Bạn đã từng yêu chưa? Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng phải có một mối tình khắc cốt ghi tâm. Cho dù nó diễn biến thật dài lâu hay đơn giản chỉ là một quãng thời gian cực ngắn. Đã yêu rồi thì nào có quan trọng thời gian. Chỉ cần trái tim ta dành tất cả cho đối phương là được. Tôi chỉ ước mình có một cỗ máy để tôi có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ làm lại những việc mà hiện tại tôi đang phải đối mặt với sự hối tiếc. Để tôi kể cho các bạn nghe về câu chuyện của mình nhé... Mie là tên tôi, ngay từ nhỏ tôi đã không có ba mẹ, tôi sống trong nhà thờ cùng với những bạn trẻ mồ côi khác dưới sự bảo bọc của các sơ. Tôi chẳng có cơ hội biết ba mẹ mình là ai cả. Tuổi thơ tôi chỉ đắm mình trong quyển nhật ký mà mẹ để lại cho tôi mà tưởng tượng ra họ. Nhờ đó, tôi biết được ý nghĩa tên mình là hoa hồng anh. Thật buồn khi tôi chẳng biết loài hoa đó trông như thế nào cả và chẳng biết họ đặt cho tôi cái tên đó để làm gì. Năm nay tôi 18 tuổi, cái tuổi mà những bạn đồng trang lứa với tôi đã có những mơ…
Chương 24: Mie - Tình Yêu Của Ông Ta
Ma Cà Rồng Sa Ngã (The Guilty Vampire Boy)Tác giả: San NiTruyện Ngôn TìnhBạn đã từng yêu chưa? Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng phải có một mối tình khắc cốt ghi tâm. Cho dù nó diễn biến thật dài lâu hay đơn giản chỉ là một quãng thời gian cực ngắn. Đã yêu rồi thì nào có quan trọng thời gian. Chỉ cần trái tim ta dành tất cả cho đối phương là được. Tôi chỉ ước mình có một cỗ máy để tôi có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ làm lại những việc mà hiện tại tôi đang phải đối mặt với sự hối tiếc. Để tôi kể cho các bạn nghe về câu chuyện của mình nhé... Mie là tên tôi, ngay từ nhỏ tôi đã không có ba mẹ, tôi sống trong nhà thờ cùng với những bạn trẻ mồ côi khác dưới sự bảo bọc của các sơ. Tôi chẳng có cơ hội biết ba mẹ mình là ai cả. Tuổi thơ tôi chỉ đắm mình trong quyển nhật ký mà mẹ để lại cho tôi mà tưởng tượng ra họ. Nhờ đó, tôi biết được ý nghĩa tên mình là hoa hồng anh. Thật buồn khi tôi chẳng biết loài hoa đó trông như thế nào cả và chẳng biết họ đặt cho tôi cái tên đó để làm gì. Năm nay tôi 18 tuổi, cái tuổi mà những bạn đồng trang lứa với tôi đã có những mơ… Mọi hiểu lầm đều đã được giải toả. Thì ra từ nhỏ đến giờ, vì theo ước muốn của mẹ mình mà cậu chỉ tìm đến máu động vật. Thật tốt quá! Nhưng bên cạnh đó, cậu thường xuyên phải chịu đựng sự huấn luyện hà khắc của cha mình để trở thành một người thừa kế. Jay vì không chịu nổi sự tàn độc từ ông ta nên đã bỏ trốn ra ngoài. Đó là lí do vì sao tôi đã gặp cậu vào thời gian đó.Có tiếng gõ cửa, người đến đây là cha cậu. Tôi sơ xuất quá, chẳng kịp để Jay lánh mặt đi.- Ta biết ngay là ngươi ở đây mà!- Ông đến đây làm gì?- Còn gì nữa? Không lẽ con trai ta phạm lỗi mà không phải chịu sự trừng phạt hay sao?- Vậy thì như ý của ông đi!- Jay... Đừng mà... - Tôi lo lắng- Chị đừng sợ. Không sao đâu!- Nghĩa khí lắm. Được rồi, người đâu? Mau đem nhục hình ra đây!- Jay... - Tôi nắm chặt lấy cổ tay cậu, sợ hãi.