“Phòng giam màu trắng” Nghe tên là hiểu, cả căn phòng từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, tất cả đều chỉ độc một màu trắng, ngoại trừ duy nhất một người là kẻ tử tù đang dần dần cạn kiệt sức sống. Đó là Chung Viễn Thanh- Kẻ tử tù duy nhất ngồi trong phòng giam này. Có người nói, màu trắng là biểu tượng của sự thuần khiết. Nhưng, Chung Viễn Thanh rất rõ ràng, ở chỗ này, màu trắng là tượng trưng của sự trống rỗng, để khiến nó tự chứng minh, nó tự biến mình trở nên tham lam, cực kì tham lam nuốt lấy sự sống của sinh vật bị nhốt ở trong này. Sự tồn tại của phòng giam màu trắng tồn tại trong từng câu chuyện của người dân đế quốc, nỗi kinh khủng của nó nằm ở chỗ không một ai biết nơi đó có cái gì, người hiểu về nó cũng đều vùi thân trong đó. Chung Viễn Thanh biết rõ, hắn sắp chết rồi. Việc khổ đau nhất ở trong này là bản thân hoàn toàn cảm giác được sự bất lực khi cuộc sống dần dần cạn đi, là cảm giác bản thân dần dần rơi vào vực sâu lạnh giá, cảm giác đó sẽ khiến tinh thần của người…
Chương 3: Hồi sinh
Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ ThùTác giả: Tụ Phất TuyếtTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh“Phòng giam màu trắng” Nghe tên là hiểu, cả căn phòng từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, tất cả đều chỉ độc một màu trắng, ngoại trừ duy nhất một người là kẻ tử tù đang dần dần cạn kiệt sức sống. Đó là Chung Viễn Thanh- Kẻ tử tù duy nhất ngồi trong phòng giam này. Có người nói, màu trắng là biểu tượng của sự thuần khiết. Nhưng, Chung Viễn Thanh rất rõ ràng, ở chỗ này, màu trắng là tượng trưng của sự trống rỗng, để khiến nó tự chứng minh, nó tự biến mình trở nên tham lam, cực kì tham lam nuốt lấy sự sống của sinh vật bị nhốt ở trong này. Sự tồn tại của phòng giam màu trắng tồn tại trong từng câu chuyện của người dân đế quốc, nỗi kinh khủng của nó nằm ở chỗ không một ai biết nơi đó có cái gì, người hiểu về nó cũng đều vùi thân trong đó. Chung Viễn Thanh biết rõ, hắn sắp chết rồi. Việc khổ đau nhất ở trong này là bản thân hoàn toàn cảm giác được sự bất lực khi cuộc sống dần dần cạn đi, là cảm giác bản thân dần dần rơi vào vực sâu lạnh giá, cảm giác đó sẽ khiến tinh thần của người… “Điểm Điểm?” Chung Minh thấy cảm xúc của con trai đang thay đổi dữ dội, ông liền mở miệng hỏi.Thân thể Chung Viễn Thanh run lên, sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn thấy trước mắt mình là khuôn mặt vài chục năm trước đây của cha, đột nhiên hắn cười khổ một tiếng: “Xem ra, con thực sự chết rồi, có điều có thể nhìn thấy người, con đã vui lắm rồi, cha, con rất nhớ người.”Chỉ có cha mới hiểu rõ lòng con, dù chỉ nhàn nhạt nói hai câu, giọng nói của Chung Viễn Thanh tuy còn pha chút ngây ngô lại dường như thêm chút chút khàn khàn cùng mệt mỏi của người hiểu rõ sự đời.Chung Minh trừng mắt nhìn đứa con, chỉ là mới ngủ qua đêm tỉnh dậy tính tình liền thay đổi hẳn, ông không chút do dự giơ tay bộp mạnh một cái lên đầu Chung Viễn Thanh.Chung Viễn Thanh bị đánh đến sửng sốt, hắn ngẩng đầu lên nhìn nhìn Chung Minh vẻ mặt chẳng hiểu gì cả.Chung Minh hừ lạnh một tiếng: “Đau không?”Chung Viễn Thanh thành thật gật gật đầu.