“Phòng giam màu trắng” Nghe tên là hiểu, cả căn phòng từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, tất cả đều chỉ độc một màu trắng, ngoại trừ duy nhất một người là kẻ tử tù đang dần dần cạn kiệt sức sống. Đó là Chung Viễn Thanh- Kẻ tử tù duy nhất ngồi trong phòng giam này. Có người nói, màu trắng là biểu tượng của sự thuần khiết. Nhưng, Chung Viễn Thanh rất rõ ràng, ở chỗ này, màu trắng là tượng trưng của sự trống rỗng, để khiến nó tự chứng minh, nó tự biến mình trở nên tham lam, cực kì tham lam nuốt lấy sự sống của sinh vật bị nhốt ở trong này. Sự tồn tại của phòng giam màu trắng tồn tại trong từng câu chuyện của người dân đế quốc, nỗi kinh khủng của nó nằm ở chỗ không một ai biết nơi đó có cái gì, người hiểu về nó cũng đều vùi thân trong đó. Chung Viễn Thanh biết rõ, hắn sắp chết rồi. Việc khổ đau nhất ở trong này là bản thân hoàn toàn cảm giác được sự bất lực khi cuộc sống dần dần cạn đi, là cảm giác bản thân dần dần rơi vào vực sâu lạnh giá, cảm giác đó sẽ khiến tinh thần của người…
Chương 25: Anh có tư cách gì?
Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ ThùTác giả: Tụ Phất TuyếtTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh“Phòng giam màu trắng” Nghe tên là hiểu, cả căn phòng từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, tất cả đều chỉ độc một màu trắng, ngoại trừ duy nhất một người là kẻ tử tù đang dần dần cạn kiệt sức sống. Đó là Chung Viễn Thanh- Kẻ tử tù duy nhất ngồi trong phòng giam này. Có người nói, màu trắng là biểu tượng của sự thuần khiết. Nhưng, Chung Viễn Thanh rất rõ ràng, ở chỗ này, màu trắng là tượng trưng của sự trống rỗng, để khiến nó tự chứng minh, nó tự biến mình trở nên tham lam, cực kì tham lam nuốt lấy sự sống của sinh vật bị nhốt ở trong này. Sự tồn tại của phòng giam màu trắng tồn tại trong từng câu chuyện của người dân đế quốc, nỗi kinh khủng của nó nằm ở chỗ không một ai biết nơi đó có cái gì, người hiểu về nó cũng đều vùi thân trong đó. Chung Viễn Thanh biết rõ, hắn sắp chết rồi. Việc khổ đau nhất ở trong này là bản thân hoàn toàn cảm giác được sự bất lực khi cuộc sống dần dần cạn đi, là cảm giác bản thân dần dần rơi vào vực sâu lạnh giá, cảm giác đó sẽ khiến tinh thần của người… Mái tóc mềm mại thấm đẫm mồ hôi dính bết trên trán, đôi môi mỏng mím chặt tạo cảm giác dường như chủ nhân của nó đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn, ngay đến lông mày cũng nhăn lại, vùng nhô lên giữa lông mày hợp với hai đường cánh mũi tạo nên một đường cong hoàn mỹ, bên trong đường cong ấy là một đôi mắt phượng đang nhắm chặt, chỉ có hàng mi dài rung nhè nhẹ tựa như đang nói với mọi người, hắn chỉ đang tạm thời hôn mê mà thôi.Tần Phi Tương chăm chú nhìn người nằm trong ngực y, cũng thật may y là người ôm lấy Chung Viễn Thanh mới không khiến người khác nhận ra ngón tay đang run run của y.Y thực sự rất sợ hãi. Sau niềm vui sướng gặp lại là nỗi sợ hãi cùng uất hận của những sai lầm trong quá khứ tựa như ngọn gió nhỏ bé nhưng dễ dàng khiến tim y tan nát.