Tôi không nhớ đây đã là lần thứ mấy An Nhiên bị người khác bàn luận sau lưng và tôi lại là đối tượng bị chỉ trích.- Tôi đã cảnh cáo cô đây là lần thứ 5 rồi. Đừng làm tổn thương cô ấy nữa có được không? Nếu không phải cô ấy cố chấp bảo vệ "người chị em tốt" như cô thì tôi sớm đã khiến cô biến mất.Hữu Cảnh là một chàng trai cao trên 1m8, đôi mắt đen, sâu thẳm, không ai biết cậu ta có tâm tư gì. Mái tóc đen óng ánh lên dưới ánh mặt trời. Ánh nắng khẽ chiếu rọi ngũ quan xinh đẹp biết bao. Nhưng cảm giác áp bức cậu ta mang lại khiến không khí xung quanh như bị đè nén, căng thẳng. Bình thường đều bày ra vẻ mặt thờ ơ nhưng chỉ cần là chuyện của An Nhiên thì đều là cái vẻ áp bức người khác này.Tôi cũng đã quá quen với tình huống này rồi. Không tìm hiểu rõ ràng, cứ một mực khăng khăng là tôi làm. Tôi giống người rảnh rỗi không có gì làm đến vậy ư? Tôi mới không cùng mấy người so đo. Cũng thật muốn xem ai làm gì được tôi. Nhưng khiến tôi thất vọng nhất vẫn là gương mặt của An Nhiên. Đôi mắt…
Chương 2: Muốn Đấu Với Tôi
Đừng Khóc, Mình Không Phải Nữ ChínhTác giả: ZururuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTôi không nhớ đây đã là lần thứ mấy An Nhiên bị người khác bàn luận sau lưng và tôi lại là đối tượng bị chỉ trích.- Tôi đã cảnh cáo cô đây là lần thứ 5 rồi. Đừng làm tổn thương cô ấy nữa có được không? Nếu không phải cô ấy cố chấp bảo vệ "người chị em tốt" như cô thì tôi sớm đã khiến cô biến mất.Hữu Cảnh là một chàng trai cao trên 1m8, đôi mắt đen, sâu thẳm, không ai biết cậu ta có tâm tư gì. Mái tóc đen óng ánh lên dưới ánh mặt trời. Ánh nắng khẽ chiếu rọi ngũ quan xinh đẹp biết bao. Nhưng cảm giác áp bức cậu ta mang lại khiến không khí xung quanh như bị đè nén, căng thẳng. Bình thường đều bày ra vẻ mặt thờ ơ nhưng chỉ cần là chuyện của An Nhiên thì đều là cái vẻ áp bức người khác này.Tôi cũng đã quá quen với tình huống này rồi. Không tìm hiểu rõ ràng, cứ một mực khăng khăng là tôi làm. Tôi giống người rảnh rỗi không có gì làm đến vậy ư? Tôi mới không cùng mấy người so đo. Cũng thật muốn xem ai làm gì được tôi. Nhưng khiến tôi thất vọng nhất vẫn là gương mặt của An Nhiên. Đôi mắt… Hôm nay trống tiết, tôi được về sớm hơn thường lệ.Nên tôi tính đi bộ về nhà.Nhưng trên đường về nhà, một đám người xăm trổ đầy mình vây lấy tôi.Không cần nghĩ cũng biết họ muốn làm gì.Tôi không ngờ Hữu Cảnh lại manh động sớm như vậy.Chắc là không cầm lòng nỗi khi người mình thương khóc.Nhưng mà hành động này cũng quá ngu ngốc rồi đi.Cậu ta dựa vào cái gì lại tin chắc bản thân có thể làm gì tôi nhỉ? Dựa vào bố cậu ta là hiệu trưởng ư? Dựa vào nhà mẹ cậu ta có rất nhiều tiền ư? Không biết thằng nhóc ấy lấy đâu ra tự tin đó nữa.Chả lẽ cậu ta không biết bố tôi là người đầu tư cho trường à, cổ phần của trường này hầu hết bố tôi nắm đấy.Còn cứ cho nhà cậu ta có tiền đi thì