Tôi không nhớ đây đã là lần thứ mấy An Nhiên bị người khác bàn luận sau lưng và tôi lại là đối tượng bị chỉ trích.- Tôi đã cảnh cáo cô đây là lần thứ 5 rồi. Đừng làm tổn thương cô ấy nữa có được không? Nếu không phải cô ấy cố chấp bảo vệ "người chị em tốt" như cô thì tôi sớm đã khiến cô biến mất.Hữu Cảnh là một chàng trai cao trên 1m8, đôi mắt đen, sâu thẳm, không ai biết cậu ta có tâm tư gì. Mái tóc đen óng ánh lên dưới ánh mặt trời. Ánh nắng khẽ chiếu rọi ngũ quan xinh đẹp biết bao. Nhưng cảm giác áp bức cậu ta mang lại khiến không khí xung quanh như bị đè nén, căng thẳng. Bình thường đều bày ra vẻ mặt thờ ơ nhưng chỉ cần là chuyện của An Nhiên thì đều là cái vẻ áp bức người khác này.Tôi cũng đã quá quen với tình huống này rồi. Không tìm hiểu rõ ràng, cứ một mực khăng khăng là tôi làm. Tôi giống người rảnh rỗi không có gì làm đến vậy ư? Tôi mới không cùng mấy người so đo. Cũng thật muốn xem ai làm gì được tôi. Nhưng khiến tôi thất vọng nhất vẫn là gương mặt của An Nhiên. Đôi mắt…
Chương 28: Từ Đầu Nên Mượn Anh
Đừng Khóc, Mình Không Phải Nữ ChínhTác giả: ZururuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTôi không nhớ đây đã là lần thứ mấy An Nhiên bị người khác bàn luận sau lưng và tôi lại là đối tượng bị chỉ trích.- Tôi đã cảnh cáo cô đây là lần thứ 5 rồi. Đừng làm tổn thương cô ấy nữa có được không? Nếu không phải cô ấy cố chấp bảo vệ "người chị em tốt" như cô thì tôi sớm đã khiến cô biến mất.Hữu Cảnh là một chàng trai cao trên 1m8, đôi mắt đen, sâu thẳm, không ai biết cậu ta có tâm tư gì. Mái tóc đen óng ánh lên dưới ánh mặt trời. Ánh nắng khẽ chiếu rọi ngũ quan xinh đẹp biết bao. Nhưng cảm giác áp bức cậu ta mang lại khiến không khí xung quanh như bị đè nén, căng thẳng. Bình thường đều bày ra vẻ mặt thờ ơ nhưng chỉ cần là chuyện của An Nhiên thì đều là cái vẻ áp bức người khác này.Tôi cũng đã quá quen với tình huống này rồi. Không tìm hiểu rõ ràng, cứ một mực khăng khăng là tôi làm. Tôi giống người rảnh rỗi không có gì làm đến vậy ư? Tôi mới không cùng mấy người so đo. Cũng thật muốn xem ai làm gì được tôi. Nhưng khiến tôi thất vọng nhất vẫn là gương mặt của An Nhiên. Đôi mắt… - Thần, em về rồi.Tôi lao vào lòng chàng trai trước mặt.Anh xoa đầu tôi, cười vui vẻ:- Em đi đâu đấy?- Gặp bạn cũ.- Là con trai ư?