"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn…

Chương 205: Tâm Hồn Đặng Tuyết Dân Hé Mở Một Khe Hở Nhỏ

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần ThámTác giả: Hồ Lục NguyệtTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện Quan Trường"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn… Tưởng rằng chỉ cần đến thôn Khoan Điện là có thể tìm thấy Triệu Thanh Dao. Chỉ cần tìm được cô ấy, mọi chuyện sẽ rõ ràng, tất cả những người liên quan đến vụ buôn bán này sẽ bị trừng trị theo pháp luật.Thế nhưng, vẫn chưa tìm được Triệu Thanh Dao.Ý chí của Đặng Tuyết Dân vô cùng kiên định, không chút nao núng, đến mức Triệu Hướng Vãn cũng không nghe được chút tâm sự nào, không biết rốt cuộc hắn ta đã giấu Triệu Thanh Dao ở đâu.Triệu Hướng Vãn tiến thêm một bước, chỉ còn cách Đặng Tuyết Dân một cánh tay. Hương thơm nhè nhẹ của thiếu nữ phả vào, Đặng Tuyết Dân ngây người một lát.[Thơm quá! Thơm đến phát điên lên lên được.]Tâm hồn Đặng Tuyết Dân hé mở một khe hở nhỏ.Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu, đôi mắt lóe lên ánh sáng sắc lạnh.“Trong thôn, những người đàn ông nhỏ tuổi hơn anh đều đã cưới vợ rồi nhỉ?”Đặng Tuyết Dân nghiến chặt răng, không nói lời nào, nhưng đôi mắt đã nheo lại.Triệu Hướng Vãn cười lạnh: “Chân anh đi đứng không thuận tiện, có phải gầy hơn người khác hay không, dù là mùa hè cũng không dám để lộ ra ngoài đúng không? Việc đồng áng không làm được, lao động nặng nhọc cũng chẳng kham nổi. Đàn ông Bắc phương cao lớn khỏe mạnh, người như anh, có cô gái nào trong làng thèm nhìn đến không?”Nghe những lời của Triệu Hướng Vãn, mặt Đặng Mãn Căn đỏ bừng, sau một trận ho kịch liệt, ông ta lắp bắp nói: “Cô, cô gái này, sao... sao lại nói chuyện như vậy! Thật... độc mồm! Quá... quá độc mồm!”Thi Tất Thắng thật không ngờ Triệu Hướng Vãn lại mạnh mẽ như vậy, trợn to mắt nhìn về phía Lao Chí Duệ, dùng ánh mắt hỏi: Cô gái này hung hăng thế sao?Lao Chí Duệ biết Triệu Hướng Vãn cố ý dùng lời nói k1ch thích Đặng Tuyết Dân, nhưng không rõ dụng ý của cô là gì. Anh ta chợt nhớ đến Hứa Tung Lĩnh từng đề cập rằng, trong vụ án g.i.ế.c người ở khách sạn, thành viên của đội trọng án đã cầm nhật ký của Ông Bình Phương cố ý k1ch thích Ngụy Quốc Khánh. Nghĩ đến đây, anh ta có phần hiểu ra, liền ra hiệu cho Thi Tất Thắng an tâm đứng xem.Bí thư làng là Đặng Đại Cốc có phần không chịu nổi, lên tiếng: "Ừm, cái đó..."Triệu Hướng Vãn không để ý đến người khác, tiếp tục k1ch thích Đặng Tuyết Dân: “Đường đường chính chính không tìm được vợ, thì cầu xin chị gái từ miền Nam bắt cóc một cô gái về đây. Người như anh thật vô dụng mà, không có ích, không biết xấu hổ, cô gái xinh đẹp như Thanh Dao làm sao mà thèm để mắt tới anh? Dù anh có cầu xin như chó, cô ấy cũng chẳng buồn đếm xỉa tới!"Hơi thở Đặng Tuyết Dân ngày càng gấp gáp, đôi mắt bắt đầu đỏ rực, như một con thú dữ.Cơn giận dữ khiến cánh cửa lòng khép chặt của hắn ta đột nhiên mở ra. Cảm xúc như lửa phun trào, khiến Triệu Hướng Vãn cảm nhận được áp lực nặng nề.[Nói bậy! Nói bậy! Cô ta là đàn bà thì biết gì? Tao là đàn ông, ngoài cái chân không linh hoạt, tao có gì thua kém người khác? Đêm đến mà cơn tà hỏa bùng lên, chỉ muốn chạy lên thị trấn bắt cóc một ả đàn bà về nhà làm c.h.ế.t cô ta đi. Nếu không phải sợ trúng đạn, tao đã làm vậy từ lâu rồi.Vẫn là chị gái tao có bản lĩnh, bắt một đứa như Triệu Thanh Dao từ miền Nam về, con nhỏ đó hoang dã lắm, phải cho uống thuốc mới chịu nghe lời. Cuối cùng cũng được làm đàn ông đàng hoàng, cuối cùng ngọn lửa tà đạo trong lòng tao cũng dịu đi. Chỉ là, dù đã dỗ dành đủ cách, cô ta hết đá thì lại tới cắn, cắn một miếng lớn trên tay tao. Nếu không phải tao khỏe hơn, thực sự không chế không nổi con ả đó rồi!]Trong lòng Triệu Hướng Vãn chấn động, quả nhiên Triệu Thanh Dao đang nằm trong tay hắn!“Ép buộc thì không có kết quả tốt, tính cách Thanh Dao mạnh mẽ, anh đã chịu không ít đau khổ phải không? Có phải trên cánh tay anh có dấu răng không?”Đặng Tuyết Dân bị cô nói trúng tim đen, theo bản năng giấu cánh tay trái ra sau lưng.

