"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn…
Chương 65: Im Miệng Cho Tôi!
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần ThámTác giả: Hồ Lục NguyệtTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện Quan Trường"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn… “Được.” Quý Cẩm Mậu nửa tin nửa ngờ, nhưng chuyện liên quan tới sống c.h.ế.t của con trai, ông ấy chọn cách tin tưởng vào cảnh sát. Ông ấy vẫy tay bảo vệ sĩ lui xuống, tỏ ý bảo bọn họ đưa Lạc Nhất Huy ra khỏi đây.Lạc Nhất Huy giãy dụa, hét lên: “Dượng à, Quý Chiêu cần cháu, em ấy cần cháu! Hãy để cháu giúp một tay đi ạ…”Triệu Hướng Vãn lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Im miệng cho tôi!”Trong lòng Lạc Nhất Huy cả kinh, có hơi chột dạ im miệng.Bớt đi một Lạc Nhất Huy, đám người đang đứng trong hành lang cũng yên tĩnh trở lại, Hứa Tung Lĩnh đeo dây an toàn cũng từ từ tiến đến gần cửa sổ.Cơ thể Quý Chiêu bỗng nhích ra phía ngoài một chút.“Cọt kẹt…” Khung thép cuối cùng cũng không chịu nổi lực ép, bắt đầu lay động.Dường như có một sợi dây điện bị lỏng ra, đèn trên bảng hiệu “Khách sạn Tứ Quý” tối xuống, phát ra tiếng “xẹt xẹt” chói tai.Sắc mặt Quý Cẩm Mậu trắng bệch, đưa tay ra cản Hứa Tung Lĩnh đang chuẩn bị tung người ra ngoài, lên tiếng cầu xin: “Không được, không được, Quý Chiêu không thích có người lạ đến gần nó.”[Không thể để thằng bé gặp nguy hiểm, không thể tiếp tục kích thích nó nữa. Quý Chiêu không giống người bình thường, nó có thế giới của riêng mình. Là do tôi vô dụng, không thể lo lắng cho nó chu toàn, tôi đáng chết! Ngay cả việc tại sao Quý Chiêu không ở trong phòng vẽ mà lại một mình leo lên bảng hiệu này mà tôi cũng không biết! Tôi không xứng làm ba của nó.]Tình yêu của Quý Cẩm Mậu dành cho con trai vừa nồng nàn cũng vừa vị tha.Cho dù anh không phải một người bình thường, cho dù tình cảm của ông ấy không được đáp lại, Quý Cẩm Mậu vẫn không bao giờ rời bỏ anh, xem anh như mạng sống mình.“Để tôi thử một chút xem sao.”Gió đêm thổi tới khiến tóc mái của Triệu Hướng Vãn tung bay, ánh đèn neon lúc sáng lúc tối khiến vẻ mặt cô trông có chút thần bí.Quý Cẩm Mậu nhìn cô gái trước mắt mình.Ông ấy không nhận ra Triệu Hướng Vãn, vẫn luôn cho rằng cô là cấp dưới của Hứa Tung Lĩnh. Dựa vào quá trình từ lúc cô tra hỏi Phùng Hồng Anh cho đến giờ, tuy vẫn còn trẻ thế nhưng cách làm của cô lại vô cùng thông minh.Để cô thử một chút sao? Cô đang định làm gì?Triệu Hướng Vãn biết ông ấy đang nghĩ gì, nhẹ giọng nói: “Để tôi nói chuyện với Quý Chiêu.”Hứa Tung Lĩnh lại không chịu cho Triệu Hướng Vãn ra mặt, kéo cô trở về: “Em góp vui cái gì nữa! Việc này không phải đang tra hỏi nghi phạm đâu, chiêu kia của em vô dụng thôi.”Chu Phi Bằng cũng lên tiếng khuyên nhủ cô: “Đúng đấy, em gái à, cô đừng có cậy mạnh. Tính mạng một người đang bị đe doạ đấy, cô vẫn còn là học sinh kia mà.”Gió mùa thu thổi mạnh, Quý Chiêu cảm thấy vừa rét vừa mệt mỏi, nhưng ở chỗ cửa sổ lại có bóng người đung đưa qua lại, điều này khiến nỗi bất an trong lòng anh càng nhiều hơn, anh dự định tiếp tục nhích ra ngoài một chút.“Cọt kẹt…” Khung thép lại phát ra tiếng động lạ một lần nữa.Quý Cẩm Mậu bị dọa sợ tới mức hồn siêu phách tán, nức nở nói với con trai: “Quý Chiêu, con đừng động đậy.”Tình huống khẩn cấp, không được phép do dự dù chỉ một chút.Triệu Hướng Vãn lao tới bên cửa sổ, lớn tiếng nói: “Quý Chiêu, để gió ngừng thổi đi, gió lớn quá, không thể bay được.”Sống lưng Quý Chiêu đột nhiên trở nên cứng đờ, động tác dừng lại.Khung thép lắc lư một chút, cuối cùng cũng ổn định lại.