“Để tôi thì hơn.”Tuy Lance khâm phục thể thuật của Tần Phi Tương, song hai người bọn họ không có quen biết gì với Tần Phi Tương. Thế nên Lance nghĩ nghĩ rồi không nhịn được mở miệng nói.Tần Phi Tương coi như không nghe thấy, nhìn tới đôi tay đang tiếng gần của Lance, y càng cực kì cảnh giác co người lại, ôm chặt Chung Viễn Thanh trốn tới một góc. Sau khi đã ổn định tinh thần,y mới lắc đầu nói: “Không cần, để tôi thì hơn.”Nói xong, Tần Phi Tương không thèm quan tâm Lance có đồng ý hay không đã ôm Chung Viễn Thanh đến khoang y tế.Lance hơi nghi hoặc nhìn phản ứng kì lạ của Tần Phi Tương. Cái người này là lạ sao ấy, vẻ mặt hồn bay phách lạc kia cũng không cần rõ ràng thế chứ?Hơn nữa trước đó Chung Viễn Thanh còn liều chết đối chiến cũng khiến Lance nảy ra hiểu lầm.Nếu không phải biết Tần Phi Tương cùng Chung Viễn Thanh là lần đầu gặp mặt, Lance phỏng chừng còn nghĩ hai người này có gút mắt với nhau chứ.Hay là, hai người họ có liên quan đến nhau?Lance đầy bụng nghi hoặc nhìn về phía Bard chuẩn tướng. Đúng là Bard chuẩn tướng có khác, trên mặt không có chút phản ứng kì lạ nào!Lance nghiêng đầu, có lẽ cậu đã suy nghĩ nhiều rồi. Dẫu có gút mắc gì đi chăng nữa thì cũng không thể phát sinh trên hai người này được, hai người đều là những Alpha vĩ đại, gen di truyền rất mạnh, hơn nữa với gia thế của hai người cũng không khiến hai người họ phải lo nghĩ gì hết, sau này chắc chắn có vô số Omega xếp hàng để họ chọn lựa.Nghĩ thông suốt điểm này, Lance cũng tự nhiên đến khoang y tế.…..Mà trong khoang y tế lúc này lại diễn ra một cảnh tượng tranh cãi ầm ĩ.“Mày là ai? Sao lại ôm A Thanh?” Khang Hồng chắn cửa khoang y tế, đùng đùng nổi giận chất vấn Tần Phi Tương.Tần Phi Tương nhìn thiếu nữ nhu mì bên cạnh Khang Hồng, mặt u ám nói: “Tránh ra!”“Mày vẫn chưa trả lời tao, rốt cục có chuyện gì xảy ra? Mày dựa vào đâu mà ôm a Thanh?” Khang Hồng không bỏ qua cho y nhưng cái tay ôm eo thiếu nữ cũng không buông.Từ lúc lên tàu vũ trụ, Khang Hồng đã phát hiện ra gã không có cơ hội ở bên cạnh Chung Viễn Thanh, Lance là bạn cùng phòng thì gã đã bỏ qua! Nhưng! người trước mặt là thế nào, cậu ta dựa vào đâu mà dám ôm Chung Viễn Thanh?Cái ôm thân mật như vậy khiến cho Khang Hồng không khỏi ghen tị.“Mày có tư cách gì ôm a Thanh?”“Vậy còn anh?” Tần Phi Tương mất hết kiên nhẫn, hận cũ hận mới không ngừng bốc lên trong lòng, y nhìn về phía thiếu nữ đang như chim nhỏ nép vào người Khang Hồng: “Anh có tư cách gì hả?”
Mái tóc mềm mại thấm đẫm mồ hôi dính bết trên trán, đôi môi mỏng mím chặt tạo cảm giác dường như chủ nhân của nó đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn, ngay đến lông mày cũng nhăn lại, vùng nhô lên giữa lông mày hợp với hai đường cánh mũi tạo nên một đường cong hoàn mỹ, bên trong đường cong ấy là một đôi mắt phượng đang nhắm chặt, chỉ có hàng mi dài rung nhè nhẹ tựa như đang nói với mọi người, hắn chỉ đang tạm thời hôn mê mà thôi.
Tần Phi Tương chăm chú nhìn người nằm trong ngực y, cũng thật may y là người ôm lấy Chung Viễn Thanh mới không khiến người khác nhận ra ngón tay đang run run của y.
Y thực sự rất sợ hãi. Sau niềm vui sướng gặp lại là nỗi sợ hãi cùng uất hận của những sai lầm trong quá khứ tựa như ngọn gió nhỏ bé nhưng dễ dàng khiến tim y tan nát.
“Để tôi thì hơn.”
Tuy Lance khâm phục thể thuật của Tần Phi Tương, song hai người bọn họ không có quen biết gì với Tần Phi Tương. Thế nên Lance nghĩ nghĩ rồi không nhịn được mở miệng nói.
Tần Phi Tương coi như không nghe thấy, nhìn tới đôi tay đang tiếng gần của Lance, y càng cực kì cảnh giác co người lại, ôm chặt Chung Viễn Thanh trốn tới một góc. Sau khi đã ổn định tinh thần,y mới lắc đầu nói: “Không cần, để tôi thì hơn.”