Tưởng rằng chỉ cần đến thôn Khoan Điện là có thể tìm thấy Triệu Thanh Dao. Chỉ cần tìm được cô ấy, mọi chuyện sẽ rõ ràng, tất cả những người liên quan đến vụ buôn bán này sẽ bị trừng trị theo pháp luật.

Thế nhưng, vẫn chưa tìm được Triệu Thanh Dao.

Ý chí của Đặng Tuyết Dân vô cùng kiên định, không chút nao núng, đến mức Triệu Hướng Vãn cũng không nghe được chút tâm sự nào, không biết rốt cuộc hắn ta đã giấu Triệu Thanh Dao ở đâu.

Triệu Hướng Vãn tiến thêm một bước, chỉ còn cách Đặng Tuyết Dân một cánh tay. Hương thơm nhè nhẹ của thiếu nữ phả vào, Đặng Tuyết Dân ngây người một lát.

[Thơm quá! Thơm đến phát điên lên lên được.]

Tâm hồn Đặng Tuyết Dân hé mở một khe hở nhỏ.

Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu, đôi mắt lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

“Trong thôn, những người đàn ông nhỏ tuổi hơn anh đều đã cưới vợ rồi nhỉ?”

Đặng Tuyết Dân nghiến chặt răng, không nói lời nào, nhưng đôi mắt đã nheo lại.

Triệu Hướng Vãn cười lạnh: “Chân anh đi đứng không thuận tiện, có phải gầy hơn người khác hay không, dù là mùa hè cũng không dám để lộ ra ngoài đúng không? Việc đồng áng không làm được, lao động nặng nhọc cũng chẳng kham nổi. Đàn ông Bắc phương cao lớn khỏe mạnh, người như anh, có cô gái nào trong làng thèm nhìn đến không?”

Nghe những lời của Triệu Hướng Vãn, mặt Đặng Mãn Căn đỏ bừng, sau một trận ho kịch liệt, ông ta lắp bắp nói: “Cô, cô gái này, sao... sao lại nói chuyện như vậy! Thật... độc mồm! Quá... quá độc mồm!”

Thi Tất Thắng thật không ngờ Triệu Hướng Vãn lại mạnh mẽ như vậy, trợn to mắt nhìn về phía Lao Chí Duệ, dùng ánh mắt hỏi: Cô gái này hung hăng thế sao?

Lao Chí Duệ biết Triệu Hướng Vãn cố ý dùng lời nói k1ch thích Đặng Tuyết Dân, nhưng không rõ dụng ý của cô là gì. Anh ta chợt nhớ đến Hứa Tung Lĩnh từng đề cập rằng, trong vụ án g.i.ế.c người ở khách sạn, thành viên của đội trọng án đã cầm nhật ký của Ông Bình Phương cố ý k1ch thích Ngụy Quốc Khánh. Nghĩ đến đây, anh ta có phần hiểu ra, liền ra hiệu cho Thi Tất Thắng an tâm đứng xem.

