Dưới mái ngói cũ kĩ, bóng đèn vàng nhợt trên trần nhà tỏa ánh sáng yếu ớt chiếu lên bức tường loang lổ. Căn phòng yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của Hứa Lam Hà. "Vân Sương, em ra xin lỗi mẹ đi. Dù sao bà cũng là mẹ anh, em muốn anh phải làm sao đây?" Anh ngồi xổm bên mép giường, hai tay ôm đầu, giọng bất lực như thể đang gánh cả trời oán trách. Trên giường đất, Liễu Vân Sương khẽ nhíu mày, đôi mắt chậm rãi mở ra. Ánh nhìn lướt quanh, rồi dừng lại thật lâu trên trần nhà và những mảng tường ẩm mốc. Một cảm giác lạ lẫm mà quen thuộc đồng thời ập đến. Cô chết sững người. Đây… chẳng phải là căn nhà cũ của nhà họ Hứa sao? Đột ngột, cô bật dậy khỏi giường. Ánh mắt hoang mang đảo quanh phòng, rồi nhìn xuống tay chân mình. "Chân tôi… tay tôi…!" Liễu Vân Sương run rẩy, lẩm bẩm như không thể tin nổi. Rõ ràng tay chân cô từng bị chồng của Hứa Tri Vi đánh cho tàn phế. Mà không… cô còn chết rồi cơ mà! Sao giờ đây…? Choáng váng, không kịp định thần, cô hoang mang như người…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...