Bạn đã từng yêu chưa? Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng phải có một mối tình khắc cốt ghi tâm. Cho dù nó diễn biến thật dài lâu hay đơn giản chỉ là một quãng thời gian cực ngắn. Đã yêu rồi thì nào có quan trọng thời gian. Chỉ cần trái tim ta dành tất cả cho đối phương là được. Tôi chỉ ước mình có một cỗ máy để tôi có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ làm lại những việc mà hiện tại tôi đang phải đối mặt với sự hối tiếc. Để tôi kể cho các bạn nghe về câu chuyện của mình nhé... Mie là tên tôi, ngay từ nhỏ tôi đã không có ba mẹ, tôi sống trong nhà thờ cùng với những bạn trẻ mồ côi khác dưới sự bảo bọc của các sơ. Tôi chẳng có cơ hội biết ba mẹ mình là ai cả. Tuổi thơ tôi chỉ đắm mình trong quyển nhật ký mà mẹ để lại cho tôi mà tưởng tượng ra họ. Nhờ đó, tôi biết được ý nghĩa tên mình là hoa hồng anh. Thật buồn khi tôi chẳng biết loài hoa đó trông như thế nào cả và chẳng biết họ đặt cho tôi cái tên đó để làm gì. Năm nay tôi 18 tuổi, cái tuổi mà những bạn đồng trang lứa với tôi đã có những mơ…
Chương 21: Mie - Kris
Ma Cà Rồng Sa Ngã (The Guilty Vampire Boy)Tác giả: San NiTruyện Ngôn TìnhBạn đã từng yêu chưa? Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng phải có một mối tình khắc cốt ghi tâm. Cho dù nó diễn biến thật dài lâu hay đơn giản chỉ là một quãng thời gian cực ngắn. Đã yêu rồi thì nào có quan trọng thời gian. Chỉ cần trái tim ta dành tất cả cho đối phương là được. Tôi chỉ ước mình có một cỗ máy để tôi có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ làm lại những việc mà hiện tại tôi đang phải đối mặt với sự hối tiếc. Để tôi kể cho các bạn nghe về câu chuyện của mình nhé... Mie là tên tôi, ngay từ nhỏ tôi đã không có ba mẹ, tôi sống trong nhà thờ cùng với những bạn trẻ mồ côi khác dưới sự bảo bọc của các sơ. Tôi chẳng có cơ hội biết ba mẹ mình là ai cả. Tuổi thơ tôi chỉ đắm mình trong quyển nhật ký mà mẹ để lại cho tôi mà tưởng tượng ra họ. Nhờ đó, tôi biết được ý nghĩa tên mình là hoa hồng anh. Thật buồn khi tôi chẳng biết loài hoa đó trông như thế nào cả và chẳng biết họ đặt cho tôi cái tên đó để làm gì. Năm nay tôi 18 tuổi, cái tuổi mà những bạn đồng trang lứa với tôi đã có những mơ… - Hôm nay em phải đi gặp ông ta. Chị chịu khó ở đây đợi em về nhé!- Lại bỏ chị ở đây một mình nữa à?- Đừng như vậy mà. Em hứa sẽ về sớm, chịu không?- Uhm, thế em có đi ra ngoài không?- Có, chi vậy chị?- Định nhờ em tìm Yul và nói cho anh ta biết rằng bây giờ chị ổn rồi.- Tên người sói đó à?- Dù sao anh ta cũng đã giúp cho chị đến đây gặp em mà. Đừng có nói là em đang ghen đấy nhé?