Đây không biết là lần thứ mấy Kiều trốn ở sau tảng đá ngầm khóc. Gió biển thổi làm mái tóc dài của người cá bay bay, lộ ra tấm lưng trơn bóng nhẵn nhụi. Kiều nằm dựa vào tảng đá, nhìn từ vòng eo mảnh khảnh xuống dưới có thể thấy được một cái đuôi cá màu đen dưới biển hơi đong đưa. Âm thanh nức nở theo gió tản đi, mờ ảo trong không khí, chỉ nghe thôi cũng làm cho người ta thương tiếc. Nước mắt trên khuôn mặt chảy xuống hóa thành từng viên trân châu trong suốt, rơi xuống tảng đá, từng giọt từng giọt làm nam nhân nhìn lén ở phía xa càng thêm đau lòng. Ánh mắt nam nhân tràn ngập lo lắng, hắn đau lòng tất nhiên không phải vì những viên trân châu đó mà là đau lòng tiểu nhân ngư đang khóc mãi không ngừng kia. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mà người cá bé nhỏ lại khóc thương tâm như thế? Đây là Chu, đã bảy ngày rồi, hắn giống như kẻ trộm, đúng giờ trốn ở đây nhìn trộm tiểu nhân ngư. Ngày nào cũng đợi tiểu nhân ngư xuất hiện, lần nào thấy y tim hắn cũng đau đớn từng trận. Chu chăm chú nhìn…
Chương 22: Y Phục Mới Của Tiểu Nhân Ngư
Người Cá Xấu XíTác giả: Vô Biên KháchTruyện Đam Mỹ, Truyện SủngĐây không biết là lần thứ mấy Kiều trốn ở sau tảng đá ngầm khóc. Gió biển thổi làm mái tóc dài của người cá bay bay, lộ ra tấm lưng trơn bóng nhẵn nhụi. Kiều nằm dựa vào tảng đá, nhìn từ vòng eo mảnh khảnh xuống dưới có thể thấy được một cái đuôi cá màu đen dưới biển hơi đong đưa. Âm thanh nức nở theo gió tản đi, mờ ảo trong không khí, chỉ nghe thôi cũng làm cho người ta thương tiếc. Nước mắt trên khuôn mặt chảy xuống hóa thành từng viên trân châu trong suốt, rơi xuống tảng đá, từng giọt từng giọt làm nam nhân nhìn lén ở phía xa càng thêm đau lòng. Ánh mắt nam nhân tràn ngập lo lắng, hắn đau lòng tất nhiên không phải vì những viên trân châu đó mà là đau lòng tiểu nhân ngư đang khóc mãi không ngừng kia. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mà người cá bé nhỏ lại khóc thương tâm như thế? Đây là Chu, đã bảy ngày rồi, hắn giống như kẻ trộm, đúng giờ trốn ở đây nhìn trộm tiểu nhân ngư. Ngày nào cũng đợi tiểu nhân ngư xuất hiện, lần nào thấy y tim hắn cũng đau đớn từng trận. Chu chăm chú nhìn… Trời lạnh, trên phố không có nhiều người.Kièu ngồi trên xe ngựa, Chu đánh xe ở phía trước, vó ngựa lộc cộc vang vọng trên đường, khung cảnh một mảnh an bình.Gặp được một quán bán quà vặt ven đường, Chu mua hai xâu hồ lô cho tiểu nhân ngư, quay đầu lại nói: "Năm mới sắp tới rồi, chúng ta mua một ít giấy dán về nhà dán lên tường, tiện thể mua cho em ít bánh táo ngọt.Nếu trên đường thích cái gì thì cứ nói với ta, hiểu không?"Tiểu nhân ngư gật đầu, cắn một miếng kẹo hồ lô, hương vị ngọt ngào làm y nhịn không được liếm môi.Đã vào mùa đông, thời tiết rét mướt, thể chất tiểu nhân ngư có tốt hơn người thường thế nào đi nữa cũng mặc thêm quần áo dày hơn cho đỡ lạnh.Tất cả quần áo đều do Chu đặt mua, từ vải dệt đếnkiểu dáng đều là loại đắt tiền nhất, nhưng chính hắn lại vẫn mặc quần áo vừa thô vừa cũ, cũng không có ý định mua cho mình.