“Được.” Quý Cẩm Mậu nửa tin nửa ngờ, nhưng chuyện liên quan tới sống c.h.ế.t của con trai, ông ấy chọn cách tin tưởng vào cảnh sát. Ông ấy vẫy tay bảo vệ sĩ lui xuống, tỏ ý bảo bọn họ đưa Lạc Nhất Huy ra khỏi đây.
Lạc Nhất Huy giãy dụa, hét lên: “Dượng à, Quý Chiêu cần cháu, em ấy cần cháu! Hãy để cháu giúp một tay đi ạ…”
Triệu Hướng Vãn lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Im miệng cho tôi!”
Trong lòng Lạc Nhất Huy cả kinh, có hơi chột dạ im miệng.
Bớt đi một Lạc Nhất Huy, đám người đang đứng trong hành lang cũng yên tĩnh trở lại, Hứa Tung Lĩnh đeo dây an toàn cũng từ từ tiến đến gần cửa sổ.
Cơ thể Quý Chiêu bỗng nhích ra phía ngoài một chút.
“Cọt kẹt…” Khung thép cuối cùng cũng không chịu nổi lực ép, bắt đầu lay động.
Dường như có một sợi dây điện bị lỏng ra, đèn trên bảng hiệu “Khách sạn Tứ Quý” tối xuống, phát ra tiếng “xẹt xẹt” chói tai.
Sắc mặt Quý Cẩm Mậu trắng bệch, đưa tay ra cản Hứa Tung Lĩnh đang chuẩn bị tung người ra ngoài, lên tiếng cầu xin: “Không được, không được, Quý Chiêu không thích có người lạ đến gần nó.”
[Không thể để thằng bé gặp nguy hiểm, không thể tiếp tục kích thích nó nữa. Quý Chiêu không giống người bình thường, nó có thế giới của riêng mình. Là do tôi vô dụng, không thể lo lắng cho nó chu toàn, tôi đáng chết! Ngay cả việc tại sao Quý Chiêu không ở trong phòng vẽ mà lại một mình leo lên bảng hiệu này mà tôi cũng không biết! Tôi không xứng làm ba của nó.]
Tình yêu của Quý Cẩm Mậu dành cho con trai vừa nồng nàn cũng vừa vị tha.
Cho dù anh không phải một người bình thường, cho dù tình cảm của ông ấy không được đáp lại, Quý Cẩm Mậu vẫn không bao giờ rời bỏ anh, xem anh như mạng sống mình.
“Để tôi thử một chút xem sao.”
Gió đêm thổi tới khiến tóc mái của Triệu Hướng Vãn tung bay, ánh đèn neon lúc sáng lúc tối khiến vẻ mặt cô trông có chút thần bí.
Quý Cẩm Mậu nhìn cô gái trước mắt mình.
Ông ấy không nhận ra Triệu Hướng Vãn, vẫn luôn cho rằng cô là cấp dưới của Hứa Tung Lĩnh. Dựa vào quá trình từ lúc cô tra hỏi Phùng Hồng Anh cho đến giờ, tuy vẫn còn trẻ thế nhưng cách làm của cô lại vô cùng thông minh.
Để cô thử một chút sao? Cô đang định làm gì?
Triệu Hướng Vãn biết ông ấy đang nghĩ gì, nhẹ giọng nói: “Để tôi nói chuyện với Quý Chiêu.”
Hứa Tung Lĩnh lại không chịu cho Triệu Hướng Vãn ra mặt, kéo cô trở về: “Em góp vui cái gì nữa! Việc này không phải đang tra hỏi nghi phạm đâu, chiêu kia của em vô dụng thôi.”
Chu Phi Bằng cũng lên tiếng khuyên nhủ cô: “Đúng đấy, em gái à, cô đừng có cậy mạnh. Tính mạng một người đang bị đe doạ đấy, cô vẫn còn là học sinh kia mà.”
Gió mùa thu thổi mạnh, Quý Chiêu cảm thấy vừa rét vừa mệt mỏi, nhưng ở chỗ cửa sổ lại có bóng người đung đưa qua lại, điều này khiến nỗi bất an trong lòng anh càng nhiều hơn, anh dự định tiếp tục nhích ra ngoài một chút.
“Cọt kẹt…” Khung thép lại phát ra tiếng động lạ một lần nữa.
Quý Cẩm Mậu bị dọa sợ tới mức hồn siêu phách tán, nức nở nói với con trai: “Quý Chiêu, con đừng động đậy.”
Tình huống khẩn cấp, không được phép do dự dù chỉ một chút.
Triệu Hướng Vãn lao tới bên cửa sổ, lớn tiếng nói: “Quý Chiêu, để gió ngừng thổi đi, gió lớn quá, không thể bay được.”
Sống lưng Quý Chiêu đột nhiên trở nên cứng đờ, động tác dừng lại.
Khung thép lắc lư một chút, cuối cùng cũng ổn định lại.
