Edit: Sa Lúc Lâm Mạn Thiến bưng ly cà phê đi ngang qua con hẻm nhỏ bên ngoài trường quay thì nhìn thấy Bùi Nhất đang dựa lưng vào tường nghe điện thoại. Đèn của cửa hàng phía đối diện như có như không chiếu rọi vô khóe môi nở nụ cười hờ hững của chàng thiếu niên. Lâm Mạn Thiến đi ngang qua, nghe giọng cậu hơi khàn, dường như mang theo nụ cười mệt mỏi. “Ừm, còn đang quay phim.” “Kỳ thi à… Để nói sau đi.” “Vâng, ngủ sớm đi, ngủ ngon.” … Khi cậu cúp máy là lúc Lâm Mạn Thiến vừa đi qua cậu chưa tới mấy bước, thiếu niên vui vẻ gọi cô: “Chị Mạn Thiến.” Giọng rất trong trẻo, hừng hực tuổi trẻ, khác hẳn với người rệu rã chúc ngủ ngon ban nãy. Lâm Mạn Thiến ngoái đầu, cười: “Bùi Nhất đó à.” Thiếu niên bước nhanh đuổi kịp cô: “Tối nay chị Mạn Thiến cũng có cảnh quay ạ?” “Còn một cảnh nữa, khá đơn giản, xuất hiện chút là xong, cậu thì sao?” “Em hả.” Cậu chắp tay sau đầu, giọng biếng nhác, “Em còn mấy cảnh lận, toàn cảnh đêm thôi, đạo diễn muốn quay hết trong tối nay.” “Cũng dễ hiểu, chuẩn bị đi…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...