- Ừm.Anh tỏ vẻ không vui, nhíu mày hỏi tôi:- Gặp làm gì chứ?Tôi cũng không giấu gì, thành thật trả lời:- Mượn tiền a.Anh búng trán tôi một cái, không vui nói:- Anh thiếu tiền ư? Sao từ đầu không mượn anh này?Tôi cười trừ, tỏ vẻ áy náy- Em nợ anh nhiều như vậy.Anh lại rất bận, sợ phiền nên không dám lại mặt dày nữa.Anh cười lớn- Quen em lâu như vậy rồi, em mà ngại mặt dày gì nữa chứ? Cuối cùng vẫn gọi cho anh a.Haha, đúng là tất cả đều là ngụy biện.Tôi cúi đầu nhỏ giọng:- Ừ, là em viện cớ thôi.Em muốn gặp lại bọn họ.Tuy nói một phần là thế thôi.Nhưng phần lớn là bởi vì cuộc sống của Khuynh Thần cũng không dễ dàng.Anh ấy có tiền, nhưng tất cả có được đều không dễ dàng nên tôi không muốn mặt dày cướp đi nỗ lực cùng công sức của anh ấy.Thêm nữa tôi biết đấy là tiền anh ấy tích góp để gây dựng sự nghiệp riêng.Bây giờ tôi thế nào lại mượn đi rồi chứ.Cảm giác áy náy, tội lỗi bắt đầu xâm lấn trái tim tôi.Tôi bối rối nói:- Cho em 1 tháng.Em nhất định sẽ trả đầy đủ cho anh.Thần nhìn tôi, bật cười:- A, thật là.Giữa chúng ta cần gì khách sáo vậy.Sớm muộn cũng là người một nhà, của anh cũng là của em thôi.Phiền phức như vậy làm gì chứ.Tôi cười, sự ấm áp, sự ôn nhu này liệu có thể mãi mãi thuộc về tôi chứ?"Này, em với cái thằng nhóc này đến cùng là quan hệ gì hả?"Anh tôi từ trên lầu bước xuống, dùng ánh mắt thăm dò nhìn Khuynh Thần rồi lại dùng ánh mắt tra hỏi nhìn tôi.Tôi thở dài, thờ ơ nói:- Anh ấy là một người anh em quen được bên Mĩ.Nhưng anh ấy không phải người Mĩ.Anh ấy đã giúp đỡ em rất nhiều.Anh ấy là người anh rất quan trọng với em.Vừa dứt lời tôi nhận ra dường như mình đã nói sai cái gì đó.Anh và Thần đều nhìn tôi rất không vui.Tôi xoa đầu Thần- Anh không vui cái gì chứ?Thần nhìn tôi trẻ con nói:- Anh trai cái gì chứ.Rõ ràng biết anh thích em như vậy.Em còn phải làm anh đau lòng đến bao giờ nữa chứ.Tôi thở dài.Tôi bây giờ không thích hợp để yêu đương.Mặc dù tôi cũng muốn có người quan tâm mình, yêu thương mình.Nhưng thật sự tôi lại không muốn có người yêu mình.Thật là mâu thuẫn.Nhưng cũng bởi vì tôi không biết làm sao đáp trả tình cảm này.Hay nói tôi không thích hợp để yêu đương cũng được.Không biết nên làm gì cho phải, tôi liền không quan tâm nữa mà đi về phòng..
- Thần, em về rồi.
Tôi lao vào lòng chàng trai trước mặt.
Anh xoa đầu tôi, cười vui vẻ:
- Em đi đâu đấy?
- Gặp bạn cũ.
- Là con trai ư?
- Ừm.
Anh tỏ vẻ không vui, nhíu mày hỏi tôi:
- Gặp làm gì chứ?
Tôi cũng không giấu gì, thành thật trả lời:
- Mượn tiền a.
Anh búng trán tôi một cái, không vui nói:
- Anh thiếu tiền ư? Sao từ đầu không mượn anh này?
Tôi cười trừ, tỏ vẻ áy náy
- Em nợ anh nhiều như vậy.
Anh lại rất bận, sợ phiền nên không dám lại mặt dày nữa.
Anh cười lớn
- Quen em lâu như vậy rồi, em mà ngại mặt dày gì nữa chứ? Cuối cùng vẫn gọi cho anh a.
Haha, đúng là tất cả đều là ngụy biện.
Tôi cúi đầu nhỏ giọng:
- Ừ, là em viện cớ thôi.
