"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn…
Chương 98: Chỉ Cần Chương Thạch Hổ Không Muốn Ly Hôn, Vậy Thì Mọi Chuyện Đều Sẽ Thay Đổi
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần ThámTác giả: Hồ Lục NguyệtTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện Quan Trường"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn… Trong mắt Chương Á Lan hiện lên vẻ tức giận: “Nhà mình có ba căn nhà, thế mà ông chẳng để lại cho mẹ tôi dù chỉ là một căn. Mấy trăm ngàn tệ gửi trong ngân hàng, ngay cả một trăm tệ tiền sinh hoạt mà ông cũng không bỏ ra được. Ông bất nhân bất nghĩa như thế thì đừng trách mẹ con tôi vô tình!”Chương Thạch Hổ nghe thấy hai người họ biết hết bất động sản và cả tiền gửi ngân hàng của mình, nghĩ đến việc toà án đã đóng băng tiền gửi trong tài khoản của gã, vẻ kiêu căng lập tức biến mất: “Đông Mai, Đông Mai, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, cho dù muốn ly hôn chỉ cần nói chuyện rồi chia tay nhau cũng được mà, cần gì phải ra toà chứ?”Viên Đông Mai không thèm để ý tới Chương Thạch Hổ, giờ phút này trong mắt bà ấy cũng chỉ có con gái mà thôi.Con gái đã trưởng thành, bây giờ còn dám ra mặt thương lượng với Chương Thạch Hổ, sắp xếp mọi chuyện trật tự, gọn gàng. Viên Đông Mai cảm thấy cô con gái trước mắt mình như đang tỏa sáng, khiến lòng bà ấy trở nên ấm áp và mạnh mẽ hơn.Ai nói con trai mới là chỗ dựa cho mẹ chứ? Con gái cũng có thể làm được!Viên Đông Mai nhìn Chương Á Lan, mỉm cười lên tiếng: “Á Lan, mẹ nghe theo con hết.”Nghe mẹ nói thế, Chương Á Lan cảm thấy có một dòng nước ấm đang dâng lên từ chỗ chân mình, cô ta vẫn luôn bị mẹ oán trách vì không phải là con trai, lần đầu tiên được mẹ tin tưởng như thế, tim bắt đầu đập nhanh vì vui sướng.Chương Á Lan nói rõ từng câu từng chữ: “Ông muốn thỏa thuận ly hôn sao? Vậy cũng được thôi, nhưng chúng tôi có điều kiện.”Tốc chiến tốc thắng.Đây là lời đề nghị Triệu Hướng Vãn đưa ra cho Chương Á Lan.Trong khi xét xử các vụ án ly hôn, toà án thường sẽ tiến hành các buổi hoà giải, ngắn thì ba tháng, dài thì mất tận nửa năm. Trong khoảng thời gian này, cho dù có bằng chứng về việc bạo lực gia đình hoặc ngoại tình, nhưng chỉ cần Chương Thạch Hổ không muốn ly hôn, vậy thì mọi chuyện đều sẽ thay đổi.Dựa theo phán đoán của Triệu Hướng Vãn, không tới một tháng Chương Thạch Hổ sẽ bị Lưu Lệ Cúc đá. Sau khi bị lừa dối và phản bội, chắc chắn gã sẽ nhớ đến những ưu điểm của Viên Đông Mai, bên cạnh đó gã cũng sẽ không bỏ được một nửa số tài sản chung sau khi ly hôn. Thế nên cho dù có phải giả vờ gã cũng sẽ làm như bản thân đã tỉnh ngộ, cầu xin Viên Đông Mai tha thứ.Hai người chung sống với nhau hai mươi năm, Viên Đông Mai dễ mềm lòng, tính cách lại yếu đuối và thường xuyên nghe lời, Chương Á Lan cũng không thể ngày ngày ở bên cạnh bà ấy được, cảnh sát cũng không thể bảo vệ bà ấy mãi được. Lỡ như Chương Thạch Hổ khổ sở cầu xin, bà ấy mềm lòng đồng ý không ly hôn nữa, tiếp tục chung sống với Chương