“Biết đau thì tốt.” Chung Minh chắp tay sau mông, nghiêm trang gật đầu nói: “Tuy cha không biết đêm qua con xảy ra chuyện gì, vừa tỉnh đã ăn nói lung tung, nhưng con cũng không thể lấy việc này làm lý do mà không đến trường được. Con đừng quên, trước kia là con khóc ầm ĩ đòi phải đến Ares Jun học, hiện tại đã kiểm tra xong rồi, hồ sơ cũng được đưa đi, có hối hận cũng chậm rồi, biết chưa!”Cha đang nói gì thế nhỉ? Đến trường gì, Ares Jun gì cơ, hắn rõ ràng đã là tướng quân hai sao rồi mà!Đợi chút!Chung Viễn Thanh nhìn bốn bề xung quanh, đối diện hắn là chiếc bàn học, vừa khéo trên đó đặt một tấm gương, ánh sáng chiếu vào khiến Chung Viễn Thanh hoàn toàn nhìn rõ khuôn mặt ở trong gương.Đây là?!Chung Viễn Thanh ngơ ngác nhìn khuôn mặt tái nhợt vì gặp ác mộng của thiếu niên trong gương, đây là khuôn mặt không thể quen thuộc hơn với hắn, dĩ nhiên là khuôn mặt lúc hai mươi tuổi của hắn.Chung Viễn Thanh còn chưa rõ ràng thì lại bị Chung Minh đánh bốp một cái vào ót.“Cha?” Chung Viễn Thanh ôm đầu, cau mày, hơi tủi thân nhìn Chung Minh.Chung Minh nhìn lại hắn, sau đó ông nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Ờ, cha định nói là con lại ngẩn người rồi.”Chung Viễn Thanh: Kỳ thực là người ngứa tay muốn đánh con đúng không??Cú đánh này của Chung Minh cuối cùng cũng khiến Chung Viễn Thanh tỉnh ngộ, tổng hợp tất cả lại, trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ điên khùng, là người từng trải qua bao phen sóng gió nên sống chết đối với hắn đã quá quen thuộc, thế nhưng lần này, Chung Viễn Thanh phải cố gắng kiềm chế hô hấp cùng trái tim đang đập loạn của mình, từ từ ngẩng đầu, giọng điệu cố vờ bình thản hỏi: “Cha, bây giờ là Tinh tế năm bao nhiêu?”Chung Minh nghe thấy câu hỏi của con trai, ông còn đang nghĩ có phải con trai bị mình đánh đến ngu rồi không, hơi khẩn trương rồi nhìn vẻ mặt trấn tĩnh của Chung Viễn Thanh bèn thả lỏng nói: “Bây giờ là năm 736.”Năm 736!!!Năm 756 hắn bị giam trong phòng giam màu trắng, sau đó ôm hận mà chết, nói cách khác, hắn thật sự đã sống lại, sống lại đến hai mươi năm trước!Trong lòng Chung Viễn Thanh tức khắc nổi lên một cơn sóng động trời, niềm vui mừng khôn xiết khiến miệng hắn không ngừng run rẩy, nếu không phải Chung Minh đang ở đây thì hắn nhất định sẽ cười thật to.Nhưng ngay sau đó, Chung Viễn Thanh liền bưng mặt khóc, nước mắt không ngừng chảy xuống, vài giọt rơi vào miệng khiến hắn nếm được vị đắng chát.Hóa ra thật sự có chuyện sống lại, hóa ra tất cả có thể làm lại lần nữa, hóa ra bản thân thật sự đã bị oan uổng đến nỗi ngay cả ông trời cũng không chịu được mà để hắn sống lại.Như vậy, thế này thật sự quá tốt rồi, quá tốt rồi!