Em muốn gặp lại bọn họ.
Tuy nói một phần là thế thôi.
Nhưng phần lớn là bởi vì cuộc sống của Khuynh Thần cũng không dễ dàng.
Anh ấy có tiền, nhưng tất cả có được đều không dễ dàng nên tôi không muốn mặt dày cướp đi nỗ lực cùng công sức của anh ấy.
Thêm nữa tôi biết đấy là tiền anh ấy tích góp để gây dựng sự nghiệp riêng.
Bây giờ tôi thế nào lại mượn đi rồi chứ.
Cảm giác áy náy, tội lỗi bắt đầu xâm lấn trái tim tôi.
Tôi bối rối nói:
- Cho em 1 tháng.
Em nhất định sẽ trả đầy đủ cho anh.
Thần nhìn tôi, bật cười:
- A, thật là.
Giữa chúng ta cần gì khách sáo vậy.
Sớm muộn cũng là người một nhà, của anh cũng là của em thôi.
Phiền phức như vậy làm gì chứ.
Tôi cười, sự ấm áp, sự ôn nhu này liệu có thể mãi mãi thuộc về tôi chứ?
"Này, em với cái thằng nhóc này đến cùng là quan hệ gì hả?"
Anh tôi từ trên lầu bước xuống, dùng ánh mắt thăm dò nhìn Khuynh Thần rồi lại dùng ánh mắt tra hỏi nhìn tôi.
Tôi thở dài, thờ ơ nói:
- Anh ấy là một người anh em quen được bên Mĩ.
Nhưng anh ấy không phải người Mĩ.
Anh ấy đã giúp đỡ em rất nhiều.
Anh ấy là người anh rất quan trọng với em.
Vừa dứt lời tôi nhận ra dường như mình đã nói sai cái gì đó.
Anh và Thần đều nhìn tôi rất không vui.
Tôi xoa đầu Thần
- Anh không vui cái gì chứ?
Thần nhìn tôi trẻ con nói:
- Anh trai cái gì chứ.
Rõ ràng biết anh thích em như vậy.
Em còn phải làm anh đau lòng đến bao giờ nữa chứ.
Tôi thở dài.
Tôi bây giờ không thích hợp để yêu đương.
Mặc dù tôi cũng muốn có người quan tâm mình, yêu thương mình.
Nhưng thật sự tôi lại không muốn có người yêu mình.
Thật là mâu thuẫn.
Nhưng cũng bởi vì tôi không biết làm sao đáp trả tình cảm này.
Hay nói tôi không thích hợp để yêu đương cũng được.
Không biết nên làm gì cho phải, tôi liền không quan tâm nữa mà đi về phòng..
Đừng Khóc, Mình Không Phải Nữ ChínhTác giả: ZururuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTôi không nhớ đây đã là lần thứ mấy An Nhiên bị người khác bàn luận sau lưng và tôi lại là đối tượng bị chỉ trích.- Tôi đã cảnh cáo cô đây là lần thứ 5 rồi. Đừng làm tổn thương cô ấy nữa có được không? Nếu không phải cô ấy cố chấp bảo vệ "người chị em tốt" như cô thì tôi sớm đã khiến cô biến mất.Hữu Cảnh là một chàng trai cao trên 1m8, đôi mắt đen, sâu thẳm, không ai biết cậu ta có tâm tư gì. Mái tóc đen óng ánh lên dưới ánh mặt trời. Ánh nắng khẽ chiếu rọi ngũ quan xinh đẹp biết bao. Nhưng cảm giác áp bức cậu ta mang lại khiến không khí xung quanh như bị đè nén, căng thẳng. Bình thường đều bày ra vẻ mặt thờ ơ nhưng chỉ cần là chuyện của An Nhiên thì đều là cái vẻ áp bức người khác này.Tôi cũng đã quá quen với tình huống này rồi. Không tìm hiểu rõ ràng, cứ một mực khăng khăng là tôi làm. Tôi giống người rảnh rỗi không có gì làm đến vậy ư? Tôi mới không cùng mấy người so đo. Cũng thật muốn xem ai làm gì được tôi. Nhưng khiến tôi thất vọng nhất vẫn là gương mặt của An Nhiên. Đôi mắt… - Thần, em về rồi.Tôi lao vào lòng chàng trai trước mặt.Anh xoa đầu tôi, cười vui vẻ:- Em đi đâu đấy?