- Ơ... Em có ghen đâu! Được rồi, em sẽ tìm tên đó và nói rằng bây giờ chị ở bên em rồi, cực kỳ ổn luôn.Vậy còn bảo là không ghen. Vẻ mặt cậu không phải đã lộ ra hết rồi đó sao? Tôi nhìn mà muốn cắn ngay cho vài phát. Nhưng lần này đành phải nhờ cậu rồi, vì tôi cũng không muốn Yul ở ngoài kia lo lắng cho tôi.Rồi Jay hôn nhẹ lên má tôi nói là phải trả công trước gì đó. Tôi đành đồng ý chứ biết làm sao được. Thật là dễ bị gạt quá mà.Suốt ngày chỉ quanh quẩn trong căn phòng rộng bao la này làm tôi sắp biến thành tự kỉ rồi đây. Chán quá đi! Hay là thử đi ra ngoài dạo một vòng xem biết đâu tìm được cái gì đó hay hay. Chứ nếu không cứ ở mãi trong này, không sớm thì muộn tôi cũng sẽ trở thành một cái xác khô mất thôi.Sân trước rộng thật đấy! Cảnh vật thật hoang sơ, chẳng có cây cối gì cả. Tôi rảo bước thật chậm, rồi bỗng gặp một bóng người đang đi đến gần, trông hơi quen quen. Ai thế nhỉ?- Chào cô gái...- Anh là...- Mới đây mà cô gái đã quên mất tôi rồi à?- K... Kris?- Đúng rồi. Lần đó để vuột mất cô, thật là đáng tiếc!- Thế... Giờ anh muốn sao?- Yên tâm đi, dù gì bây giờ cô và thằng Jay kia cũng có quan hệ mà. Tôi chẳng dại dột gì mà đi hại cô đâu!Rồi Kris lướt qua tôi, làm tôi có một cảm giác rờn rợn. Bỗng nhiên:- "Xoảng!"- Xin lỗi thiếu gia, tôi không cố ý...Đó là do một cô người hầu đã vô tình va vào Kris, làm số ly tách cô cầm trên tay bị vỡ nát dưới chân hắn. Thế mà :- Cô dám... Đồ vô dụng - Hắn vung tay tát cô gái kia một cái như trời giáng.- Xin lỗi. Thiếu gia làm ơn tha cho cho tôi...Hắn ta lại giơ tay lên, may mà tôi kịp thời chạy đến chộp lấy tay hắn.- Anh dừng tay lại. Quá đáng lắm rồi đó!- Cô... Cô dám?- Tôi, tôi thế nào hả? Anh nghĩ rằng mình là thiếu gia gì đó thì hay lắm sao?- Cô Mie... Là lỗi của tôi... Tôi đáng chết mà. - Cô gái kia đang rất hoảng hốt- Cô không cần phải sợ. - Rồi tôi quay qua hắn - Thế nào? Không còn gì để nói nữa phải không?- Cô... Được lắm! - Hắn ta trừng mắt rồi đùng đùng bỏ đi.Chỉ còn lại tôi và cô gái ấy. Rồi tôi vội vàng đỡ cô dậy, nói :- Cô có sao không?- Không, không ạ! Cảm ơn cô Mie. - Cô ta rối rít nói cảm ơn tôi rồi chạy biến.Chiều, trong khi tôi đang mải suy nghĩ chuyện đâu đâu thì người tôi đã có đôi bàn tay của ai đó nhẹ nhàng ôm lấy :- Nhớ chị sắp phát điên rồi này...- Jay... Về rồi đó à?- Sao vậy? Thấy em chị không vui sao?- Không có... Chỉ là...- Có chuyện gì? Kể em nghe đi.Tôi nghĩ rằng chắc hẳn Jay biết điều gì đó. Hay là:- Chị hỏi em... Kris là ai vậy?- Sao hôm nay chị lại hỏi về anh ta?- Trả lời đi! Chị nghĩ em biết mà.- Kris, hắn là anh trai của em...- Sao? Nói vậy anh ta cũng có một phần là con người à?- Không, Kris là một ma cà rồng chính thống đấy! Mẹ anh ta cũng là một ma cà rồng.- À... Ra là vậy.- Uhm, dù gì thì chị cũng nên tránh xa Kris ra, anh ta rất nguy hiểm đó!- Chị biết rồi.Khỏi cần Jay nói, tôi cũng nghĩ là mình nên tránh xa hắn mà. Nhìn hành động của hắn ngày hôm nay với cô người hầu kia thì tôi đã đoán được phần nào tính cách và con người hắn rồi đấy! Thật máu lạnh và tàn nhẫn!
