"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn…

Chương 3

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần ThámTác giả: Hồ Lục NguyệtTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện Quan Trường"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn… Mặc dù cô ít nói nhưng các bạn cùng lớp đều biết, không ai có thể nói dối trước mặt Triệu Hướng Vãn.Cô Châu Kiều Tú cũng biết đến năng lực nổi trội này của cô, vì vậy tối nay mới đến tìm cô.Là một người mẹ bị mất con, dù tinh thần gần như suy sụp nhưng vẫn giữ được tình yêu thương và sự tôn trọng đối với học sinh, cẩn thận tìm kiếm sự giúp đỡ của cô.Nhìn thấy Châu Kiều Tú như vậy, Triệu Hướng Vãn nhẹ giọng nói: "Cô Châu đừng lo lắng, con sẽ cùng cô đến đó."Trương Á Lam ngủ ở giường trên của Triệu Hướng Vãn có chút không yên tâm, nói với Triệu Hướng Vãn: "Tớ đi cùng cậu."Triệu Hướng Vãn nhìn Châu Kiều Tú, thấy cô ấy lộ vẻ khó xử, biết cô ấy không muốn nhiều người biết, liền lắc đầu: "Nhà cô Châu ở trong trường, không xa, một mình tớ đi là được."Châu Kiều Tú trong lòng cảm thán Triệu Hướng Vãn thật hiểu chuyện, nói với các cô gái: "Các em ngủ đi, xong việc cô sẽ đưa Triệu Hướng Vãn về."[Cô Châu đến muộn như vậy để đưa Triệu Hướng Vãn đi, nghĩ lại vẫn không yên tâm.][Rốt cuộc có chuyện gì, mà cần sinh viên năm nhất chúng ta giúp đỡ?][Nghe nói chồng cô Châu là lãnh đạo của Cục Công an thành phố, có chuyện gì mà không giải quyết được mà lại phải nhờ Triệu Hướng Vãn đi?]Nghe thấy tiếng lẩm bẩm trong lòng của các bạn cùng lớp, từng câu từng chữ đều là sự quan tâm và lo lắng, Triệu Hướng Vãn cảm nhận được sự ấm áp của tập thể, mỉm cười với mọi người: "Yên tâm đi, tớ sẽ sớm quay lại thôi."Ánh sáng còn sót lại trên hành lang chiếu lên khuôn mặt của Triệu Hướng Vãn, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng thường ngày giờ đây lại thêm một chút dịu dàng.Phòng 316 có bốn cô gái, đều là sinh viên năm nhất chuyên ngành Hình sự năm nay.Triệu Hướng Vãn là người nhỏ tuổi nhất, mặt lạnh ít nói, bình thường vẫn luôn đơn độc, không hòa đồng.Hôm nay cô cười rất nhẹ nhưng lại kéo gần mối quan hệ với các bạn cùng lớp."Được, vậy chúng tớ đợi cậu về." Vừa nói, Trương Á Lam vừa đưa tay định khoác lên tay Triệu Hướng Vãn.Triệu Hướng Vãn phản ứng rất nhanh, rụt tay lại, tránh né sự thân mật của Trương Á Lam, lấy một chiếc áo len mỏng ở đầu giường khoác lên người, đi theo cô Châu ra khỏi phòng.Khuôn viên trường yên tĩnh, đi trên con đường xi măng chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người.Dưới màn đêm, Châu Kiều Tú hít một hơi thật sâu, giọng nói nghẹn ngào: "Triệu Hướng Vãn, hôm nay cô làm phiền em, thực sự rất xin lỗi."

Mặc dù cô ít nói nhưng các bạn cùng lớp đều biết, không ai có thể nói dối trước mặt Triệu Hướng Vãn.

Cô Châu Kiều Tú cũng biết đến năng lực nổi trội này của cô, vì vậy tối nay mới đến tìm cô.

Là một người mẹ bị mất con, dù tinh thần gần như suy sụp nhưng vẫn giữ được tình yêu thương và sự tôn trọng đối với học sinh, cẩn thận tìm kiếm sự giúp đỡ của cô.

Nhìn thấy Châu Kiều Tú như vậy, Triệu Hướng Vãn nhẹ giọng nói: "Cô Châu đừng lo lắng, con sẽ cùng cô đến đó.

"

Trương Á Lam ngủ ở giường trên của Triệu Hướng Vãn có chút không yên tâm, nói với Triệu Hướng Vãn: "Tớ đi cùng cậu.

"

Triệu Hướng Vãn nhìn Châu Kiều Tú, thấy cô ấy lộ vẻ khó xử, biết cô ấy không muốn nhiều người biết, liền lắc đầu: "Nhà cô Châu ở trong trường, không xa, một mình tớ đi là được.

"

Châu Kiều Tú trong lòng cảm thán Triệu Hướng Vãn thật hiểu chuyện, nói với các cô gái: "Các em ngủ đi, xong việc cô sẽ đưa Triệu Hướng Vãn về.

"

[Cô Châu đến muộn như vậy để đưa Triệu Hướng Vãn đi, nghĩ lại vẫn không yên tâm.

]

[Rốt cuộc có chuyện gì, mà cần sinh viên năm nhất chúng ta giúp đỡ?]