“Điểm Điểm?” Chung Minh thấy cảm xúc của con trai đang thay đổi dữ dội, ông liền mở miệng hỏi.
Thân thể Chung Viễn Thanh run lên, sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn thấy trước mắt mình là khuôn mặt vài chục năm trước đây của cha, đột nhiên hắn cười khổ một tiếng: “Xem ra, con thực sự chết rồi, có điều có thể nhìn thấy người, con đã vui lắm rồi, cha, con rất nhớ người.”
Chỉ có cha mới hiểu rõ lòng con, dù chỉ nhàn nhạt nói hai câu, giọng nói của Chung Viễn Thanh tuy còn pha chút ngây ngô lại dường như thêm chút chút khàn khàn cùng mệt mỏi của người hiểu rõ sự đời.
Chung Minh trừng mắt nhìn đứa con, chỉ là mới ngủ qua đêm tỉnh dậy tính tình liền thay đổi hẳn, ông không chút do dự giơ tay bộp mạnh một cái lên đầu Chung Viễn Thanh.
Chung Viễn Thanh bị đánh đến sửng sốt, hắn ngẩng đầu lên nhìn nhìn Chung Minh vẻ mặt chẳng hiểu gì cả.
Chung Minh hừ lạnh một tiếng: “Đau không?”
Chung Viễn Thanh thành thật gật gật đầu.
“Biết đau thì tốt.” Chung Minh chắp tay sau mông, nghiêm trang gật đầu nói: “Tuy cha không biết đêm qua con xảy ra chuyện gì, vừa tỉnh đã ăn nói lung tung, nhưng con cũng không thể lấy việc này làm lý do mà không đến trường được. Con đừng quên, trước kia là con khóc ầm ĩ đòi phải đến Ares Jun học, hiện tại đã kiểm tra xong rồi, hồ sơ cũng được đưa đi, có hối hận cũng chậm rồi, biết chưa!”
Cha đang nói gì thế nhỉ? Đến trường gì, Ares Jun gì cơ, hắn rõ ràng đã là tướng quân hai sao rồi mà!
Đợi chút!
Chung Viễn Thanh nhìn bốn bề xung quanh, đối diện hắn là chiếc bàn học, vừa khéo trên đó đặt một tấm gương, ánh sáng chiếu vào khiến Chung Viễn Thanh hoàn toàn nhìn rõ khuôn mặt ở trong gương.
Đây là?!
Chung Viễn Thanh ngơ ngác nhìn khuôn mặt tái nhợt vì gặp ác mộng của thiếu niên trong gương, đây là khuôn mặt không thể quen thuộc hơn với hắn, dĩ nhiên là khuôn mặt lúc hai mươi tuổi của hắn.
Chung Viễn Thanh còn chưa rõ ràng thì lại bị Chung Minh đánh bốp một cái vào ót.
“Cha?” Chung Viễn Thanh ôm đầu, cau mày, hơi tủi thân nhìn Chung Minh.
Chung Minh nhìn lại hắn, sau đó ông nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Ờ, cha định nói là con lại ngẩn người rồi.”
Chung Viễn Thanh: Kỳ thực là người ngứa tay muốn đánh con đúng không??
Cú đánh này của Chung Minh cuối cùng cũng khiến Chung Viễn Thanh tỉnh ngộ, tổng hợp tất cả lại, trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ điên khùng, là người từng trải qua bao phen sóng gió nên sống chết đối với hắn đã quá quen thuộc, thế nhưng lần này, Chung Viễn Thanh phải cố gắng kiềm chế hô hấp cùng trái tim đang đập loạn của mình, từ từ ngẩng đầu, giọng điệu cố vờ bình thản hỏi: “Cha, bây giờ là Tinh tế năm bao nhiêu?”