Đáy lòng tiểu nhân ngư phức tạp, sau khi ăn xong một xiên hồ lô, y kéo kéo áo thợ săn, nói: "Ta muốn đi đến tiệm quần áo xem thử."Chu nghĩ đối phương muốn mua quần áo mới, lập tức gật đầu đi đến cửa hàng quần áo.Tiểu nhị vẫn còn nhớ rõ Chu, nhìn thấy khách nhân hôm trước hôm nay lại đến, hắn nhớ tới người này mua toàn đồ đắt tiền, khóe miệng giương lên hỏi: "Hôm nay ngài lại tới mua y phục sao? Hai ngày nay trong tiệm nhập rất nhiều đồ mới, ngài có muốn đi xem không?"Chu nhìn về phía tiểu nhân ngư, y lại chỉ vào Chu, nói với tiểu nhị: "Ta muốn chọn cho Chu vài bộ đồ mới."Chu ngoài ý muốn nhíu mi, tiểu nhân ngư cười với hắn: "Huynh luôn nghĩ làm thế nào để tốt cho ta, chính mình lại bỏ bê không quan tâm.""Huynh nói năm mới phải mặc đồ mới, nhưng lại chỉ mua cho ta."Tiểu nhị ở giữa nhìn, nháy mắt đã đoán ra quan hệ của hai người.Cũng may hắn cũng là người thông minh, cơ hội buôn bán ở trước mặt, khách nhân làm gì hắn cũng không có quyền can thiệp.Tiểu nhị nhanh chóng tìm mấy bộ đồ phù hợp với Chu.Tiểu nhân ngư nhận lấy, cầm trong tay nhìn nhìn, ra dấu cho Chu.Tiểu nhị cười nói: "Nếu sợ không vừa có thể mặc thử."Tiểu nhân ngư đưa quần áo trên tay cho Chu, nói: "Huynh thử đồ đi."Vì thế Chu đành phải vào phòng thay đồ, Kiều ở bên ngoài chờ.Một luồng gió lạnh thổi qua, Kiều lấy tay che trước mắt, giây tiếp theo cổ tay đã bị nắm chặt.Y kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy La Qua sắc mặt tiều tụy xuất hiện trước mặt, ánh mắt mang theo khẩn cầu.Vương tử cao quý kiêu ngạo ngày xưa giờ phút này lại chật vật không tả được, Kiều hơi ngạc nhiên suýt nữa không nhận ra."Là ngươi!""Kiều, theo trở về về đi." La Qua nói, giọng khàn khàn."Ta ——""Coi như ta cầu xin ngươi, xin ngươi theo ta về được không? Đừng ở đây nữa, trở lại biển có gì không tốt sao?"Tiểu nhị nhìn quý công tử đột nhiên xuất hiện, nghe đối thoại đoán là vị công tử kia muốn cưỡng ép khách nhân đi cùng.Hắn lập tức vào phòng thử đồ nói cho Chu chuyện này.Kiều nhìn về phía phòng thay đồ, quay đầu nói với La Qua: "Ta vĩnh viễn không trở về biển nữa.La Qua, ngươi đi đi, đừng đến tìm ta nữa.""Đừng quên ngươi là vương tử người cá tôn quý, ngươi làm vậy là hạ nhục thân phận của ngươi.""Ta không cần thân phận tôn quý gì cả.Kiều, ta sai rồi, ta tỉnh ngộ quá muộn, ta vẫn thích ngươi.""Kiều!"Chu đi tới.Hắn chưa kịp thay đồ đã nghe được tiểu nhị nói, nghe xong lập tức chạy tới đây, sợ La Qua sẽ làm tổn hại gì đó tới tiểu nhân ngư."Em không sao chứ?"Tiểu nhân ngư được thợ săn bảo vệ ở sau người.La Qua cũng không thèm liếc mắt nhìn Chu một cái, ánh mắt đau thương nhìn Kiều, lặp đi lặp lại: "Cùng ta trở về đi.""Kiều sẽ không trở về." Chu trầm giọng nói.Hắn nắm lấy tay tiểu nhân ngư, mười ngón tay đan chặt vào nhau."Kiều..." La Qua thì thào.Tiểu nhân ngư mỉm cười, ánh mắt kiên định..Truyện Teen Hay"Ta sẽ không rời khỏi Chu.".