Nói xong, Tần Phi Tương không thèm quan tâm Lance có đồng ý hay không đã ôm Chung Viễn Thanh đến khoang y tế.
Lance hơi nghi hoặc nhìn phản ứng kì lạ của Tần Phi Tương. Cái người này là lạ sao ấy, vẻ mặt hồn bay phách lạc kia cũng không cần rõ ràng thế chứ?Hơn nữa trước đó Chung Viễn Thanh còn liều chết đối chiến cũng khiến Lance nảy ra hiểu lầm.
Nếu không phải biết Tần Phi Tương cùng Chung Viễn Thanh là lần đầu gặp mặt, Lance phỏng chừng còn nghĩ hai người này có gút mắt với nhau chứ.
Hay là, hai người họ có liên quan đến nhau?
Lance đầy bụng nghi hoặc nhìn về phía Bard chuẩn tướng. Đúng là Bard chuẩn tướng có khác, trên mặt không có chút phản ứng kì lạ nào!
Lance nghiêng đầu, có lẽ cậu đã suy nghĩ nhiều rồi. Dẫu có gút mắc gì đi chăng nữa thì cũng không thể phát sinh trên hai người này được, hai người đều là những Alpha vĩ đại, gen di truyền rất mạnh, hơn nữa với gia thế của hai người cũng không khiến hai người họ phải lo nghĩ gì hết, sau này chắc chắn có vô số Omega xếp hàng để họ chọn lựa.
Nghĩ thông suốt điểm này, Lance cũng tự nhiên đến khoang y tế.
…..
Mà trong khoang y tế lúc này lại diễn ra một cảnh tượng tranh cãi ầm ĩ.
“Mày là ai? Sao lại ôm A Thanh?” Khang Hồng chắn cửa khoang y tế, đùng đùng nổi giận chất vấn Tần Phi Tương.
Tần Phi Tương nhìn thiếu nữ nhu mì bên cạnh Khang Hồng, mặt u ám nói: “Tránh ra!”
“Mày vẫn chưa trả lời tao, rốt cục có chuyện gì xảy ra? Mày dựa vào đâu mà ôm a Thanh?” Khang Hồng không bỏ qua cho y nhưng cái tay ôm eo thiếu nữ cũng không buông.
Từ lúc lên tàu vũ trụ, Khang Hồng đã phát hiện ra gã không có cơ hội ở bên cạnh Chung Viễn Thanh, Lance là bạn cùng phòng thì gã đã bỏ qua! Nhưng! người trước mặt là thế nào, cậu ta dựa vào đâu mà dám ôm Chung Viễn Thanh?
Cái ôm thân mật như vậy khiến cho Khang Hồng không khỏi ghen tị.
“Mày có tư cách gì ôm a Thanh?”
“Vậy còn anh?” Tần Phi Tương mất hết kiên nhẫn, hận cũ hận mới không ngừng bốc lên trong lòng, y nhìn về phía thiếu nữ đang như chim nhỏ nép vào người Khang Hồng: “Anh có tư cách gì hả?”
Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ ThùTác giả: Tụ Phất TuyếtTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh“Phòng giam màu trắng” Nghe tên là hiểu, cả căn phòng từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, tất cả đều chỉ độc một màu trắng, ngoại trừ duy nhất một người là kẻ tử tù đang dần dần cạn kiệt sức sống. Đó là Chung Viễn Thanh- Kẻ tử tù duy nhất ngồi trong phòng giam này. Có người nói, màu trắng là biểu tượng của sự thuần khiết. Nhưng, Chung Viễn Thanh rất rõ ràng, ở chỗ này, màu trắng là tượng trưng của sự trống rỗng, để khiến nó tự chứng minh, nó tự biến mình trở nên tham lam, cực kì tham lam nuốt lấy sự sống của sinh vật bị nhốt ở trong này. Sự tồn tại của phòng giam màu trắng tồn tại trong từng câu chuyện của người dân đế quốc, nỗi kinh khủng của nó nằm ở chỗ không một ai biết nơi đó có cái gì, người hiểu về nó cũng đều vùi thân trong đó. Chung Viễn Thanh biết rõ, hắn sắp chết rồi. Việc khổ đau nhất ở trong này là bản thân hoàn toàn cảm giác được sự bất lực khi cuộc sống dần dần cạn đi, là cảm giác bản thân dần dần rơi vào vực sâu lạnh giá, cảm giác đó sẽ khiến tinh thần của người… Mái tóc mềm mại thấm