"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn…

Chương 195: Ngôi Sao Mới Của Giới Nghệ Thuật

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần ThámTác giả: Hồ Lục NguyệtTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện Quan Trường"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn… Quý Cẩm Mậu thấy biểu cảm này của con trai là hiểu ngay, nhanh chóng chạy ra xe lấy cặp vẽ, giấy vẽ và bút chì than.Triệu Hướng Vãn mô tả một cách ngắn gọn và rõ ràng."Cô ấy thấp hơn tôi nửa cái đầu.""Mập hơn tôi một chút.""Có hai lúm đồng tiền.""Tóc không nhiều, buộc đuôi ngựa."Cô gái làm việc cùng Triệu Thanh Dao sửa lại: "Không, bé Dao thích làm đẹp, lên thành phố là làm tóc ngay, mái tóc cuốn cong, sóng lớn, dài tới tai."Giữa tiếng ồn ào, Quý Chiêu nhẹ nhàng nâng tay phải.Vừa cầm bút chì lên, ánh mắt anh trở nên vô cùng tập trung, dưới ánh chiều tà càng thêm sâu thẳm.Mắt lướt qua mấy tấm ảnh đen trắng trong tay Triệu Hướng Vãn, cổ tay Quý Chiêu nhẹ nhàng di chuyển, bút chì lướt nhanh trên tờ giấy trắng.Chỉ vài nét bút, một cô gái sinh động, tinh nghịch, mang vẻ đẹp hoang dã đã hiện lên trên giấy.Triệu Trường Hưng há hốc miệng kinh ngạc: "A, đúng rồi, đúng rồi, chính là thế này!"Triệu Trường Canh chăm chú nhìn vào người trong tranh, mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: "Bé Dao của tôi, bé Dao của tôi ơi..."Không biết từ khi nào một nhóm người đã tụ tập ở cửa nhà, đều là những người định theo Triệu Trường Canh đi Đông Bắc cứu người. Nhìn thấy bức chân dung này, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi."Người này chắc là họa sĩ phải không? Vẽ đẹp quá!""Cậu thanh niên đẹp trai này trước đây chưa gặp bé Dao lần nào, sao chỉ nhìn một tấm ảnh mà có thể vẽ giống đến thế!""Lạ thật, chỉ vẽ vài nét mà sao nhìn phát nhận ra ngay là bé Dao thế nhỉ?""Cảm giác như bé Dao tự mình nhảy vào trong tranh vậy."Sau khi Triệu Hướng Vãn xác nhận rằng có thể nhận diện được người qua bức vẽ này, cô nói với Quý Chiêu: "Rất tốt, vẽ thêm hai bức nữa đi."Quý Chiêu rất ăn ý với cô, gật đầu, lấy ra hai tờ giấy từ tập vẽ, rồi nhanh chóng vẽ tiếp. Anh vẽ rất nhanh, hai bức sau giống hệt như bản sao của bức trước, lại khiến mọi người trầm trồ khen ngợi."Triệu Hướng Vãn tìm họa sĩ ở đâu ra thế? Vẽ vừa nhanh lại vừa đẹp.""Có bức chân dung này, chỉ cần bé Dao đã từng xuất hiện ở đâu, chắc chắn có thể tìm ra được.""Cậu thanh niên này giỏi thật!""Phải đó! Không chỉ đẹp trai mà còn vẽ giỏi. Triệu Hướng Vãn xuất sắc, bạn bè cũng xuất sắc thế này."Tuy bị tự kỷ, nhưng tài năng hội họa của Quý Chiêu lại khiến người ta kinh ngạc. Chỉ cần nhìn qua một lần, anh có thể hoàn toàn tái hiện lại cảnh vật, con người một cách hoàn hảo, và được mệnh danh là người sáng lập trường phái siêu thực. Quý Cẩm Mậu đã từng nghe vô số người khen ngợi con trai ông ấy là "họa sĩ thiên tài hội họa": "ngôi sao mới của giới nghệ thuật", ông ấy hiểu rất rõ con trai mình khác biệt với người thường, không một lời tán tụng nào từ truyền thông hay giới nghệ thuật khiến ông ấy mất phương hướng.Thế nhưng hôm nay, ngồi trong căn nhà thôn quê xập xệ này, nghe những lời bàn tán của người dân, Quý Cẩm Mậu có phần chìm đắm.Rất nhiều người dân, từ tận đáy lòng khen con trai ông ấy vẽ đẹp! Họ nói rằng con trai ông ấy là một chàng trai tài giỏi! Họ không nhận ra rằng Quý Chiêu khác biệt với người khác! Họ nói Quý Chiêu rất xuất sắc!Cảm giác được mọi người chấp nhận thật tuyệt vời, trái tim Quý Cẩm Mậu, người đã hao tổn sức lực vì con trai mình, như được ngâm trong dòng suối nước nóng, ấm áp, mềm mại, và có chút lâng lâng.Quý Chiêu không biết cha mình đang lâng lâng ở đây, cứ bắt đầu vẽ là trong mắt anh chỉ còn lại cây bút chì và tờ giấy trước mặt. Vẽ xong ba bức tranh, anh cất bút chì than và đưa bức chân dung cho Triệu Hướng Vãn.Góc miệng Triệu Hướng Vãn hơi cong lên, nụ cười rất rạng rỡ.Trong thế giới nội tâm của Quý Chiêu, một tia nắng mặt trời càng thêm rực rỡ, chim sơn ca hót líu lo.[Hơi đói.]Giọng nói của Quý Chiêu có chút ngây ngô của tuổi thiếu niên, khiến Triệu Hướng Vãn nghe rất thoải mái, không hề có chút áp lực nào.