- Hôm nay em phải đi gặp ông ta. Chị chịu khó ở đây đợi em về nhé!
- Lại bỏ chị ở đây một mình nữa à?
- Đừng như vậy mà. Em hứa sẽ về sớm, chịu không?
- Uhm, thế em có đi ra ngoài không?
- Có, chi vậy chị?
- Định nhờ em tìm Yul và nói cho anh ta biết rằng bây giờ chị ổn rồi.
- Tên người sói đó à?
- Dù sao anh ta cũng đã giúp cho chị đến đây gặp em mà. Đừng có nói là em đang ghen đấy nhé?
- Ơ... Em có ghen đâu! Được rồi, em sẽ tìm tên đó và nói rằng bây giờ chị ở bên em rồi, cực kỳ ổn luôn.
Vậy còn bảo là không ghen. Vẻ mặt cậu không phải đã lộ ra hết rồi đó sao? Tôi nhìn mà muốn cắn ngay cho vài phát. Nhưng lần này đành phải nhờ cậu rồi, vì tôi cũng không muốn Yul ở ngoài kia lo lắng cho tôi.
Rồi Jay hôn nhẹ lên má tôi nói là phải trả công trước gì đó. Tôi đành đồng ý chứ biết làm sao được. Thật là dễ bị gạt quá mà.
Suốt ngày chỉ quanh quẩn trong căn phòng rộng bao la này làm tôi sắp biến thành tự kỉ rồi đây. Chán quá đi! Hay là thử đi ra ngoài dạo một vòng xem biết đâu tìm được cái gì đó hay hay. Chứ nếu không cứ ở mãi trong này, không sớm thì muộn tôi cũng sẽ trở thành một cái xác khô mất thôi.
Sân trước rộng thật đấy! Cảnh vật thật hoang sơ, chẳng có cây cối gì cả. Tôi rảo bước thật chậm, rồi bỗng gặp một bóng người đang đi đến gần, trông hơi quen quen. Ai thế nhỉ?
- Chào cô gái...
- Anh là...
- Mới đây mà cô gái đã quên mất tôi rồi à?
- K... Kris?
- Đúng rồi. Lần đó để vuột mất cô, thật là đáng tiếc!
- Thế... Giờ anh muốn sao?
- Yên tâm đi, dù gì bây giờ cô và thằng Jay kia cũng có quan hệ mà. Tôi chẳng dại dột gì mà đi hại cô đâu!
Rồi Kris lướt qua tôi, làm tôi có một cảm giác rờn rợn. Bỗng nhiên:
- "Xoảng!"
- Xin lỗi thiếu gia, tôi không cố ý...
Đó là do một cô người hầu đã vô tình va vào Kris, làm số ly tách cô cầm trên tay bị vỡ nát dưới chân hắn. Thế mà :
- Cô dám... Đồ vô dụng - Hắn vung tay tát cô gái kia một cái như trời giáng.
- Xin lỗi. Thiếu gia làm ơn tha cho cho tôi...
Hắn ta lại giơ tay lên, may mà tôi kịp thời chạy đến chộp lấy tay hắn.
- Anh dừng tay lại. Quá đáng lắm rồi đó!
- Cô... Cô dám?
- Tôi, tôi thế nào hả? Anh nghĩ rằng mình là thiếu gia gì đó thì hay lắm sao?
- Cô Mie... Là lỗi của tôi... Tôi đáng chết mà. - Cô gái kia đang rất hoảng hốt
- Cô không cần phải sợ. - Rồi tôi quay qua hắn - Thế nào? Không còn gì để nói nữa phải không?
- Cô... Được lắm! - Hắn ta trừng mắt rồi đùng đùng bỏ đi.
Chỉ còn lại tôi và cô gái ấy. Rồi tôi vội vàng đỡ cô dậy, nói :
- Cô có sao không?
- Không, không ạ! Cảm ơn cô Mie. - Cô ta rối rít nói cảm ơn tôi rồi chạy biến.
