấy toàn thân khô vô cùng.
Chu nhận ra y không thoải mái, sải bước đi nhanh, khoảng nửa canh giờ sau hai người đã về đến nhà.
Tiểu nhân ngư được đặt vào trong thùng gỗ đầy nước.
Vừa chạm vào nước, cả người y liền chìm xuống.
Chu cũng không đi đâu cả, đứng bên cạnh chờ.
Một lúc sau mặt nước nổi lên bong bóng ục ục, mái tóc đen nhánh hiện ra, đầu tiểu nhân ngư ngoi lên khỏi mặt nước.
Chạm được vào nước như được sạc đầy năng lượng.
Con ngươi Kiều trong suốt sáng ngời, nhìn thấy Chu vẫn ở bên cạnh, y vui vẻ nhảy lên, đuôi cá đen tuyền quẫy quẫy, bọt nước tạo thành một đường cong xinh đẹp trong không trung.
Cả người tiểu nhân ngư bổ nhào vào thợ săn.
Chu đứng vững vàng đón lấy vòng eo mảnh khảnh của y, để đối phương "đứng vững" bằng đuôi cá.
Chu nhìn thùng gỗ, nói: "Mấy hôm nữa ta làm cái lớn hơn, phải ở cái thùng gỗ này thật sự ấm ức cho em rồi."
Kiều vui vẻ nhìn Chu, ý cười loan loan, ghé sát vào dùng môi liếm nhẹ lên môi đối phương.
Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt của tiểu nhân ngư làm thợ săn vô lực chống cự.
Hô hấp hắn cứng lại, đảo khách thành chủ ôm lấy tiểu nhân ngư.
Bọn họ lại lăn lộn trên giường, tóc đen dài mượt như suối chảy đầy gối.
Rõ ràng là ban ngày ban mặt, hai người lại đóng cửa sổ cùng nhau vui vẻ..
Người Cá Xấu XíTác giả: Vô Biên KháchTruyện Đam Mỹ, Truyện SủngĐây không biết là lần thứ mấy Kiều trốn ở sau tảng đá ngầm khóc. Gió biển thổi làm mái tóc dài của người cá bay bay, lộ ra tấm lưng trơn bóng nhẵn nhụi. Kiều nằm dựa vào tảng đá, nhìn từ vòng eo mảnh khảnh xuống dưới có thể thấy được một cái đuôi cá màu đen dưới biển hơi đong đưa. Âm thanh nức nở theo gió tản đi, mờ ảo trong không khí, chỉ nghe thôi cũng làm cho người ta thương tiếc. Nước mắt trên khuôn mặt chảy xuống hóa thành từng viên trân châu trong suốt, rơi xuống tảng đá, từng giọt từng giọt làm nam nhân nhìn lén ở phía xa càng thêm đau lòng. Ánh mắt nam nhân tràn ngập lo lắng, hắn đau lòng tất nhiên không phải vì những viên trân châu đó mà là đau lòng tiểu nhân ngư đang khóc mãi không ngừng kia. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mà người cá bé nhỏ lại khóc thương tâm như thế? Đây là Chu, đã bảy ngày rồi, hắn giống như kẻ trộm, đúng giờ trốn ở đây nhìn trộm tiểu nhân ngư. Ngày nào cũng đợi tiểu nhân ngư xuất hiện, lần nào thấy y tim hắn cũng đau đớn từng trận. Chu chăm chú nhìn… Một đêm cứ vậy trôi qua, sáng sớm hôm sau trên ngọn cây đọng lại rất nhiều hạt nước nhỏ li ti.Hai người rời khỏi sơn động, vừa đúng lúc mặt trời mọc lên ở hừng đông.Cách tầng tầng lớp lớp cây cối trong rừng, Chu nhìn thấy ánh sáng ẩn hiện phía xa, đi đến trước mặt tiểu nhân ngư, ngồi xổm xuống quay đầu nói: "Lên nào, ta cõng em đi tới chỗ này."Kiều khẽ lắc đầu đáp: "Ta đi theo huynh là được rồi...""Ta cõng em sẽ đi nhanh hơn, nếu chậm sẽ không nhìn thấy, tới đây."Vì thế tiểu nhân ngư đành phải leo lên người thợ săn, vòng tay qua bả vai để hắn cõng.Cánh tay vững chắc của Chu vòng qua đùi y, vững vàng cõng người lên, sải bước thật nhanh đi trên đường núi đầy bùn lầy.Tiểu nhân ngư ngoan ngoãn nằm trên lưng Chu, hai tay ôm cổ đối phương, môi ở bên tai, hơi thở dịu dàng lướt nhẹ qua tai Chu."Chu, chúng ta đi đâu vậy?"Tiểu nhân ngư thấy hắn không đi theo đường xuống núi mà tiến về phía trước, không khỏi