Quý Cẩm Mậu thấy biểu cảm này của con trai là hiểu ngay, nhanh chóng chạy ra xe lấy cặp vẽ, giấy vẽ và bút chì than.

Triệu Hướng Vãn mô tả một cách ngắn gọn và rõ ràng.

"Cô ấy thấp hơn tôi nửa cái đầu."

"Mập hơn tôi một chút."

"Có hai lúm đồng tiền."

"Tóc không nhiều, buộc đuôi ngựa."

Cô gái làm việc cùng Triệu Thanh Dao sửa lại: "Không, bé Dao thích làm đẹp, lên thành phố là làm tóc ngay, mái tóc cuốn cong, sóng lớn, dài tới tai."

Giữa tiếng ồn ào, Quý Chiêu nhẹ nhàng nâng tay phải.

Vừa cầm bút chì lên, ánh mắt anh trở nên vô cùng tập trung, dưới ánh chiều tà càng thêm sâu thẳm.

Mắt lướt qua mấy tấm ảnh đen trắng trong tay Triệu Hướng Vãn, cổ tay Quý Chiêu nhẹ nhàng di chuyển, bút chì lướt nhanh trên tờ giấy trắng.

Chỉ vài nét bút, một cô gái sinh động, tinh nghịch, mang vẻ đẹp hoang dã đã hiện lên trên giấy.

Triệu Trường Hưng há hốc miệng kinh ngạc: "A, đúng rồi, đúng rồi, chính là thế này!"

Triệu Trường Canh chăm chú nhìn vào người trong tranh, mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: "Bé Dao của tôi, bé Dao của tôi ơi..."

Không biết từ khi nào một nhóm người đã tụ tập ở cửa nhà, đều là những người định theo Triệu Trường Canh đi Đông Bắc cứu người. Nhìn thấy bức chân dung này, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi.

"Người này chắc là họa sĩ phải không? Vẽ đẹp quá!"

"Cậu thanh niên đẹp trai này trước đây chưa gặp bé Dao lần nào, sao chỉ nhìn một tấm ảnh mà có thể vẽ giống đến thế!"

"Lạ thật, chỉ vẽ vài nét mà sao nhìn phát nhận ra ngay là bé Dao thế nhỉ?"

"Cảm giác như bé Dao tự mình nhảy vào trong tranh vậy."

Sau khi Triệu Hướng Vãn xác nhận rằng có thể nhận diện được người qua bức vẽ này, cô nói với Quý Chiêu: "Rất tốt, vẽ thêm hai bức nữa đi."

Quý Chiêu rất ăn ý với cô, gật đầu, lấy ra hai tờ giấy từ tập vẽ, rồi nhanh chóng vẽ tiếp. Anh vẽ rất nhanh, hai bức sau giống hệt như bản sao của bức trước, lại khiến mọi người trầm trồ khen ngợi.