- Gặp bạn cũ.- Là con trai ư?- Ừm.Anh tỏ vẻ không vui, nhíu mày hỏi tôi:- Gặp làm gì chứ?Tôi cũng không giấu gì, thành thật trả lời:- Mượn tiền a.Anh búng trán tôi một cái, không vui nói:- Anh thiếu tiền ư? Sao từ đầu không mượn anh này?Tôi cười trừ, tỏ vẻ áy náy- Em nợ anh nhiều như vậy.Anh lại rất bận, sợ phiền nên không dám lại mặt dày nữa.Anh cười lớn- Quen em lâu như vậy rồi, em mà ngại mặt dày gì nữa chứ? Cuối cùng vẫn gọi cho anh a.Haha, đúng là tất cả đều là ngụy biện.Tôi cúi đầu nhỏ giọng:- Ừ, là em viện cớ thôi.Em muốn gặp lại bọn họ.Tuy nói một phần là thế thôi.Nhưng phần lớn là bởi vì cuộc sống của Khuynh Thần cũng không dễ dàng.Anh ấy có tiền, nhưng tất cả có được đều không dễ dàng nên tôi không muốn mặt dày cướp đi nỗ lực cùng công sức của anh ấy.Thêm nữa tôi biết đấy là tiền anh ấy tích góp để gây dựng sự nghiệp riêng.Bây giờ tôi thế nào lại mượn đi rồi chứ.Cảm giác áy náy, tội lỗi bắt đầu xâm lấn trái tim tôi.Tôi bối rối nói:- Cho em 1 tháng.Em nhất định sẽ trả đầy đủ cho anh.Thần nhìn tôi, bật cười:- A, thật là.Giữa chúng ta cần gì khách sáo vậy.Sớm muộn cũng là người một nhà, của anh cũng là của em thôi.Phiền phức như vậy làm gì chứ.Tôi cười, sự ấm áp, sự ôn nhu này liệu có thể mãi mãi thuộc về tôi chứ?"Này, em với cái thằng nhóc này đến cùng là quan hệ gì hả?"Anh tôi từ trên lầu bước xuống, dùng ánh mắt thăm dò nhìn Khuynh Thần rồi lại dùng ánh mắt tra hỏi nhìn tôi.Tôi thở dài, thờ ơ nói:- Anh ấy là một người anh em quen được bên Mĩ.Nhưng anh ấy không phải người Mĩ.Anh ấy đã giúp đỡ em rất nhiều.Anh ấy là người anh rất quan trọng với em.Vừa dứt lời tôi nhận ra dường như mình đã nói sai cái gì đó.Anh và Thần đều nhìn tôi rất không vui.Tôi xoa đầu Thần- Anh không vui cái gì chứ?Thần nhìn tôi trẻ con nói:- Anh trai cái gì chứ.Rõ ràng biết anh thích em như vậy.Em còn phải làm anh đau lòng đến bao giờ nữa chứ.Tôi thở dài.Tôi bây giờ không thích hợp để yêu đương.Mặc dù tôi cũng muốn có người quan tâm mình, yêu thương mình.Nhưng thật sự tôi lại không muốn có người yêu mình.Thật là mâu thuẫn.Nhưng cũng bởi vì tôi không biết làm sao đáp trả tình cảm này.Hay nói tôi không thích hợp để yêu đương cũng được.Không biết nên làm gì cho phải, tôi liền không quan tâm nữa mà đi về phòng..