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần ThámTác giả: Hồ Lục NguyệtTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện Quan Trường"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn… “Được.” Quý Cẩm Mậu nửa tin nửa ngờ, nhưng chuyện liên quan tới sống c.h.ế.t của con trai, ông ấy chọn cách tin tưởng vào cảnh sát. Ông ấy vẫy tay bảo vệ sĩ lui xuống, tỏ ý bảo bọn họ đưa Lạc Nhất Huy ra khỏi đây.Lạc Nhất Huy giãy dụa, hét lên: “Dượng à, Quý Chiêu cần cháu, em ấy cần cháu! Hãy để cháu giúp một tay đi ạ…”Triệu Hướng Vãn lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Im miệng cho tôi!”Trong lòng Lạc Nhất Huy cả kinh, có hơi chột dạ im miệng.Bớt đi một Lạc Nhất Huy, đám người đang đứng trong hành lang cũng yên tĩnh trở lại, Hứa Tung Lĩnh đeo dây an toàn cũng từ từ tiến đến gần cửa sổ.Cơ thể Quý Chiêu bỗng nhích ra phía ngoài một chút.“Cọt kẹt…” Khung thép cuối cùng cũng không chịu nổi lực ép, bắt đầu lay động.Dường như có một sợi dây điện bị lỏng ra, đèn trên bảng hiệu “Khách sạn Tứ Quý” tối xuống, phát ra tiếng “xẹt xẹt” chói tai.Sắc mặt Quý Cẩm Mậu trắng bệch, đưa tay ra cản Hứa Tung Lĩnh đang chuẩn bị tung người ra ngoài, lên tiếng cầu xin: “Không được, không được, Quý Chiêu không thích có người lạ đến gần nó.”[Không thể để thằng bé gặp nguy hiểm, không thể tiếp tục kích thích nó nữa. Quý Chiêu không giống người bình thường, nó có thế giới của riêng mình. Là do tôi vô dụng, không thể lo lắng cho nó chu toàn, tôi đáng chết! Ngay cả việc tại sao Quý Chiêu không ở trong phòng vẽ mà lại một mình leo lên bảng hiệu này mà tôi cũng không biết! Tôi không xứng làm ba của nó.]Tình yêu của Quý Cẩm Mậu dành cho con trai vừa nồng nàn cũng vừa vị tha.Cho dù anh không phải một người bình thường, cho dù tình cảm của ông ấy không được đáp lại, Quý Cẩm Mậu vẫn không bao giờ rời bỏ anh, xem anh như mạng sống mình.“Để tôi thử một chút xem sao.”Gió đêm thổi tới khiến tóc mái của Triệu Hướng Vãn tung bay, ánh đèn neon lúc sáng lúc tối khiến vẻ mặt cô trông có chút thần bí.Quý Cẩm Mậu nhìn cô gái trước mắt mình.Ông ấy không nhận ra Triệu Hướng Vãn, vẫn luôn cho rằng cô là cấp dưới của Hứa Tung Lĩnh. Dựa vào quá trình từ lúc cô tra hỏi Phùng Hồng Anh cho đến giờ, tuy vẫn còn trẻ thế nhưng cách làm của cô lại vô cùng thông minh.Để cô thử một chút sao? Cô đang định làm gì?Triệu Hướng Vãn biết ông ấy đang nghĩ gì, nhẹ giọng nói: “Để tôi nói chuyện với Quý Chiêu.”Hứa Tung Lĩnh lại không chịu cho Triệu Hướng Vãn ra mặt, kéo cô trở về: “Em góp vui cái gì nữa! Việc này không phải đang tra hỏi nghi phạm đâu, chiêu kia của em vô dụng thôi.”Chu Phi Bằng cũng lên tiếng khuyên nhủ cô: “Đúng đấy, em gái à, cô đừng có cậy mạnh. Tính mạng một người đang bị đe doạ đấy, cô vẫn còn là học sinh kia mà.”Gió mùa thu thổi mạnh, Quý Chiêu cảm thấy vừa rét vừa mệt mỏi, nhưng ở chỗ cửa sổ lại có bóng người đung đưa qua lại, điều này khiến nỗi bất an trong lòng anh càng nhiều hơn, anh dự định tiếp tục nhích ra ngoài một chút.“Cọt kẹt…” Khung thép lại phát ra tiếng động lạ một lần nữa.Quý Cẩm Mậu bị dọa sợ tới mức hồn siêu phách tán, nức nở nói với con trai: “Quý Chiêu, con đừng động đậy.”Tình huống khẩn cấp, không được phép do dự dù chỉ một chút.Triệu Hướng Vãn lao tới bên cửa sổ, lớn tiếng nói: “Quý Chiêu, để gió ngừng thổi đi, gió lớn quá, không thể bay được.”Sống lưng Quý Chiêu đột nhiên trở nên cứng đờ, động tác dừng lại.Khung thép lắc lư một chút, cuối cùng cũng ổn định lại.