- Đừng lo lắng! Em quen với việc này rồi.Rồi bộ "công cụ hành hạ" được mang đến. Toàn là dao và kẹp sắt. Ông ta định sử dụng những thứ này để trừng phạt Jay sao? Tôi sẽ không chịu nổi mất.- Những lần trước là do ngươi không nghe lời. Còn lần này là gian dối, lừa gạt ta. Phải phạt nặng hơn, ta nói đúng chứ?- Tuỳ ông!- Mau đưa nó đến đây!Jay được đưa đến phía trước bàn kẹp. Tất nhiên, tôi bị giữ chặt ở phía xa. Rồi bàn tay cậu dần dần bị đưa vào thứ dụng cụ kinh dị đó và nó kẹp chặt tay cậu lại. Độ siết ngày càng tăng lên. Mặc dù cậu không hề lên tiếng nhưng tôi cảm thấy rất đau lòng.- Dừng tay lại, Ryan! - Tôi nghe có tiếng người chạy đến, rồi cửa phòng bị mở toang.- Lissana? Sao bà lại đến đây? - Ông ta ngạc nhiên quay mặt ra phía cửa.- Bác... - Tôi nhận ra đó là mẹ của Jay.- Nếu tôi không đến đây thì làm sao biết được ông sẽ dùng những thủ đoạn gì để hành hạ thằng bé nữa?- Nhưng nó đã phạm một lỗi rất lớn, đáng bị trừng phạt.- Lỗi? Nói về lỗi ông còn hơn nó đấy chứ?- Mẹ, đừng lo cho con! Con không sao đâu.- Bà đừng xen vào chuyện này. Nó đáng bị như vậy. Người đâu, mau mạnh tay hơn nữa đi!- Dừng lại! - Mẹ Jay chạy đến, ngồi bên cạnh và ôm lấy cậu.- Bà... - Ông ta chắc hẳn đang rất tức giận - Đừng nghĩ rằng bà hành động như vậy tôi sẽ không dám làm gì nó.- Vậy nếu bây giờ thằng bé chấp nhận thừa kế ông thì ông sẽ bỏ qua cho nó chứ?Cả căn phòng bỗng im lặng sau câu nói của bà. Jay tròn mắt :- Mẹ, sao mẹ...- Con để mẹ giải quyết chuyện này! - Rồi bà quay sang ông ta - Thế nào? Điều này đủ để ông tha cho nó không?- Tốt đấy! Tôi chỉ sợ thằng con cứng đầu như nó sẽ không phục thôi.- Tôi sẽ nói chuyện với nó. Giờ ông dừng lại được rồi chứ?Tôi thấy ông ta phất tay ra hiệu bọn người kia dừng lại.- Tôi trông chờ vào sự thay đổi của nó. Còn Lissana, bà mau đứng dậy đi!Rồi ông ta bỏ đi, mẹ Jay cũng đứng dậy. Bà từ tốn dặn dò :- Nhớ cẩn thận nha con. Và bảo vệ cho cả Mie nữa, dù gì thì con bé cũng là con người.- Vâng, con biết mà mẹ. Cảm ơn mẹ nhé!- Tạm biệt bác...Rồi bà đi ra ngoài, có lẽ là theo cha của Jay. Tôi chạy đến cầm tay cậu lên, săm soi :- Có sao không Jay? Ngón tay em chảy máu rồi này!- Không, vết thương nhỏ mà. Chẳng sao hết!Tôi xử lý chỗ tay bị thương cho cậu. Người gì đâu ấy, vết thương cũ chưa kịp hết thì vết thương mới lại tìm đến. Đến lúc nào thì cậu mới bình thường trở lại đây?- Cũng may là hôm nay nhờ có mẹ em đấy! Nếu không thì...- Chị không biết đó thôi, mẹ em còn quyền lực hơn ông ta nữa đó! - Jay vừa nói vừa cười.- Ý em là sao?- Ông ta rất yêu mẹ Lissana, mẹ là điểm yếu của ổng đấy!- Thế sao mẹ em lại bị giam lỏng trong căn phòng đó?- Thì kẻ thù của cha em đâu có ít. Nên ông ta sẽ chẳng thể chịu được nếu như mẹ bị bọn chúng bắt đi ấy mà.Tình yêu của ông ta thật lạ, yêu đến nỗi phải giam cầm người mình yêu lại để bảo vệ. Như vậy cả hai sẽ chẳng có nhiều thời gian ở bên nhau. Chẳng lẽ họ không buồn? Nhưng tôi nhận thấy mẹ cậu cũng thật yêu ông ta. Bằng chứng là bà chẳng hề than vãn khi bị cha cậu giam lỏng như thế. Bà cũng giống như tôi, chấp nhận yêu, chấp nhận ở bên một ma cà rồng.