Chiều, trong khi tôi đang mải suy nghĩ chuyện đâu đâu thì người tôi đã có đôi bàn tay của ai đó nhẹ nhàng ôm lấy :
- Nhớ chị sắp phát điên rồi này...
- Jay... Về rồi đó à?
- Sao vậy? Thấy em chị không vui sao?
- Không có... Chỉ là...
- Có chuyện gì? Kể em nghe đi.
Tôi nghĩ rằng chắc hẳn Jay biết điều gì đó. Hay là:
- Chị hỏi em... Kris là ai vậy?
- Sao hôm nay chị lại hỏi về anh ta?
- Trả lời đi! Chị nghĩ em biết mà.
- Kris, hắn là anh trai của em...
- Sao? Nói vậy anh ta cũng có một phần là con người à?
- Không, Kris là một ma cà rồng chính thống đấy! Mẹ anh ta cũng là một ma cà rồng.
- À... Ra là vậy.
- Uhm, dù gì thì chị cũng nên tránh xa Kris ra, anh ta rất nguy hiểm đó!
- Chị biết rồi.
Khỏi cần Jay nói, tôi cũng nghĩ là mình nên tránh xa hắn mà. Nhìn hành động của hắn ngày hôm nay với cô người hầu kia thì tôi đã đoán được phần nào tính cách và con người hắn rồi đấy! Thật máu lạnh và tàn nhẫn!
Ma Cà Rồng Sa Ngã (The Guilty Vampire Boy)Tác giả: San NiTruyện Ngôn TìnhBạn đã từng yêu chưa? Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng phải có một mối tình khắc cốt ghi tâm. Cho dù nó diễn biến thật dài lâu hay đơn giản chỉ là một quãng thời gian cực ngắn. Đã yêu rồi thì nào có quan trọng thời gian. Chỉ cần trái tim ta dành tất cả cho đối phương là được. Tôi chỉ ước mình có một cỗ máy để tôi có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ làm lại những việc mà hiện tại tôi đang phải đối mặt với sự hối tiếc. Để tôi kể cho các bạn nghe về câu chuyện của mình nhé... Mie là tên tôi, ngay từ nhỏ tôi đã không có ba mẹ, tôi sống trong nhà thờ cùng với những bạn trẻ mồ côi khác dưới sự bảo bọc của các sơ. Tôi chẳng có cơ hội biết ba mẹ mình là ai cả. Tuổi thơ tôi chỉ đắm mình trong quyển nhật ký mà mẹ để lại cho tôi mà tưởng tượng ra họ. Nhờ đó, tôi biết được ý nghĩa tên mình là hoa hồng anh. Thật buồn khi tôi chẳng biết loài hoa đó trông như thế nào cả và chẳng biết họ đặt cho tôi cái tên đó để làm gì. Năm nay tôi 18 tuổi, cái tuổi mà những bạn đồng trang lứa với tôi đã có những mơ… - Hôm nay em phải đi gặp ông ta. Chị chịu khó ở đây đợi em về nhé!- Lại bỏ chị ở đây một mình nữa à?- Đừng như vậy mà. Em hứa sẽ về sớm, chịu không?- Uhm, thế em có đi ra ngoài không?- Có, chi vậy chị?- Định nhờ em tìm Yul và nói cho anh ta biết rằng bây giờ chị ổn rồi.- Tên người sói đó à?- Dù sao anh ta cũng đã giúp cho chị đến đây gặp em mà. Đừng có nói là em đang ghen đấy nhé?