Trời lạnh, trên phố không có nhiều người.
Kièu ngồi trên xe ngựa, Chu đánh xe ở phía trước, vó ngựa lộc cộc vang vọng trên đường, khung cảnh một mảnh an bình.
Gặp được một quán bán quà vặt ven đường, Chu mua hai xâu hồ lô cho tiểu nhân ngư, quay đầu lại nói: "Năm mới sắp tới rồi, chúng ta mua một ít giấy dán về nhà dán lên tường, tiện thể mua cho em ít bánh táo ngọt.
Nếu trên đường thích cái gì thì cứ nói với ta, hiểu không?"
Tiểu nhân ngư gật đầu, cắn một miếng kẹo hồ lô, hương vị ngọt ngào làm y nhịn không được liếm môi.
Đã vào mùa đông, thời tiết rét mướt, thể chất tiểu nhân ngư có tốt hơn người thường thế nào đi nữa cũng mặc thêm quần áo dày hơn cho đỡ lạnh.
Tất cả quần áo đều do Chu đặt mua, từ vải dệt đếnkiểu dáng đều là loại đắt tiền nhất, nhưng chính hắn lại vẫn mặc quần áo vừa thô vừa cũ, cũng không có ý định mua cho mình.
Đáy lòng tiểu nhân ngư phức tạp, sau khi ăn xong một xiên hồ lô, y kéo kéo áo thợ săn, nói: "Ta muốn đi đến tiệm quần áo xem thử."
Chu nghĩ đối phương muốn mua quần áo mới, lập tức gật đầu đi đến cửa hàng quần áo.
Tiểu nhị vẫn còn nhớ rõ Chu, nhìn thấy khách nhân hôm trước hôm nay lại đến, hắn nhớ tới người này mua toàn đồ đắt tiền, khóe miệng giương lên hỏi: "Hôm nay ngài lại tới mua y phục sao? Hai ngày nay trong tiệm nhập rất nhiều đồ mới, ngài có muốn đi xem không?"
Chu nhìn về phía tiểu nhân ngư, y lại chỉ vào Chu, nói với tiểu nhị: "Ta muốn chọn cho Chu vài bộ đồ mới."
Chu ngoài ý muốn nhíu mi, tiểu nhân ngư cười với hắn: "Huynh luôn nghĩ làm thế nào để tốt cho ta, chính mình lại bỏ bê không quan tâm."
"Huynh nói năm mới phải mặc đồ mới, nhưng lại chỉ mua cho ta."
Tiểu nhị ở giữa nhìn, nháy mắt đã đoán ra quan hệ của hai người.
Cũng may hắn cũng là người thông minh, cơ hội buôn bán ở trước mặt, khách nhân làm gì hắn cũng không có quyền can thiệp.
Tiểu nhị nhanh chóng tìm mấy bộ đồ phù hợp với Chu.
Tiểu nhân ngư nhận lấy, cầm trong tay nhìn nhìn, ra dấu cho Chu.
Tiểu nhị cười nói: "Nếu sợ không vừa có thể mặc thử."
Tiểu nhân ngư đưa quần áo trên tay cho Chu, nói: "Huynh thử đồ đi."
Vì thế Chu đành phải vào phòng thay đồ, Kiều ở bên ngoài chờ.
Một luồng gió lạnh thổi qua, Kiều lấy tay che trước mắt, giây tiếp theo cổ tay đã bị nắm chặt.
Y kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy La Qua sắc mặt tiều tụy xuất hiện trước mặt, ánh mắt mang theo khẩn cầu.
Vương tử cao quý kiêu ngạo ngày xưa giờ phút này lại chật vật không tả được, Kiều hơi ngạc nhiên suýt nữa không nhận ra.
"Là ngươi!"
"Kiều, theo trở về về đi." La Qua nói, giọng khàn khàn.
"Ta ——"
"Coi như ta cầu xin ngươi, xin ngươi theo ta về được không? Đừng ở đây nữa, trở lại biển có gì không tốt sao?"
Tiểu nhị nhìn quý công tử đột nhiên xuất hiện, nghe đối thoại đoán là vị công tử kia muốn cưỡng ép khách nhân đi cùng.