đẫm mồ hôi dính bết trên trán, đôi môi mỏng mím chặt tạo cảm giác dường như chủ nhân của nó đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn, ngay đến lông mày cũng nhăn lại, vùng nhô lên giữa lông mày hợp với hai đường cánh mũi tạo nên một đường cong hoàn mỹ, bên trong đường cong ấy là một đôi mắt phượng đang nhắm chặt, chỉ có hàng mi dài rung nhè nhẹ tựa như đang nói với mọi người, hắn chỉ đang tạm thời hôn mê mà thôi.Tần Phi Tương chăm chú nhìn người nằm trong ngực y, cũng thật may y là người ôm lấy Chung Viễn Thanh mới không khiến người khác nhận ra ngón tay đang run run của y.Y thực sự rất sợ hãi. Sau niềm vui sướng gặp lại là nỗi sợ hãi cùng uất hận của những sai lầm trong quá khứ tựa như ngọn gió nhỏ bé nhưng dễ dàng khiến tim y tan nát.“Để tôi thì hơn.”Tuy Lance khâm phục thể thuật của Tần Phi Tương, song hai người bọn họ không có quen biết gì với Tần Phi Tương. Thế nên Lance nghĩ nghĩ rồi không nhịn được mở miệng nói.Tần Phi Tương coi như không nghe thấy, nhìn tới đôi tay đang tiếng gần của Lance, y càng cực kì cảnh giác co người lại, ôm chặt Chung Viễn Thanh trốn tới một góc. Sau khi đã ổn định tinh thần,y mới lắc đầu nói: “Không cần, để tôi thì hơn.”Nói xong, Tần Phi Tương không thèm quan tâm Lance có đồng ý hay không đã ôm Chung Viễn Thanh đến khoang y tế.Lance hơi nghi hoặc nhìn phản ứng kì lạ của Tần Phi Tương. Cái người này là lạ sao ấy, vẻ mặt hồn bay phách lạc kia cũng không cần rõ ràng thế chứ?Hơn nữa trước đó Chung Viễn Thanh còn liều chết đối chiến cũng khiến Lance nảy ra hiểu lầm.Nếu không phải biết Tần Phi Tương cùng Chung Viễn Thanh là lần đầu gặp mặt, Lance phỏng chừng còn nghĩ hai người này có gút mắt với nhau chứ.Hay là, hai người họ có liên quan đến nhau?Lance đầy bụng nghi hoặc nhìn về phía Bard chuẩn tướng. Đúng là Bard chuẩn tướng có khác, trên mặt không có chút phản ứng kì lạ nào!Lance nghiêng đầu, có lẽ cậu đã suy nghĩ nhiều rồi. Dẫu có gút mắc gì đi chăng nữa thì cũng không thể phát sinh trên hai người này được, hai người đều là những Alpha vĩ đại, gen di truyền rất mạnh, hơn nữa với gia thế của hai người cũng không khiến hai người họ phải lo nghĩ gì hết, sau này chắc chắn có vô số Omega xếp hàng để họ chọn lựa.Nghĩ thông suốt điểm này, Lance cũng tự nhiên đến khoang y tế.…..Mà trong khoang y tế lúc này lại diễn ra một cảnh tượng tranh cãi ầm ĩ.“Mày là ai? Sao lại ôm A Thanh?” Khang Hồng chắn cửa khoang y tế, đùng đùng nổi giận chất vấn Tần Phi Tương.Tần Phi Tương nhìn thiếu nữ nhu mì bên cạnh Khang Hồng, mặt u ám nói: “Tránh ra!”“Mày vẫn chưa trả lời tao, rốt cục có chuyện gì xảy ra? Mày dựa vào đâu mà ôm a Thanh?” Khang Hồng không bỏ qua cho y nhưng cái tay ôm eo thiếu nữ cũng không buông.Từ lúc lên tàu vũ trụ, Khang Hồng đã phát hiện ra gã không có cơ hội ở bên cạnh Chung Viễn Thanh, Lance là bạn cùng phòng thì gã đã bỏ qua! Nhưng! người trước mặt là thế nào, cậu ta dựa vào đâu mà dám ôm Chung Viễn Thanh?Cái ôm thân mật như vậy khiến cho Khang Hồng không khỏi ghen tị.“Mày có tư cách gì ôm a Thanh?”“Vậy còn anh?” Tần Phi Tương mất hết kiên nhẫn, hận cũ hận mới không ngừng bốc lên trong lòng, y nhìn về phía thiếu nữ đang như chim nhỏ nép vào người Khang Hồng: “Anh có tư cách gì hả?”