Bí thư làng là Đặng Đại Cốc có phần không chịu nổi, lên tiếng: "Ừm, cái đó..."

Triệu Hướng Vãn không để ý đến người khác, tiếp tục k1ch thích Đặng Tuyết Dân: “Đường đường chính chính không tìm được vợ, thì cầu xin chị gái từ miền Nam bắt cóc một cô gái về đây. Người như anh thật vô dụng mà, không có ích, không biết xấu hổ, cô gái xinh đẹp như Thanh Dao làm sao mà thèm để mắt tới anh? Dù anh có cầu xin như chó, cô ấy cũng chẳng buồn đếm xỉa tới!"

Hơi thở Đặng Tuyết Dân ngày càng gấp gáp, đôi mắt bắt đầu đỏ rực, như một con thú dữ.

Cơn giận dữ khiến cánh cửa lòng khép chặt của hắn ta đột nhiên mở ra. Cảm xúc như lửa phun trào, khiến Triệu Hướng Vãn cảm nhận được áp lực nặng nề.

[Nói bậy! Nói bậy! Cô ta là đàn bà thì biết gì? Tao là đàn ông, ngoài cái chân không linh hoạt, tao có gì thua kém người khác? Đêm đến mà cơn tà hỏa bùng lên, chỉ muốn chạy lên thị trấn bắt cóc một ả đàn bà về nhà làm c.h.ế.t cô ta đi. Nếu không phải sợ trúng đạn, tao đã làm vậy từ lâu rồi.

Vẫn là chị gái tao có bản lĩnh, bắt một đứa như Triệu Thanh Dao từ miền Nam về, con nhỏ đó hoang dã lắm, phải cho uống thuốc mới chịu nghe lời. Cuối cùng cũng được làm đàn ông đàng hoàng, cuối cùng ngọn lửa tà đạo trong lòng tao cũng dịu đi. Chỉ là, dù đã dỗ dành đủ cách, cô ta hết đá thì lại tới cắn, cắn một miếng lớn trên tay tao. Nếu không phải tao khỏe hơn, thực sự không chế không nổi con ả đó rồi!]

Trong lòng Triệu Hướng Vãn chấn động, quả nhiên Triệu Thanh Dao đang nằm trong tay hắn!

“Ép buộc thì không có kết quả tốt, tính cách Thanh Dao mạnh mẽ, anh đã chịu không ít đau khổ phải không? Có phải trên cánh tay anh có dấu răng không?”

Đặng Tuyết Dân bị cô nói trúng tim đen, theo bản năng giấu cánh tay trái ra sau lưng.