Chung Minh nghe thấy câu hỏi của con trai, ông còn đang nghĩ có phải con trai bị mình đánh đến ngu rồi không, hơi khẩn trương rồi nhìn vẻ mặt trấn tĩnh của Chung Viễn Thanh bèn thả lỏng nói: “Bây giờ là năm 736.”
Năm 736!!!
Năm 756 hắn bị giam trong phòng giam màu trắng, sau đó ôm hận mà chết, nói cách khác, hắn thật sự đã sống lại, sống lại đến hai mươi năm trước!
Trong lòng Chung Viễn Thanh tức khắc nổi lên một cơn sóng động trời, niềm vui mừng khôn xiết khiến miệng hắn không ngừng run rẩy, nếu không phải Chung Minh đang ở đây thì hắn nhất định sẽ cười thật to.
Nhưng ngay sau đó, Chung Viễn Thanh liền bưng mặt khóc, nước mắt không ngừng chảy xuống, vài giọt rơi vào miệng khiến hắn nếm được vị đắng chát.
Hóa ra thật sự có chuyện sống lại, hóa ra tất cả có thể làm lại lần nữa, hóa ra bản thân thật sự đã bị oan uổng đến nỗi ngay cả ông trời cũng không chịu được mà để hắn sống lại.
Như vậy, thế này thật sự quá tốt rồi, quá tốt rồi!
Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ ThùTác giả: Tụ Phất TuyếtTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh“Phòng giam màu trắng” Nghe tên là hiểu, cả căn phòng từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, tất cả đều chỉ độc một màu trắng, ngoại trừ duy nhất một người là kẻ tử tù đang dần dần cạn kiệt sức sống. Đó là Chung Viễn Thanh- Kẻ tử tù duy nhất ngồi trong phòng giam này. Có người nói, màu trắng là biểu tượng của sự thuần khiết. Nhưng, Chung Viễn Thanh rất rõ ràng, ở chỗ này, màu trắng là tượng trưng của sự trống rỗng, để khiến nó tự chứng minh, nó tự biến mình trở nên tham lam, cực kì tham lam nuốt lấy sự sống của sinh vật bị nhốt ở trong này. Sự tồn tại của phòng giam màu trắng tồn tại trong từng câu chuyện của người dân đế quốc, nỗi kinh khủng của nó nằm ở chỗ không một ai biết nơi đó có cái gì, người hiểu về nó cũng đều vùi thân trong đó. Chung Viễn Thanh biết rõ, hắn sắp chết rồi. Việc khổ đau nhất ở trong này là bản thân hoàn toàn cảm giác được sự bất lực khi cuộc sống dần dần cạn đi, là cảm giác bản thân dần dần rơi vào vực sâu lạnh giá, cảm giác đó sẽ khiến tinh thần của người… “Điểm Điểm?” Chung Minh thấy cảm xúc của con trai đang thay đổi dữ dội, ông liền mở miệng hỏi.Thân thể Chung Viễn Thanh run lên, sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn thấy trước mắt mình là khuôn mặt vài chục năm trước đây của cha, đột nhiên hắn cười khổ một tiếng: “Xem ra, con thực sự chết rồi, có điều có thể nhìn thấy người, con đã vui lắm rồi, cha, con rất nhớ người.”Chỉ có cha mới hiểu rõ lòng con, dù chỉ nhàn nhạt nói hai câu, giọng nói của Chung Viễn Thanh tuy còn pha chút ngây ngô lại dường như thêm chút chút khàn khàn cùng mệt mỏi của người hiểu rõ sự đời.Chung Minh trừng mắt nhìn đứa con, chỉ là mới ngủ qua đêm tỉnh dậy tính tình liền thay đổi hẳn, ông không chút do dự giơ tay bộp mạnh một cái lên đầu Chung Viễn Thanh.Chung Viễn Thanh bị đánh đến sửng sốt, hắn ngẩng đầu lên nhìn nhìn Chung Minh vẻ mặt chẳng hiểu gì cả.Chung Minh hừ lạnh một tiếng: “Đau không?”Chung Viễn Thanh thành thật gật gật đầu.