Hắn lập tức vào phòng thử đồ nói cho Chu chuyện này.
Kiều nhìn về phía phòng thay đồ, quay đầu nói với La Qua: "Ta vĩnh viễn không trở về biển nữa.
La Qua, ngươi đi đi, đừng đến tìm ta nữa."
"Đừng quên ngươi là vương tử người cá tôn quý, ngươi làm vậy là hạ nhục thân phận của ngươi."
"Ta không cần thân phận tôn quý gì cả.
Kiều, ta sai rồi, ta tỉnh ngộ quá muộn, ta vẫn thích ngươi."
"Kiều!"
Chu đi tới.
Hắn chưa kịp thay đồ đã nghe được tiểu nhị nói, nghe xong lập tức chạy tới đây, sợ La Qua sẽ làm tổn hại gì đó tới tiểu nhân ngư.
"Em không sao chứ?"
Tiểu nhân ngư được thợ săn bảo vệ ở sau người.
La Qua cũng không thèm liếc mắt nhìn Chu một cái, ánh mắt đau thương nhìn Kiều, lặp đi lặp lại: "Cùng ta trở về đi."
"Kiều sẽ không trở về." Chu trầm giọng nói.
Hắn nắm lấy tay tiểu nhân ngư, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
"Kiều..." La Qua thì thào.
Tiểu nhân ngư mỉm cười, ánh mắt kiên định.
.
Truyện Teen Hay
"Ta sẽ không rời khỏi Chu.".
Người Cá Xấu XíTác giả: Vô Biên KháchTruyện Đam Mỹ, Truyện SủngĐây không biết là lần thứ mấy Kiều trốn ở sau tảng đá ngầm khóc. Gió biển thổi làm mái tóc dài của người cá bay bay, lộ ra tấm lưng trơn bóng nhẵn nhụi. Kiều nằm dựa vào tảng đá, nhìn từ vòng eo mảnh khảnh xuống dưới có thể thấy được một cái đuôi cá màu đen dưới biển hơi đong đưa. Âm thanh nức nở theo gió tản đi, mờ ảo trong không khí, chỉ nghe thôi cũng làm cho người ta thương tiếc. Nước mắt trên khuôn mặt chảy xuống hóa thành từng viên trân châu trong suốt, rơi xuống tảng đá, từng giọt từng giọt làm nam nhân nhìn lén ở phía xa càng thêm đau lòng. Ánh mắt nam nhân tràn ngập lo lắng, hắn đau lòng tất nhiên không phải vì những viên trân châu đó mà là đau lòng tiểu nhân ngư đang khóc mãi không ngừng kia. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mà người cá bé nhỏ lại khóc thương tâm như thế? Đây là Chu, đã bảy ngày rồi, hắn giống như kẻ trộm, đúng giờ trốn ở đây nhìn trộm tiểu nhân ngư. Ngày nào cũng đợi tiểu nhân ngư xuất hiện, lần nào thấy y tim hắn cũng đau đớn từng trận. Chu chăm chú nhìn… Trời lạnh, trên phố không có nhiều người.Kièu ngồi trên xe ngựa, Chu đánh xe ở phía trước, vó ngựa lộc cộc vang vọng trên đường, khung cảnh một mảnh an bình.Gặp được một quán bán quà vặt ven đường, Chu mua hai xâu hồ lô cho tiểu nhân ngư, quay đầu lại nói: "Năm mới sắp tới rồi, chúng ta mua một ít giấy dán về nhà dán lên tường, tiện thể mua cho em ít bánh táo ngọt.Nếu trên đường thích cái gì thì cứ nói với ta, hiểu không?"Tiểu nhân ngư gật đầu, cắn một miếng kẹo hồ lô, hương vị ngọt ngào làm y nhịn không được liếm môi.Đã vào mùa đông, thời tiết rét mướt, thể chất tiểu nhân ngư có tốt hơn người thường thế nào đi nữa cũng mặc thêm quần áo dày hơn cho đỡ lạnh.Tất cả quần áo đều do Chu đặt mua, từ vải dệt đếnkiểu dáng đều là loại đắt tiền nhất, nhưng chính hắn lại vẫn mặc quần áo vừa thô vừa cũ, cũng không có ý định mua cho mình.