"Triệu Hướng Vãn tìm họa sĩ ở đâu ra thế? Vẽ vừa nhanh lại vừa đẹp."

"Có bức chân dung này, chỉ cần bé Dao đã từng xuất hiện ở đâu, chắc chắn có thể tìm ra được."

"Cậu thanh niên này giỏi thật!"

"Phải đó! Không chỉ đẹp trai mà còn vẽ giỏi. Triệu Hướng Vãn xuất sắc, bạn bè cũng xuất sắc thế này."

Tuy bị tự kỷ, nhưng tài năng hội họa của Quý Chiêu lại khiến người ta kinh ngạc. Chỉ cần nhìn qua một lần, anh có thể hoàn toàn tái hiện lại cảnh vật, con người một cách hoàn hảo, và được mệnh danh là người sáng lập trường phái siêu thực. Quý Cẩm Mậu đã từng nghe vô số người khen ngợi con trai ông ấy là "họa sĩ thiên tài hội họa": "ngôi sao mới của giới nghệ thuật", ông ấy hiểu rất rõ con trai mình khác biệt với người thường, không một lời tán tụng nào từ truyền thông hay giới nghệ thuật khiến ông ấy mất phương hướng.

Thế nhưng hôm nay, ngồi trong căn nhà thôn quê xập xệ này, nghe những lời bàn tán của người dân, Quý Cẩm Mậu có phần chìm đắm.

Rất nhiều người dân, từ tận đáy lòng khen con trai ông ấy vẽ đẹp! Họ nói rằng con trai ông ấy là một chàng trai tài giỏi! Họ không nhận ra rằng Quý Chiêu khác biệt với người khác! Họ nói Quý Chiêu rất xuất sắc!

Cảm giác được mọi người chấp nhận thật tuyệt vời, trái tim Quý Cẩm Mậu, người đã hao tổn sức lực vì con trai mình, như được ngâm trong dòng suối nước nóng, ấm áp, mềm mại, và có chút lâng lâng.

Quý Chiêu không biết cha mình đang lâng lâng ở đây, cứ bắt đầu vẽ là trong mắt anh chỉ còn lại cây bút chì và tờ giấy trước mặt. Vẽ xong ba bức tranh, anh cất bút chì than và đưa bức chân dung cho Triệu Hướng Vãn.

Góc miệng Triệu Hướng Vãn hơi cong lên, nụ cười rất rạng rỡ.

Trong thế giới nội tâm của Quý Chiêu, một tia nắng mặt trời càng thêm rực rỡ, chim sơn ca hót líu lo.

[Hơi đói.]

Giọng nói của Quý Chiêu có chút ngây ngô của tuổi thiếu niên, khiến Triệu Hướng Vãn nghe rất thoải mái, không hề có chút áp lực nào.