Thạch Hổ, thế chẳng phải lại nhảy vào biển lửa lần nữa, mọi cố gắng trước đó cũng trở nên vô ích sao?Vì thế phải cắt đứt thật nhanh chóng, nếu chậm trễ sẽ xảy ra thay đổi.Cho dù phải hy sinh một số lợi ích nhất định cũng phải ly hôn tên cặn bã Chương Thạch Hổ này càng sớm càng tốt.Lời nói của Chương Á Lan đã khơi dậy hy vọng trong lòng Chương Thạch Hồ, gã muốn bước chân vào nhà, nhưng lại bị Hứa Tung Lĩnh cản lại.Hứa Tung Lĩnh giơ tay tờ lệnh bảo vệ trong tay, lạnh lùng mắng: “Cách xa một chút!”Mặc dù ở nhà, Chương Thạch Hổ là một tên hung thần dữ dằn, thế nhưng cũng chỉ là một tên chuyên bắt nạt kẻ yếu mà thôi. Khi đối mặt với sĩ quan Hứa lại chẳng dám phản kháng chút nào, nặn ra vẻ mặt vui vẻ, lui về phía sau hai bước: “Được, được, được, tôi sẽ không tới gần.”Tuy đã lùi về sau, nhưng Chương Thạch Hổ vẫn lo lắng ló đầu nhìn dáo dác trong phòng, nói: “Á Lan, con có điều kiện gì thì cứ nói đi. Nói thế nào thì ba và mẹ con cũng là vợ chồng hai mươi năm, có hợp có tan, không cần phải làm phiền mấy đồng chí cảnh sát như thế đâu.”
Trong mắt Chương Á Lan hiện lên vẻ tức giận: “Nhà mình có ba căn nhà, thế mà ông chẳng để lại cho mẹ tôi dù chỉ là một căn. Mấy trăm ngàn tệ gửi trong ngân hàng, ngay cả một trăm tệ tiền sinh hoạt mà ông cũng không bỏ ra được. Ông bất nhân bất nghĩa như thế thì đừng trách mẹ con tôi vô tình!”
Chương Thạch Hổ nghe thấy hai người họ biết hết bất động sản và cả tiền gửi ngân hàng của mình, nghĩ đến việc toà án đã đóng băng tiền gửi trong tài khoản của gã, vẻ kiêu căng lập tức biến mất: “Đông Mai, Đông Mai, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, cho dù muốn ly hôn chỉ cần nói chuyện rồi chia tay nhau cũng được mà, cần gì phải ra toà chứ?”
Viên Đông Mai không thèm để ý tới Chương Thạch Hổ, giờ phút này trong mắt bà ấy cũng chỉ có con gái mà thôi.
Con gái đã trưởng thành, bây giờ còn dám ra mặt thương lượng với Chương Thạch Hổ, sắp xếp mọi chuyện trật tự, gọn gàng. Viên Đông Mai cảm thấy cô con gái trước mắt mình như đang tỏa sáng, khiến lòng bà ấy trở nên ấm áp và mạnh mẽ hơn.
Ai nói con trai mới là chỗ dựa cho mẹ chứ? Con gái cũng có thể làm được!
Viên Đông Mai nhìn Chương Á Lan, mỉm cười lên tiếng: “Á Lan, mẹ nghe theo con hết.”
Nghe mẹ nói thế, Chương Á Lan cảm thấy có một dòng nước ấm đang dâng lên từ chỗ chân mình, cô ta vẫn luôn bị mẹ oán trách vì không phải là con trai, lần đầu tiên được mẹ tin tưởng như thế, tim bắt đầu đập nhanh vì vui sướng.
Chương Á Lan nói rõ từng câu từng chữ: “Ông muốn thỏa thuận ly hôn sao? Vậy cũng được thôi, nhưng chúng tôi có điều kiện.”
Tốc chiến tốc thắng.
Đây là lời đề nghị Triệu Hướng Vãn đưa ra cho Chương Á Lan.
Trong khi xét xử các vụ án ly hôn, toà án thường sẽ tiến hành các buổi hoà giải, ngắn thì ba tháng, dài thì mất tận nửa năm. Trong khoảng thời gian này, cho dù có bằng chứng về việc bạo lực gia đình hoặc ngoại tình, nhưng chỉ cần Chương Thạch Hổ không muốn ly hôn, vậy thì mọi chuyện đều sẽ thay đổi.