sao? Nhà tôi lại thiếu ư? Tôi có thể dùng tiền đập chết cậu ta đấy, thậm chí khiến công ty nhà mẹ cậu ta chịu một thất thoát lớn.Tôi không biết sau này hào quang nhân vật chính khiến cậu ta có quyền lực, tiền tài gì.Nhưng hiện tại cậu ta mới chỉ là một thằng nhóc 15 tuổi, không có tư cách đấu với tôi, hay nói cách khác là gián tiếp đấu với Tinh gia."Xin lỗi vì đến trễ.Tiểu thư, chuyện này có cần báo với ông bà chủ không ạ?" - Quản gia một thân vest đen chỉnh tề khom người hỏi tôi.Đám người ngu ngốc kia sớm đã được vệ sĩ bố cho tôi dọn sạch sẽ.Tôi sớm đoán được trước sau sẽ có chuyện này nên đã sớm xin bố cho một vài người vệ sĩ bảo vệ.Tôi không nhìn quản gia, chậm rãi bước lên xe, thờ ơ nói: "Không cần, bố mẹ rất bận.Chuyện này tôi tự có tính toán".Nói là thế nhưng tôi cũng không tính trả thù gì Hữu Cảnh.Người ta dù gì cũng là đứa con được ông trời ưu ái.Tôi - một nhân vật phụ thì gây nên sóng gió gì với cậu ta được chứ, thể nào cũng khiến cậu ta từ trong đó có cơ duyên phát triển.Tôi lại không thể khiến cậu ta vượt quá tầm kiểm soát được..
Hôm nay trống tiết, tôi được về sớm hơn thường lệ.
Nên tôi tính đi bộ về nhà.
Nhưng trên đường về nhà, một đám người xăm trổ đầy mình vây lấy tôi.
Không cần nghĩ cũng biết họ muốn làm gì.
Tôi không ngờ Hữu Cảnh lại manh động sớm như vậy.
Chắc là không cầm lòng nỗi khi người mình thương khóc.
Nhưng mà hành động này cũng quá ngu ngốc rồi đi.
Cậu ta dựa vào cái gì lại tin chắc bản thân có thể làm gì tôi nhỉ? Dựa vào bố cậu ta là hiệu trưởng ư? Dựa vào nhà mẹ cậu ta có rất nhiều tiền ư? Không biết thằng nhóc ấy lấy đâu ra tự tin đó nữa.
Chả lẽ cậu ta không biết bố tôi là người đầu tư cho trường à, cổ phần của trường này hầu hết bố tôi nắm đấy.
Còn cứ cho nhà cậu ta có tiền đi thì sao? Nhà tôi lại thiếu ư? Tôi có thể dùng tiền đập chết cậu ta đấy, thậm chí khiến công ty nhà mẹ cậu ta chịu một thất thoát lớn.Tôi không biết sau này hào quang nhân vật chính khiến cậu ta có quyền lực, tiền tài gì.
Nhưng hiện tại cậu ta mới chỉ là một thằng nhóc 15 tuổi, không có tư cách đấu với tôi, hay nói cách khác là gián tiếp đấu với Tinh gia."Xin lỗi vì đến trễ.
Tiểu thư, chuyện này có cần báo với ông bà chủ không ạ?" - Quản gia một thân vest đen chỉnh tề khom người hỏi tôi.Đám người ngu ngốc kia sớm đã được vệ sĩ bố cho tôi dọn sạch sẽ.
Tôi sớm đoán được trước sau sẽ có chuyện này nên đã sớm xin bố cho một vài người vệ sĩ bảo vệ.
Tôi không nhìn quản gia, chậm rãi bước lên xe, thờ ơ nói: "Không cần, bố mẹ rất bận.
Chuyện này tôi tự có tính toán".Nói là thế nhưng tôi cũng không tính trả thù gì Hữu Cảnh.
Người ta dù gì cũng là đứa con được ông trời ưu ái.
Tôi - một nhân vật phụ thì gây nên sóng gió gì với cậu ta được chứ, thể nào cũng khiến cậu ta từ trong đó có cơ duyên phát triển.
Tôi lại không thể khiến cậu ta vượt quá tầm kiểm soát được..