Mọi hiểu lầm đều đã được giải toả. Thì ra từ nhỏ đến giờ, vì theo ước muốn của mẹ mình mà cậu chỉ tìm đến máu động vật. Thật tốt quá! Nhưng bên cạnh đó, cậu thường xuyên phải chịu đựng sự huấn luyện hà khắc của cha mình để trở thành một người thừa kế. Jay vì không chịu nổi sự tàn độc từ ông ta nên đã bỏ trốn ra ngoài. Đó là lí do vì sao tôi đã gặp cậu vào thời gian đó.
Có tiếng gõ cửa, người đến đây là cha cậu. Tôi sơ xuất quá, chẳng kịp để Jay lánh mặt đi.
- Ta biết ngay là ngươi ở đây mà!
- Ông đến đây làm gì?
- Còn gì nữa? Không lẽ con trai ta phạm lỗi mà không phải chịu sự trừng phạt hay sao?
- Vậy thì như ý của ông đi!
- Jay... Đừng mà... - Tôi lo lắng
- Chị đừng sợ. Không sao đâu!
- Nghĩa khí lắm. Được rồi, người đâu? Mau đem nhục hình ra đây!
- Jay... - Tôi nắm chặt lấy cổ tay cậu, sợ hãi.
- Đừng lo lắng! Em quen với việc này rồi.
Rồi bộ "công cụ hành hạ" được mang đến. Toàn là dao và kẹp sắt. Ông ta định sử dụng những thứ này để trừng phạt Jay sao? Tôi sẽ không chịu nổi mất.
- Những lần trước là do ngươi không nghe lời. Còn lần này là gian dối, lừa gạt ta. Phải phạt nặng hơn, ta nói đúng chứ?
- Tuỳ ông!
- Mau đưa nó đến đây!
Jay được đưa đến phía trước bàn kẹp. Tất nhiên, tôi bị giữ chặt ở phía xa. Rồi bàn tay cậu dần dần bị đưa vào thứ dụng cụ kinh dị đó và nó kẹp chặt tay cậu lại. Độ siết ngày càng tăng lên. Mặc dù cậu không hề lên tiếng nhưng tôi cảm thấy rất đau lòng.
- Dừng tay lại, Ryan! - Tôi nghe có tiếng người chạy đến, rồi cửa phòng bị mở toang.
- Lissana? Sao bà lại đến đây? - Ông ta ngạc nhiên quay mặt ra phía cửa.
- Bác... - Tôi nhận ra đó là mẹ của Jay.
- Nếu tôi không đến đây thì làm sao biết được ông sẽ dùng những thủ đoạn gì để hành hạ thằng bé nữa?
- Nhưng nó đã phạm một lỗi rất lớn, đáng bị trừng phạt.
- Lỗi? Nói về lỗi ông còn hơn nó đấy chứ?
- Mẹ, đừng lo cho con! Con không sao đâu.
- Bà đừng xen vào chuyện này. Nó đáng bị như vậy. Người đâu, mau mạnh tay hơn nữa đi!
- Dừng lại! - Mẹ Jay chạy đến, ngồi bên cạnh và ôm lấy cậu.
- Bà... - Ông ta chắc hẳn đang rất tức giận - Đừng nghĩ rằng bà hành động như vậy tôi sẽ không dám làm gì nó.
- Vậy nếu bây giờ thằng bé chấp nhận thừa kế ông thì ông sẽ bỏ qua cho nó chứ?
Cả căn phòng bỗng im lặng sau câu nói của bà. Jay tròn mắt :
- Mẹ, sao mẹ...
- Con để mẹ giải quyết chuyện này! - Rồi bà quay sang ông ta - Thế nào? Điều này đủ để ông tha cho nó không?
- Tốt đấy! Tôi chỉ sợ thằng con cứng đầu như nó sẽ không phục thôi.
- Tôi sẽ nói chuyện với nó. Giờ ông dừng lại được rồi chứ?
Tôi thấy ông ta phất tay ra hiệu bọn người kia dừng lại.
- Tôi trông chờ vào sự thay đổi của nó. Còn Lissana, bà mau đứng dậy đi!
Rồi ông ta bỏ đi, mẹ Jay cũng đứng dậy. Bà từ tốn dặn dò :
- Nhớ cẩn thận nha con. Và bảo vệ cho cả Mie nữa, dù gì thì con bé cũng là con người.
- Vâng, con biết mà mẹ. Cảm ơn mẹ nhé!
- Tạm biệt bác...
Rồi bà đi ra ngoài, có lẽ là theo cha của Jay. Tôi chạy đến cầm tay cậu lên, săm soi :
- Có sao không Jay? Ngón tay em chảy máu rồi này!