Dựa theo phán đoán của Triệu Hướng Vãn, không tới một tháng Chương Thạch Hổ sẽ bị Lưu Lệ Cúc đá. Sau khi bị lừa dối và phản bội, chắc chắn gã sẽ nhớ đến những ưu điểm của Viên Đông Mai, bên cạnh đó gã cũng sẽ không bỏ được một nửa số tài sản chung sau khi ly hôn. Thế nên cho dù có phải giả vờ gã cũng sẽ làm như bản thân đã tỉnh ngộ, cầu xin Viên Đông Mai tha thứ.
Hai người chung sống với nhau hai mươi năm, Viên Đông Mai dễ mềm lòng, tính cách lại yếu đuối và thường xuyên nghe lời, Chương Á Lan cũng không thể ngày ngày ở bên cạnh bà ấy được, cảnh sát cũng không thể bảo vệ bà ấy mãi được. Lỡ như Chương Thạch Hổ khổ sở cầu xin, bà ấy mềm lòng đồng ý không ly hôn nữa, tiếp tục chung sống với Chương Thạch Hổ, thế chẳng phải lại nhảy vào biển lửa lần nữa, mọi cố gắng trước đó cũng trở nên vô ích sao?
Vì thế phải cắt đứt thật nhanh chóng, nếu chậm trễ sẽ xảy ra thay đổi.
Cho dù phải hy sinh một số lợi ích nhất định cũng phải ly hôn tên cặn bã Chương Thạch Hổ này càng sớm càng tốt.
Lời nói của Chương Á Lan đã khơi dậy hy vọng trong lòng Chương Thạch Hồ, gã muốn bước chân vào nhà, nhưng lại bị Hứa Tung Lĩnh cản lại.
Hứa Tung Lĩnh giơ tay tờ lệnh bảo vệ trong tay, lạnh lùng mắng: “Cách xa một chút!”
Mặc dù ở nhà, Chương Thạch Hổ là một tên hung thần dữ dằn, thế nhưng cũng chỉ là một tên chuyên bắt nạt kẻ yếu mà thôi. Khi đối mặt với sĩ quan Hứa lại chẳng dám phản kháng chút nào, nặn ra vẻ mặt vui vẻ, lui về phía sau hai bước: “Được, được, được, tôi sẽ không tới gần.”
Tuy đã lùi về sau, nhưng Chương Thạch Hổ vẫn lo lắng ló đầu nhìn dáo dác trong phòng, nói: “Á Lan, con có điều kiện gì thì cứ nói đi. Nói thế nào thì ba và mẹ con cũng là vợ chồng hai mươi năm, có hợp có tan, không cần phải làm phiền mấy đồng chí cảnh sát như thế đâu.”
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần ThámTác giả: Hồ Lục NguyệtTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện Quan Trường"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn… Trong mắt Chương Á Lan hiện lên vẻ tức giận: “Nhà mình có ba căn nhà, thế mà ông chẳng để lại cho mẹ tôi dù chỉ là một căn. Mấy trăm ngàn tệ gửi trong ngân hàng, ngay cả một trăm tệ tiền sinh hoạt mà ông cũng không bỏ ra được. Ông bất nhân bất nghĩa như thế thì đừng trách mẹ con tôi vô tình!”Chương Thạch Hổ nghe thấy hai người họ biết hết bất động sản và cả tiền gửi ngân hàng của mình, nghĩ đến việc toà án đã đóng băng tiền gửi trong tài khoản của gã, vẻ kiêu căng lập tức biến mất: “Đông Mai, Đông Mai, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, cho dù muốn ly hôn chỉ cần nói chuyện rồi chia tay nhau cũng được mà, cần gì phải ra toà chứ?”Viên Đông Mai không thèm để ý tới Chương Thạch Hổ, giờ phút này trong mắt bà ấy cũng chỉ có con gái mà thôi.Con gái đã trưởng thành, bây giờ còn dám ra mặt thương lượng với