- Ơ... Em có ghen đâu! Được rồi, em sẽ tìm tên đó và nói rằng bây giờ chị ở bên em rồi, cực kỳ ổn luôn.Vậy còn bảo là không ghen. Vẻ mặt cậu không phải đã lộ ra hết rồi đó sao? Tôi nhìn mà muốn cắn ngay cho vài phát. Nhưng lần này đành phải nhờ cậu rồi, vì tôi cũng không muốn Yul ở ngoài kia lo lắng cho tôi.Rồi Jay hôn nhẹ lên má tôi nói là phải trả công trước gì đó. Tôi đành đồng ý chứ biết làm sao được. Thật là dễ bị gạt quá mà.Suốt ngày chỉ quanh quẩn trong căn phòng rộng bao la này làm tôi sắp biến thành tự kỉ rồi đây. Chán quá đi! Hay là thử đi ra ngoài dạo một vòng xem biết đâu tìm được cái gì đó hay hay. Chứ nếu không cứ ở mãi trong này, không sớm thì muộn tôi cũng sẽ trở thành một cái xác khô mất thôi.Sân trước rộng thật đấy! Cảnh vật thật hoang sơ, chẳng có cây cối gì cả. Tôi rảo bước thật chậm, rồi bỗng gặp một bóng người đang đi đến gần, trông hơi quen quen. Ai thế nhỉ?- Chào cô gái...- Anh là...- Mới đây mà cô gái đã quên mất tôi rồi à?- K... Kris?- Đúng rồi. Lần đó để vuột mất cô, thật là đáng tiếc!- Thế... Giờ anh muốn sao?- Yên tâm đi, dù gì bây giờ cô và thằng Jay kia cũng có quan hệ mà. Tôi chẳng dại dột gì mà đi hại cô đâu!Rồi Kris lướt qua tôi, làm tôi có một cảm giác rờn rợn. Bỗng nhiên:- "Xoảng!"- Xin lỗi thiếu gia, tôi không cố ý...Đó là do một cô người hầu đã vô tình va vào Kris, làm số ly tách cô cầm trên tay bị vỡ nát dưới chân hắn. Thế mà :- Cô dám... Đồ vô dụng - Hắn vung tay tát cô gái kia một cái như trời giáng.- Xin lỗi. Thiếu gia làm ơn tha cho cho tôi...Hắn ta lại giơ tay lên, may mà tôi kịp thời chạy đến chộp lấy tay hắn.- Anh dừng tay lại. Quá đáng lắm rồi đó!- Cô... Cô dám?- Tôi, tôi thế nào hả? Anh nghĩ rằng mình là thiếu gia gì đó thì hay lắm sao?- Cô Mie... Là lỗi của tôi... Tôi đáng chết mà. - Cô gái kia đang rất hoảng hốt- Cô không cần phải sợ. - Rồi tôi quay qua hắn - Thế nào? Không còn gì để nói nữa phải không?- Cô... Được lắm! - Hắn ta trừng mắt rồi đùng đùng bỏ đi.Chỉ còn lại tôi và cô gái ấy. Rồi tôi vội vàng đỡ cô dậy, nói :- Cô có sao không?- Không, không ạ! Cảm ơn cô Mie. - Cô ta rối rít nói cảm ơn tôi rồi chạy biến.Chiều, trong khi tôi đang mải suy nghĩ chuyện đâu đâu thì người tôi đã có đôi bàn tay của ai đó nhẹ nhàng ôm lấy :- Nhớ chị sắp phát điên rồi này...- Jay... Về rồi đó à?- Sao vậy? Thấy em chị không vui sao?- Không có... Chỉ là...- Có chuyện gì? Kể em nghe đi.Tôi nghĩ rằng chắc hẳn Jay biết điều gì đó. Hay là:- Chị hỏi em... Kris là ai vậy?- Sao hôm nay chị lại hỏi về anh ta?- Trả lời đi! Chị nghĩ em biết mà.- Kris, hắn là anh trai của em...- Sao? Nói vậy anh ta cũng có một phần là con người à?- Không, Kris là một ma cà rồng chính thống đấy! Mẹ anh ta cũng là một ma cà rồng.- À... Ra là vậy.- Uhm, dù gì thì chị cũng nên tránh xa Kris ra, anh ta rất nguy hiểm đó!- Chị biết rồi.Khỏi cần Jay nói, tôi cũng nghĩ là mình nên tránh xa hắn mà. Nhìn hành động của hắn ngày hôm nay với cô người hầu kia thì tôi đã đoán được phần nào tính cách và con người hắn rồi đấy! Thật máu lạnh và tàn nhẫn!