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần ThámTác giả: Hồ Lục NguyệtTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện Quan Trường"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn… Quý Cẩm Mậu thấy biểu cảm này của con trai là hiểu ngay, nhanh chóng chạy ra xe lấy cặp vẽ, giấy vẽ và bút chì than.Triệu Hướng Vãn mô tả một cách ngắn gọn và rõ ràng."Cô ấy thấp hơn tôi nửa cái đầu.""Mập hơn tôi một chút.""Có hai lúm đồng tiền.""Tóc không nhiều, buộc đuôi ngựa."Cô gái làm việc cùng Triệu Thanh Dao sửa lại: "Không, bé Dao thích làm đẹp, lên thành phố là làm tóc ngay, mái tóc cuốn cong, sóng lớn, dài tới tai."Giữa tiếng ồn ào, Quý Chiêu nhẹ nhàng nâng tay phải.Vừa cầm bút chì lên, ánh mắt anh trở nên vô cùng tập trung, dưới ánh chiều tà càng thêm sâu thẳm.Mắt lướt qua mấy tấm ảnh đen trắng trong tay Triệu Hướng Vãn, cổ tay Quý Chiêu nhẹ nhàng di chuyển, bút chì lướt nhanh trên tờ giấy trắng.Chỉ vài nét bút, một cô gái sinh động, tinh nghịch, mang vẻ đẹp hoang dã đã hiện lên trên giấy.Triệu Trường Hưng há hốc miệng kinh ngạc: "A, đúng rồi, đúng rồi, chính là thế này!"Triệu Trường Canh chăm chú nhìn vào người trong tranh, mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: "Bé Dao của tôi, bé Dao của tôi ơi..."Không biết từ khi nào một nhóm người đã tụ tập ở cửa nhà, đều là những người định theo Triệu Trường Canh đi Đông Bắc cứu người. Nhìn thấy bức chân dung này, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi."Người này chắc là họa sĩ phải không? Vẽ đẹp quá!""Cậu thanh niên đẹp trai này trước đây chưa gặp bé Dao lần nào, sao chỉ nhìn một tấm ảnh mà có thể vẽ giống đến thế!""Lạ thật, chỉ vẽ vài nét mà sao nhìn phát nhận ra ngay là bé Dao thế nhỉ?""Cảm giác như bé Dao tự mình nhảy vào trong tranh vậy."Sau khi Triệu Hướng Vãn xác nhận rằng có thể nhận diện được người qua bức vẽ này, cô nói với Quý Chiêu: "Rất tốt, vẽ thêm hai bức nữa đi."Quý Chiêu rất ăn ý với cô, gật đầu, lấy ra hai tờ giấy từ tập vẽ, rồi nhanh chóng vẽ tiếp. Anh vẽ rất nhanh, hai bức sau giống hệt như bản sao của bức trước, lại khiến mọi người trầm trồ khen ngợi."Triệu Hướng Vãn tìm họa sĩ ở đâu ra thế? Vẽ vừa nhanh lại vừa đẹp.""Có bức chân dung này, chỉ cần bé Dao đã từng xuất hiện ở đâu, chắc chắn có thể tìm ra được.""Cậu thanh niên này giỏi thật!""Phải đó! Không chỉ đẹp trai mà còn vẽ giỏi. Triệu Hướng Vãn xuất sắc, bạn bè cũng xuất sắc thế này."Tuy bị tự kỷ, nhưng tài năng hội họa của Quý Chiêu lại khiến người ta kinh ngạc. Chỉ cần nhìn qua một lần, anh có thể hoàn toàn tái hiện lại cảnh vật, con người một cách hoàn hảo, và được mệnh danh là người sáng lập trường phái siêu thực. Quý Cẩm Mậu đã từng nghe vô số người khen ngợi con trai ông ấy là "họa sĩ thiên tài hội họa": "ngôi sao mới của giới nghệ thuật", ông ấy hiểu rất rõ con trai mình khác biệt với người thường, không một lời tán tụng nào từ truyền thông hay giới nghệ thuật khiến ông ấy mất phương hướng.Thế nhưng hôm nay, ngồi trong căn nhà thôn quê xập xệ này, nghe những lời bàn tán của người dân, Quý Cẩm Mậu có phần chìm đắm.Rất nhiều người dân, từ tận đáy lòng khen con trai ông ấy vẽ đẹp! Họ nói rằng con trai ông ấy là một chàng trai tài giỏi! Họ không nhận ra rằng Quý Chiêu khác biệt với người khác! Họ nói Quý Chiêu rất xuất sắc!Cảm giác được mọi người chấp nhận thật tuyệt vời, trái tim Quý Cẩm Mậu, người đã hao tổn sức lực vì con trai mình, như được ngâm trong dòng suối nước nóng, ấm áp, mềm mại, và có chút lâng lâng.Quý Chiêu không biết cha mình đang lâng lâng ở đây, cứ bắt đầu vẽ là trong mắt anh chỉ còn lại cây bút chì và tờ giấy trước mặt. Vẽ xong ba bức tranh, anh cất bút chì than và đưa bức chân dung cho Triệu Hướng Vãn.Góc miệng Triệu Hướng Vãn hơi cong lên, nụ cười rất rạng rỡ.Trong thế giới nội tâm của Quý Chiêu, một tia nắng mặt trời càng thêm rực rỡ, chim sơn ca hót líu lo.[Hơi đói.]Giọng nói của Quý Chiêu có chút ngây ngô của tuổi thiếu niên, khiến Triệu Hướng Vãn nghe rất thoải mái, không hề có chút áp lực nào.

Chương 195: Ngôi Sao Mới Của Giới Nghệ Thuật