- Không, vết thương nhỏ mà. Chẳng sao hết!
Tôi xử lý chỗ tay bị thương cho cậu. Người gì đâu ấy, vết thương cũ chưa kịp hết thì vết thương mới lại tìm đến. Đến lúc nào thì cậu mới bình thường trở lại đây?
- Cũng may là hôm nay nhờ có mẹ em đấy! Nếu không thì...
- Chị không biết đó thôi, mẹ em còn quyền lực hơn ông ta nữa đó! - Jay vừa nói vừa cười.
- Ý em là sao?
- Ông ta rất yêu mẹ Lissana, mẹ là điểm yếu của ổng đấy!
- Thế sao mẹ em lại bị giam lỏng trong căn phòng đó?
- Thì kẻ thù của cha em đâu có ít. Nên ông ta sẽ chẳng thể chịu được nếu như mẹ bị bọn chúng bắt đi ấy mà.
Tình yêu của ông ta thật lạ, yêu đến nỗi phải giam cầm người mình yêu lại để bảo vệ. Như vậy cả hai sẽ chẳng có nhiều thời gian ở bên nhau. Chẳng lẽ họ không buồn? Nhưng tôi nhận thấy mẹ cậu cũng thật yêu ông ta. Bằng chứng là bà chẳng hề than vãn khi bị cha cậu giam lỏng như thế. Bà cũng giống như tôi, chấp nhận yêu, chấp nhận ở bên một ma cà rồng.
Ma Cà Rồng Sa Ngã (The Guilty Vampire Boy)Tác giả: San NiTruyện Ngôn TìnhBạn đã từng yêu chưa? Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng phải có một mối tình khắc cốt ghi tâm. Cho dù nó diễn biến thật dài lâu hay đơn giản chỉ là một quãng thời gian cực ngắn. Đã yêu rồi thì nào có quan trọng thời gian. Chỉ cần trái tim ta dành tất cả cho đối phương là được. Tôi chỉ ước mình có một cỗ máy để tôi có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ làm lại những việc mà hiện tại tôi đang phải đối mặt với sự hối tiếc. Để tôi kể cho các bạn nghe về câu chuyện của mình nhé... Mie là tên tôi, ngay từ nhỏ tôi đã không có ba mẹ, tôi sống trong nhà thờ cùng với những bạn trẻ mồ côi khác dưới sự bảo bọc của các sơ. Tôi chẳng có cơ hội biết ba mẹ mình là ai cả. Tuổi thơ tôi chỉ đắm mình trong quyển nhật ký mà mẹ để lại cho tôi mà tưởng tượng ra họ. Nhờ đó, tôi biết được ý nghĩa tên mình là hoa hồng anh. Thật buồn khi tôi chẳng biết loài hoa đó trông như thế nào cả và chẳng biết họ đặt cho tôi cái tên đó để làm gì. Năm nay tôi 18 tuổi, cái tuổi mà những bạn đồng trang lứa với tôi đã có những mơ… Mọi hiểu lầm đều đã được giải toả. Thì ra từ nhỏ đến giờ, vì theo ước muốn của mẹ mình mà cậu chỉ tìm đến máu động vật. Thật tốt quá! Nhưng bên cạnh đó, cậu thường xuyên phải chịu đựng sự huấn luyện hà khắc của cha mình để trở thành một người thừa kế. Jay vì không chịu nổi sự tàn độc từ ông ta nên đã bỏ trốn ra ngoài. Đó là lí do vì sao tôi đã gặp cậu vào thời gian đó.Có tiếng gõ cửa, người đến đây là cha cậu. Tôi sơ xuất quá, chẳng kịp để Jay lánh mặt đi.- Ta biết ngay là ngươi ở đây mà!- Ông đến đây làm gì?- Còn gì nữa? Không lẽ con trai ta phạm lỗi mà không phải chịu sự trừng phạt hay sao?- Vậy thì như ý của ông đi!- Jay... Đừng mà... - Tôi lo lắng- Chị đừng sợ. Không sao đâu!- Nghĩa khí lắm. Được rồi, người đâu? Mau đem nhục hình ra đây!- Jay... - Tôi nắm chặt lấy cổ tay cậu, sợ hãi.- Đừng lo lắng! Em quen với việc này rồi.Rồi bộ "công cụ hành hạ" được mang đến. Toàn là dao và kẹp sắt. Ông ta định sử dụng những thứ này để trừng phạt Jay sao? Tôi sẽ không chịu nổi mất.