[Nghe nói chồng cô Châu là lãnh đạo của Cục Công an thành phố, có chuyện gì mà không giải quyết được mà lại phải nhờ Triệu Hướng Vãn đi?]

Nghe thấy tiếng lẩm bẩm trong lòng của các bạn cùng lớp, từng câu từng chữ đều là sự quan tâm và lo lắng, Triệu Hướng Vãn cảm nhận được sự ấm áp của tập thể, mỉm cười với mọi người: "Yên tâm đi, tớ sẽ sớm quay lại thôi.

"

Ánh sáng còn sót lại trên hành lang chiếu lên khuôn mặt của Triệu Hướng Vãn, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng thường ngày giờ đây lại thêm một chút dịu dàng.

Phòng 316 có bốn cô gái, đều là sinh viên năm nhất chuyên ngành Hình sự năm nay.

Triệu Hướng Vãn là người nhỏ tuổi nhất, mặt lạnh ít nói, bình thường vẫn luôn đơn độc, không hòa đồng.

Hôm nay cô cười rất nhẹ nhưng lại kéo gần mối quan hệ với các bạn cùng lớp.

"Được, vậy chúng tớ đợi cậu về.

" Vừa nói, Trương Á Lam vừa đưa tay định khoác lên tay Triệu Hướng Vãn.

Triệu Hướng Vãn phản ứng rất nhanh, rụt tay lại, tránh né sự thân mật của Trương Á Lam, lấy một chiếc áo len mỏng ở đầu giường khoác lên người, đi theo cô Châu ra khỏi phòng.

Khuôn viên trường yên tĩnh, đi trên con đường xi măng chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người.

Dưới màn đêm, Châu Kiều Tú hít một hơi thật sâu, giọng nói nghẹn ngào: "Triệu Hướng Vãn, hôm nay cô làm phiền em, thực sự rất xin lỗi.

"

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần ThámTác giả: Hồ Lục NguyệtTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện Quan Trường"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn… Mặc dù cô ít nói nhưng các bạn cùng lớp đều biết, không ai có thể nói dối trước mặt Triệu Hướng Vãn.Cô Châu Kiều Tú cũng biết đến năng lực nổi trội này của cô, vì vậy tối nay mới đến tìm cô.Là một người mẹ bị mất con, dù tinh thần gần như suy sụp nhưng vẫn giữ được tình yêu thương và sự tôn trọng đối với học sinh, cẩn thận tìm kiếm sự giúp đỡ của cô.Nhìn thấy Châu Kiều Tú như vậy, Triệu Hướng Vãn nhẹ giọng nói: "Cô Châu đừng lo lắng, con sẽ cùng cô đến đó."Trương Á Lam ngủ ở giường trên của Triệu Hướng Vãn có chút không yên tâm, nói với Triệu Hướng Vãn: "Tớ đi cùng cậu."Triệu Hướng Vãn nhìn Châu Kiều Tú, thấy cô ấy lộ vẻ khó xử, biết cô ấy không muốn nhiều người biết, liền lắc đầu: "Nhà cô Châu ở trong trường, không xa, một mình tớ đi là được."Châu Kiều Tú trong lòng cảm thán Triệu Hướng Vãn thật hiểu chuyện, nói với các cô gái: "Các em ngủ đi, xong việc cô sẽ đưa Triệu Hướng Vãn về."[Cô Châu đến muộn như vậy để đưa Triệu Hướng Vãn đi, nghĩ lại vẫn không yên tâm.][Rốt cuộc có chuyện gì, mà cần sinh viên năm nhất chúng ta giúp đỡ?][Nghe nói chồng cô Châu là lãnh đạo của Cục Công an thành phố, có chuyện gì mà không giải quyết được mà lại phải nhờ Triệu Hướng Vãn đi?]Nghe thấy tiếng lẩm bẩm trong lòng của các bạn cùng lớp, từng câu từng chữ đều là sự quan tâm và lo lắng, Triệu Hướng Vãn cảm nhận được sự ấm áp của tập thể, mỉm cười với mọi người: "Yên tâm đi, tớ sẽ sớm quay lại thôi."Ánh sáng còn sót lại trên hành lang chiếu lên khuôn mặt của Triệu Hướng Vãn, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng thường ngày giờ đây lại thêm một chút dịu dàng.Phòng 316 có bốn cô gái, đều là sinh viên năm nhất chuyên ngành Hình sự năm nay.Triệu Hướng Vãn là người nhỏ tuổi nhất, mặt lạnh ít nói, bình thường vẫn luôn đơn độc, không hòa đồng.Hôm nay cô cười rất nhẹ nhưng lại kéo gần mối quan hệ với các bạn cùng lớp."Được, vậy chúng tớ đợi cậu về." Vừa nói, Trương Á Lam vừa đưa tay định khoác lên tay Triệu Hướng Vãn.Triệu Hướng Vãn phản ứng rất nhanh, rụt tay lại, tránh né sự thân mật của Trương Á Lam, lấy một chiếc áo len mỏng ở đầu giường khoác lên người, đi theo cô Châu ra khỏi phòng.Khuôn viên trường yên tĩnh, đi trên con đường xi măng chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người.Dưới màn đêm, Châu Kiều Tú hít một hơi thật sâu, giọng nói nghẹn ngào: "Triệu Hướng Vãn, hôm nay cô làm phiền em, thực sự rất xin lỗi."

Chương 3