“Biết đau thì tốt.” Chung Minh chắp tay sau mông, nghiêm trang gật đầu nói: “Tuy cha không biết đêm qua con xảy ra chuyện gì, vừa tỉnh đã ăn nói lung tung, nhưng con cũng không thể lấy việc này làm lý do mà không đến trường được. Con đừng quên, trước kia là con khóc ầm ĩ đòi phải đến Ares Jun học, hiện tại đã kiểm tra xong rồi, hồ sơ cũng được đưa đi, có hối hận cũng chậm rồi, biết chưa!”Cha đang nói gì thế nhỉ? Đến trường gì, Ares Jun gì cơ, hắn rõ ràng đã là tướng quân hai sao rồi mà!Đợi chút!Chung Viễn Thanh nhìn bốn bề xung quanh, đối diện hắn là chiếc bàn học, vừa khéo trên đó đặt một tấm gương, ánh sáng chiếu vào khiến Chung Viễn Thanh hoàn toàn nhìn rõ khuôn mặt ở trong gương.Đây là?!Chung Viễn Thanh ngơ ngác nhìn khuôn mặt tái nhợt vì gặp ác mộng của thiếu niên trong gương, đây là khuôn mặt không thể quen thuộc hơn với hắn, dĩ nhiên là khuôn mặt lúc hai mươi tuổi của hắn.Chung Viễn Thanh còn chưa rõ ràng thì lại bị Chung Minh đánh bốp một cái vào ót.“Cha?” Chung Viễn Thanh ôm đầu, cau mày, hơi tủi thân nhìn Chung Minh.Chung Minh nhìn lại hắn, sau đó ông nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Ờ, cha định nói là con lại ngẩn người rồi.”Chung Viễn Thanh: Kỳ thực là người ngứa tay muốn đánh con đúng không??Cú đánh này của Chung Minh cuối cùng cũng khiến Chung Viễn Thanh tỉnh ngộ, tổng hợp tất cả lại, trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ điên khùng, là người từng trải qua bao phen sóng gió nên sống chết đối với hắn đã quá quen thuộc, thế nhưng lần này, Chung Viễn Thanh phải cố gắng kiềm chế hô hấp cùng trái tim đang đập loạn của mình, từ từ ngẩng đầu, giọng điệu cố vờ bình thản hỏi: “Cha, bây giờ là Tinh tế năm bao nhiêu?”Chung Minh nghe thấy câu hỏi của con trai, ông còn đang nghĩ có phải con trai bị mình đánh đến ngu rồi không, hơi khẩn trương rồi nhìn vẻ mặt trấn tĩnh của Chung Viễn Thanh bèn thả lỏng nói: “Bây giờ là năm 736.”Năm 736!!!Năm 756 hắn bị giam trong phòng giam màu trắng, sau đó ôm hận mà chết, nói cách khác, hắn thật sự đã sống lại, sống lại đến hai mươi năm trước!Trong lòng Chung Viễn Thanh tức khắc nổi lên một cơn sóng động trời, niềm vui mừng khôn xiết khiến miệng hắn không ngừng run rẩy, nếu không phải Chung Minh đang ở đây thì hắn nhất định sẽ cười thật to.Nhưng ngay sau đó, Chung Viễn Thanh liền bưng mặt khóc, nước mắt không ngừng chảy xuống, vài giọt rơi vào miệng khiến hắn nếm được vị đắng chát.Hóa ra thật sự có chuyện sống lại, hóa ra tất cả có thể làm lại lần nữa, hóa ra bản thân thật sự đã bị oan uổng đến nỗi ngay cả ông trời cũng không chịu được mà để hắn sống lại.Như vậy, thế này thật sự quá tốt rồi, quá tốt rồi!