- Những lần trước là do ngươi không nghe lời. Còn lần này là gian dối, lừa gạt ta. Phải phạt nặng hơn, ta nói đúng chứ?- Tuỳ ông!- Mau đưa nó đến đây!Jay được đưa đến phía trước bàn kẹp. Tất nhiên, tôi bị giữ chặt ở phía xa. Rồi bàn tay cậu dần dần bị đưa vào thứ dụng cụ kinh dị đó và nó kẹp chặt tay cậu lại. Độ siết ngày càng tăng lên. Mặc dù cậu không hề lên tiếng nhưng tôi cảm thấy rất đau lòng.- Dừng tay lại, Ryan! - Tôi nghe có tiếng người chạy đến, rồi cửa phòng bị mở toang.- Lissana? Sao bà lại đến đây? - Ông ta ngạc nhiên quay mặt ra phía cửa.- Bác... - Tôi nhận ra đó là mẹ của Jay.- Nếu tôi không đến đây thì làm sao biết được ông sẽ dùng những thủ đoạn gì để hành hạ thằng bé nữa?- Nhưng nó đã phạm một lỗi rất lớn, đáng bị trừng phạt.- Lỗi? Nói về lỗi ông còn hơn nó đấy chứ?- Mẹ, đừng lo cho con! Con không sao đâu.- Bà đừng xen vào chuyện này. Nó đáng bị như vậy. Người đâu, mau mạnh tay hơn nữa đi!- Dừng lại! - Mẹ Jay chạy đến, ngồi bên cạnh và ôm lấy cậu.- Bà... - Ông ta chắc hẳn đang rất tức giận - Đừng nghĩ rằng bà hành động như vậy tôi sẽ không dám làm gì nó.- Vậy nếu bây giờ thằng bé chấp nhận thừa kế ông thì ông sẽ bỏ qua cho nó chứ?Cả căn phòng bỗng im lặng sau câu nói của bà. Jay tròn mắt :- Mẹ, sao mẹ...- Con để mẹ giải quyết chuyện này! - Rồi bà quay sang ông ta - Thế nào? Điều này đủ để ông tha cho nó không?- Tốt đấy! Tôi chỉ sợ thằng con cứng đầu như nó sẽ không phục thôi.- Tôi sẽ nói chuyện với nó. Giờ ông dừng lại được rồi chứ?Tôi thấy ông ta phất tay ra hiệu bọn người kia dừng lại.- Tôi trông chờ vào sự thay đổi của nó. Còn Lissana, bà mau đứng dậy đi!Rồi ông ta bỏ đi, mẹ Jay cũng đứng dậy. Bà từ tốn dặn dò :- Nhớ cẩn thận nha con. Và bảo vệ cho cả Mie nữa, dù gì thì con bé cũng là con người.- Vâng, con biết mà mẹ. Cảm ơn mẹ nhé!- Tạm biệt bác...Rồi bà đi ra ngoài, có lẽ là theo cha của Jay. Tôi chạy đến cầm tay cậu lên, săm soi :- Có sao không Jay? Ngón tay em chảy máu rồi này!- Không, vết thương nhỏ mà. Chẳng sao hết!Tôi xử lý chỗ tay bị thương cho cậu. Người gì đâu ấy, vết thương cũ chưa kịp hết thì vết thương mới lại tìm đến. Đến lúc nào thì cậu mới bình thường trở lại đây?- Cũng may là hôm nay nhờ có mẹ em đấy! Nếu không thì...- Chị không biết đó thôi, mẹ em còn quyền lực hơn ông ta nữa đó! - Jay vừa nói vừa cười.- Ý em là sao?- Ông ta rất yêu mẹ Lissana, mẹ là điểm yếu của ổng đấy!- Thế sao mẹ em lại bị giam lỏng trong căn phòng đó?- Thì kẻ thù của cha em đâu có ít. Nên ông ta sẽ chẳng thể chịu được nếu như mẹ bị bọn chúng bắt đi ấy mà.Tình yêu của ông ta thật lạ, yêu đến nỗi phải giam cầm người mình yêu lại để bảo vệ. Như vậy cả hai sẽ chẳng có nhiều thời gian ở bên nhau. Chẳng lẽ họ không buồn? Nhưng tôi nhận thấy mẹ cậu cũng thật yêu ông ta. Bằng chứng là bà chẳng hề than vãn khi bị cha cậu giam lỏng như thế. Bà cũng giống như tôi, chấp nhận yêu, chấp nhận ở bên một ma cà rồng.