Đừng Khóc, Mình Không Phải Nữ ChínhTác giả: ZururuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTôi không nhớ đây đã là lần thứ mấy An Nhiên bị người khác bàn luận sau lưng và tôi lại là đối tượng bị chỉ trích.- Tôi đã cảnh cáo cô đây là lần thứ 5 rồi. Đừng làm tổn thương cô ấy nữa có được không? Nếu không phải cô ấy cố chấp bảo vệ "người chị em tốt" như cô thì tôi sớm đã khiến cô biến mất.Hữu Cảnh là một chàng trai cao trên 1m8, đôi mắt đen, sâu thẳm, không ai biết cậu ta có tâm tư gì. Mái tóc đen óng ánh lên dưới ánh mặt trời. Ánh nắng khẽ chiếu rọi ngũ quan xinh đẹp biết bao. Nhưng cảm giác áp bức cậu ta mang lại khiến không khí xung quanh như bị đè nén, căng thẳng. Bình thường đều bày ra vẻ mặt thờ ơ nhưng chỉ cần là chuyện của An Nhiên thì đều là cái vẻ áp bức người khác này.Tôi cũng đã quá quen với tình huống này rồi. Không tìm hiểu rõ ràng, cứ một mực khăng khăng là tôi làm. Tôi giống người rảnh rỗi không có gì làm đến vậy ư? Tôi mới không cùng mấy người so đo. Cũng thật muốn xem ai làm gì được tôi. Nhưng khiến tôi thất vọng nhất vẫn là gương mặt của An Nhiên. Đôi mắt… Hôm nay trống tiết, tôi được về sớm hơn thường lệ.Nên tôi tính đi bộ về nhà.Nhưng trên đường về nhà, một đám người xăm trổ đầy mình vây lấy tôi.Không cần nghĩ cũng biết họ muốn làm gì.Tôi không ngờ Hữu Cảnh lại manh động sớm như vậy.Chắc là không cầm lòng nỗi khi người mình thương khóc.Nhưng mà hành động này cũng quá ngu ngốc rồi đi.Cậu ta dựa vào cái gì lại tin chắc bản thân có thể làm gì tôi nhỉ? Dựa vào bố cậu ta là hiệu trưởng ư? Dựa vào nhà mẹ cậu ta có rất nhiều tiền ư? Không biết thằng nhóc ấy lấy đâu ra tự tin đó nữa.Chả lẽ cậu ta không biết bố tôi là người đầu tư cho trường à, cổ phần của trường này hầu hết bố tôi nắm đấy.Còn cứ cho nhà cậu ta có tiền đi thì sao? Nhà tôi lại thiếu ư? Tôi có thể dùng tiền đập chết cậu ta đấy, thậm chí khiến công ty nhà mẹ cậu ta chịu một thất thoát lớn.Tôi không biết sau này hào quang nhân vật chính khiến cậu ta có quyền lực, tiền tài gì.Nhưng hiện tại cậu ta mới chỉ là một thằng nhóc 15 tuổi, không có tư cách đấu với tôi, hay nói cách khác là gián tiếp đấu với Tinh gia."Xin lỗi vì đến trễ.Tiểu thư, chuyện này có cần báo với ông bà chủ không ạ?" - Quản gia một thân vest đen chỉnh tề khom người hỏi tôi.Đám người ngu ngốc kia sớm đã được vệ sĩ bố cho tôi dọn sạch sẽ.Tôi sớm đoán được trước sau sẽ có chuyện này nên đã sớm xin bố cho một vài người vệ sĩ bảo vệ.Tôi không nhìn quản gia, chậm rãi bước lên xe, thờ ơ nói: "Không cần, bố mẹ rất bận.Chuyện này tôi tự có tính toán".Nói là thế nhưng tôi cũng không tính trả thù gì Hữu Cảnh.Người ta dù gì cũng là đứa con được ông trời ưu ái.Tôi - một nhân vật phụ thì gây nên sóng gió gì với cậu ta được chứ, thể nào cũng khiến cậu ta từ trong đó có cơ duyên phát triển.Tôi lại không thể khiến cậu ta vượt quá tầm kiểm soát được..