Đáy lòng tiểu nhân ngư phức tạp, sau khi ăn xong một xiên hồ lô, y kéo kéo áo thợ săn, nói: "Ta muốn đi đến tiệm quần áo xem thử."Chu nghĩ đối phương muốn mua quần áo mới, lập tức gật đầu đi đến cửa hàng quần áo.Tiểu nhị vẫn còn nhớ rõ Chu, nhìn thấy khách nhân hôm trước hôm nay lại đến, hắn nhớ tới người này mua toàn đồ đắt tiền, khóe miệng giương lên hỏi: "Hôm nay ngài lại tới mua y phục sao? Hai ngày nay trong tiệm nhập rất nhiều đồ mới, ngài có muốn đi xem không?"Chu nhìn về phía tiểu nhân ngư, y lại chỉ vào Chu, nói với tiểu nhị: "Ta muốn chọn cho Chu vài bộ đồ mới."Chu ngoài ý muốn nhíu mi, tiểu nhân ngư cười với hắn: "Huynh luôn nghĩ làm thế nào để tốt cho ta, chính mình lại bỏ bê không quan tâm.""Huynh nói năm mới phải mặc đồ mới, nhưng lại chỉ mua cho ta."Tiểu nhị ở giữa nhìn, nháy mắt đã đoán ra quan hệ của hai người.Cũng may hắn cũng là người thông minh, cơ hội buôn bán ở trước mặt, khách nhân làm gì hắn cũng không có quyền can thiệp.Tiểu nhị nhanh chóng tìm mấy bộ đồ phù hợp với Chu.Tiểu nhân ngư nhận lấy, cầm trong tay nhìn nhìn, ra dấu cho Chu.Tiểu nhị cười nói: "Nếu sợ không vừa có thể mặc thử."Tiểu nhân ngư đưa quần áo trên tay cho Chu, nói: "Huynh thử đồ đi."Vì thế Chu đành phải vào phòng thay đồ, Kiều ở bên ngoài chờ.Một luồng gió lạnh thổi qua, Kiều lấy tay che trước mắt, giây tiếp theo cổ tay đã bị nắm chặt.Y kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy La Qua sắc mặt tiều tụy xuất hiện trước mặt, ánh mắt mang theo khẩn cầu.Vương tử cao quý kiêu ngạo ngày xưa giờ phút này lại chật vật không tả được, Kiều hơi ngạc nhiên suýt nữa không nhận ra."Là ngươi!""Kiều, theo trở về về đi." La Qua nói, giọng khàn khàn."Ta ——""Coi như ta cầu xin ngươi, xin ngươi theo ta về được không? Đừng ở đây nữa, trở lại biển có gì không tốt sao?"Tiểu nhị nhìn quý công tử đột nhiên xuất hiện, nghe đối thoại đoán là vị công tử kia muốn cưỡng ép khách nhân đi cùng.Hắn lập tức vào phòng thử đồ nói cho Chu chuyện này.Kiều nhìn về phía phòng thay đồ, quay đầu nói với La Qua: "Ta vĩnh viễn không trở về biển nữa.La Qua, ngươi đi đi, đừng đến tìm ta nữa.""Đừng quên ngươi là vương tử người cá tôn quý, ngươi làm vậy là hạ nhục thân phận của ngươi.""Ta không cần thân phận tôn quý gì cả.Kiều, ta sai rồi, ta tỉnh ngộ quá muộn, ta vẫn thích ngươi.""Kiều!"Chu đi tới.Hắn chưa kịp thay đồ đã nghe được tiểu nhị nói, nghe xong lập tức chạy tới đây, sợ La Qua sẽ làm tổn hại gì đó tới tiểu nhân ngư."Em không sao chứ?"Tiểu nhân ngư được thợ săn bảo vệ ở sau người.La Qua cũng không thèm liếc mắt nhìn Chu một cái, ánh mắt đau thương nhìn Kiều, lặp đi lặp lại: "Cùng ta trở về đi.""Kiều sẽ không trở về." Chu trầm giọng nói.Hắn nắm lấy tay tiểu nhân ngư, mười ngón tay đan chặt vào nhau."Kiều..." La Qua thì thào.Tiểu nhân ngư mỉm cười, ánh mắt kiên định..Truyện Teen Hay"Ta sẽ không rời khỏi Chu.".