Chương Thạch Hổ, sắp xếp mọi chuyện trật tự, gọn gàng. Viên Đông Mai cảm thấy cô con gái trước mắt mình như đang tỏa sáng, khiến lòng bà ấy trở nên ấm áp và mạnh mẽ hơn.Ai nói con trai mới là chỗ dựa cho mẹ chứ? Con gái cũng có thể làm được!Viên Đông Mai nhìn Chương Á Lan, mỉm cười lên tiếng: “Á Lan, mẹ nghe theo con hết.”Nghe mẹ nói thế, Chương Á Lan cảm thấy có một dòng nước ấm đang dâng lên từ chỗ chân mình, cô ta vẫn luôn bị mẹ oán trách vì không phải là con trai, lần đầu tiên được mẹ tin tưởng như thế, tim bắt đầu đập nhanh vì vui sướng.Chương Á Lan nói rõ từng câu từng chữ: “Ông muốn thỏa thuận ly hôn sao? Vậy cũng được thôi, nhưng chúng tôi có điều kiện.”Tốc chiến tốc thắng.Đây là lời đề nghị Triệu Hướng Vãn đưa ra cho Chương Á Lan.Trong khi xét xử các vụ án ly hôn, toà án thường sẽ tiến hành các buổi hoà giải, ngắn thì ba tháng, dài thì mất tận nửa năm. Trong khoảng thời gian này, cho dù có bằng chứng về việc bạo lực gia đình hoặc ngoại tình, nhưng chỉ cần Chương Thạch Hổ không muốn ly hôn, vậy thì mọi chuyện đều sẽ thay đổi.Dựa theo phán đoán của Triệu Hướng Vãn, không tới một tháng Chương Thạch Hổ sẽ bị Lưu Lệ Cúc đá. Sau khi bị lừa dối và phản bội, chắc chắn gã sẽ nhớ đến những ưu điểm của Viên Đông Mai, bên cạnh đó gã cũng sẽ không bỏ được một nửa số tài sản chung sau khi ly hôn. Thế nên cho dù có phải giả vờ gã cũng sẽ làm như bản thân đã tỉnh ngộ, cầu xin Viên Đông Mai tha thứ.Hai người chung sống với nhau hai mươi năm, Viên Đông Mai dễ mềm lòng, tính cách lại yếu đuối và thường xuyên nghe lời, Chương Á Lan cũng không thể ngày ngày ở bên cạnh bà ấy được, cảnh sát cũng không thể bảo vệ bà ấy mãi được. Lỡ như Chương Thạch Hổ khổ sở cầu xin, bà ấy mềm lòng đồng ý không ly hôn nữa, tiếp tục chung sống với Chương Thạch Hổ, thế chẳng phải lại nhảy vào biển lửa lần nữa, mọi cố gắng trước đó cũng trở nên vô ích sao?Vì thế phải cắt đứt thật nhanh chóng, nếu chậm trễ sẽ xảy ra thay đổi.Cho dù phải hy sinh một số lợi ích nhất định cũng phải ly hôn tên cặn bã Chương Thạch Hổ này càng sớm càng tốt.Lời nói của Chương Á Lan đã khơi dậy hy vọng trong lòng Chương Thạch Hồ, gã muốn bước chân vào nhà, nhưng lại bị Hứa Tung Lĩnh cản lại.Hứa Tung Lĩnh giơ tay tờ lệnh bảo vệ trong tay, lạnh lùng mắng: “Cách xa một chút!”Mặc dù ở nhà, Chương Thạch Hổ là một tên hung thần dữ dằn, thế nhưng cũng chỉ là một tên chuyên bắt nạt kẻ yếu mà thôi. Khi đối mặt với sĩ quan Hứa lại chẳng dám phản kháng chút nào, nặn ra vẻ mặt vui vẻ, lui về phía sau hai bước: “Được, được, được, tôi sẽ không tới gần.”Tuy đã lùi về sau, nhưng Chương Thạch Hổ vẫn lo lắng ló đầu nhìn dáo dác trong phòng, nói: “Á Lan, con có điều kiện gì thì cứ nói đi. Nói thế nào thì ba và mẹ con cũng là vợ chồng hai mươi năm, có hợp có tan, không cần phải làm phiền mấy đồng chí cảnh sát như thế đâu.”