nghi hoặc.Chỉ là y tin tưởng Chu, trong lòng cũng không có chút sợ hãi nào.Thợ săn bị hơi thở như có như không của tiểu nhân ngư ở bên tai làm rối loạn.Hắn thu hồi tâm trí nhắc nhở chính mình phải khắc chế, trả lời: "Đưa em đi ngắm mặt trời mọc.""Mặt trời mọc?"Tiểu nhân ngư lại hỏi: "Giống với mặt trời lặn sao?""Có thể là giống, có lẽ là không, ta đọc ít chữ, cũng không biết miêu tả thế nào, em tự xem sẽ biết." Sợ tiểu nhân ngư không thích, hắn lặp đi lặp lại vài lần Rất đẹp.Mặt trời mọc quả nhiên như lời Chu nói, rất đẹp.Đẹp tới mức làm người ta quên cả hô hấp, đẹp tới độ làm người ta quên mất mình đang ở đâu.Trên núi sương mù dày đặc lượn lờ, mây trôi cuồn cuộn.Chỉ thấy ánh sáng mờ ảo phá mây mà tới, từng tia sáng nhẹ nhàng rong chơi trên bầu trời, một vầng sáng đẹp đẽ ló ra trong biển mây, từ mông lung tới rõ ràng.Mây trời trắng xóa dần dần bị nhuộm thành một mảnh màu vàng trôi lơ lửng, cảnh vật tự nhiên lại đẹp đến tận cùng.Cảm xúc của tiểu nhân ngư dâng lên dào dạt, nắm chặt tay của thợ săn, ánh mắt luyến tiếc rời đi."Chu, nơi này đẹp quá! Cám ơn huynh đã dẫn ta đến chỗ có phong cảnh đẹp thế này, đây là cảnh bình minh đẹp nhất mà ta được thấy."Tiểu nhân ngư đang ngắm mặt trời, còn Chu thì ngắm nhìn y.Hai má trắng nõn mềm mại được nắng sớm chiếu vào tựa hồ trở nên trong suốt.Trong lòng Chu căng thẳng, vô thức vươn tay chạm vào.Kiều tim đập loạn nhịp quay đầu lại, tầm mắt của hai người chạm vào nhau.Lòng tiểu nhân ngư nong nóng, ánh mắt chăm chú của Chu làm y động tâm vô cùng..Truyện Cổ ĐạiTay tiểu nhân ngư chủ động ôm eo thợ săn, Chu nhanh chóng vòng tay ôm người vào lồng ngực.Hai người cứ vậy ôm nhau dưới ánh nắng sớm, cuối cùng vẫn là Chu gỡ cái ôm này ra trước."Ánh nắng gay gắt hơn rồi, chúng ta xuống núi về nhà thôi."Thợ săn đội lại mũ sa cho tiểu nhân ngư, sau đó lại ngồi xổm trước mặt y, nói: "Ta cõng em về."Kiều ngoan ngoãn lên lưng để Chu cõng, ra ngoài một ngày một đêm, hơn nữa vừa rồi bị ánh nắng mặt trời chiếu tới, tiểu nhân ngư đã có chút mất nước, chỉ cảm thấy toàn thân khô vô cùng.Chu nhận ra y không thoải mái, sải bước đi nhanh, khoảng nửa canh giờ sau hai người đã về đến nhà.Tiểu nhân ngư được đặt vào trong thùng gỗ đầy nước.Vừa chạm vào nước, cả người y liền chìm xuống.Chu cũng không đi đâu cả, đứng bên cạnh chờ.Một lúc sau mặt nước nổi lên bong bóng ục ục, mái tóc đen nhánh hiện ra, đầu tiểu nhân ngư ngoi lên khỏi mặt nước.Chạm được vào nước như được sạc đầy năng lượng.Con ngươi Kiều trong suốt sáng ngời, nhìn thấy Chu vẫn ở bên cạnh, y vui vẻ nhảy lên, đuôi cá đen tuyền quẫy quẫy, bọt nước tạo thành một đường cong xinh đẹp trong không trung.Cả người tiểu nhân ngư bổ nhào vào thợ săn.Chu đứng vững vàng đón lấy vòng eo mảnh khảnh của y, để đối phương "đứng vững" bằng đuôi cá.Chu nhìn thùng gỗ, nói: "Mấy hôm nữa ta làm cái lớn hơn, phải ở cái thùng gỗ này thật sự ấm ức cho em rồi."Kiều vui vẻ nhìn Chu, ý cười loan loan, ghé sát vào dùng môi liếm nhẹ lên môi đối phương.Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt của tiểu nhân ngư làm thợ săn vô lực chống cự.Hô hấp hắn cứng lại, đảo khách thành chủ ôm lấy tiểu nhân ngư.Bọn họ lại lăn lộn trên giường, tóc đen dài mượt như suối chảy đầy gối.Rõ ràng là ban ngày ban mặt, hai người lại đóng cửa sổ cùng nhau vui vẻ..