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần ThámTác giả: Hồ Lục NguyệtTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện Quan Trường"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn… Tưởng rằng chỉ cần đến thôn Khoan Điện là có thể tìm thấy Triệu Thanh Dao. Chỉ cần tìm được cô ấy, mọi chuyện sẽ rõ ràng, tất cả những người liên quan đến vụ buôn bán này sẽ bị trừng trị theo pháp luật.Thế nhưng, vẫn chưa tìm được Triệu Thanh Dao.Ý chí của Đặng Tuyết Dân vô cùng kiên định, không chút nao núng, đến mức Triệu Hướng Vãn cũng không nghe được chút tâm sự nào, không biết rốt cuộc hắn ta đã giấu Triệu Thanh Dao ở đâu.Triệu Hướng Vãn tiến thêm một bước, chỉ còn cách Đặng Tuyết Dân một cánh tay. Hương thơm nhè nhẹ của thiếu nữ phả vào, Đặng Tuyết Dân ngây người một lát.[Thơm quá! Thơm đến phát điên lên lên được.]Tâm hồn Đặng Tuyết Dân hé mở một khe hở nhỏ.Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu, đôi mắt lóe lên ánh sáng sắc lạnh.“Trong thôn, những người đàn ông nhỏ tuổi hơn anh đều đã cưới vợ rồi nhỉ?”Đặng Tuyết Dân nghiến chặt răng, không nói lời nào, nhưng đôi mắt đã nheo lại.Triệu Hướng Vãn cười lạnh: “Chân anh đi đứng không thuận tiện, có phải gầy hơn người khác hay không, dù là mùa hè cũng không dám để lộ ra ngoài đúng không? Việc đồng áng không làm được, lao động nặng nhọc cũng chẳng kham nổi. Đàn ông Bắc phương cao lớn khỏe mạnh, người như anh, có cô gái nào trong làng thèm nhìn đến không?”Nghe những lời của Triệu Hướng Vãn, mặt Đặng Mãn Căn đỏ bừng, sau một trận ho kịch liệt, ông ta lắp bắp nói: “Cô, cô gái này, sao... sao lại nói chuyện như vậy! Thật... độc mồm! Quá... quá độc mồm!”Thi Tất Thắng thật không ngờ Triệu Hướng Vãn lại mạnh mẽ như vậy, trợn to mắt nhìn về phía Lao Chí Duệ, dùng ánh mắt hỏi: Cô gái này hung hăng thế sao?Lao Chí Duệ biết Triệu Hướng Vãn cố ý dùng lời nói k1ch thích Đặng Tuyết Dân, nhưng không rõ dụng ý của cô là gì. Anh ta chợt nhớ đến Hứa Tung Lĩnh từng đề cập rằng, trong vụ án g.i.ế.c người ở khách sạn, thành viên của đội trọng án đã cầm nhật ký của Ông Bình Phương cố ý k1ch thích Ngụy Quốc Khánh. Nghĩ đến đây, anh ta có phần hiểu ra, liền ra hiệu cho Thi Tất Thắng an tâm đứng xem.Bí thư làng là Đặng Đại Cốc có phần không chịu nổi, lên tiếng: "Ừm, cái đó..."Triệu Hướng Vãn không để ý đến người khác, tiếp tục k1ch thích Đặng Tuyết Dân: “Đường đường chính chính không tìm được vợ, thì cầu xin chị gái từ miền Nam bắt cóc một cô gái về đây. Người như anh thật vô dụng mà, không có ích, không biết xấu hổ, cô gái xinh đẹp như Thanh Dao làm sao mà thèm để mắt tới anh? Dù anh có cầu xin như chó, cô ấy cũng chẳng buồn đếm xỉa tới!"Hơi thở Đặng Tuyết Dân ngày càng gấp gáp, đôi mắt bắt đầu đỏ rực, như một con thú dữ.Cơn giận dữ khiến cánh cửa lòng khép chặt của hắn ta đột nhiên mở ra. Cảm xúc như lửa phun trào, khiến Triệu Hướng Vãn cảm nhận được áp lực nặng nề.[Nói bậy! Nói bậy! Cô ta là đàn bà thì biết gì? Tao là đàn ông, ngoài cái chân không linh hoạt, tao có gì thua kém người khác? Đêm đến mà cơn tà hỏa bùng lên, chỉ muốn chạy lên thị trấn bắt cóc một ả đàn bà về nhà làm c.h.ế.t cô ta đi. Nếu không phải sợ trúng đạn, tao đã làm vậy từ lâu rồi.Vẫn là chị gái tao có bản lĩnh, bắt một đứa như Triệu Thanh Dao từ miền Nam về, con nhỏ đó hoang dã lắm, phải cho uống thuốc mới chịu nghe lời. Cuối cùng cũng được làm đàn ông đàng hoàng, cuối cùng ngọn lửa tà đạo trong lòng tao cũng dịu đi. Chỉ là, dù đã dỗ dành đủ cách, cô ta hết đá thì lại tới cắn, cắn một miếng lớn trên tay tao. Nếu không phải tao khỏe hơn, thực sự không chế không nổi con ả đó rồi!]Trong lòng Triệu Hướng Vãn chấn động, quả nhiên Triệu Thanh Dao đang nằm trong tay hắn!“Ép buộc thì không có kết quả tốt, tính cách Thanh Dao mạnh mẽ, anh đã chịu không ít đau khổ phải không? Có phải trên cánh tay anh có dấu răng không?”Đặng Tuyết Dân bị cô nói trúng tim đen, theo bản năng giấu cánh tay trái ra sau lưng.

Chương 205: Tâm Hồn Đặng Tuyết Dân Hé Mở Một Khe Hở Nhỏ