"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn…

Chương 216: Ba Mươi Như Sói, Bốn Mươi Như Hổ

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần ThámTác giả: Hồ Lục NguyệtTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện Quan Trường"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn… Triệu Hướng Vãn nói: "Nhưng anh ta khiến bà nhớ đến Triệu Thanh Vân lúc còn trẻ."Giọng của Triệu Hướng Vãn rất bình thường nhưng cực kỳ chắc chắn, cái này không phải là hỏi mà là kết luận.Nhận ra được chuyện này, Ngụy Mỹ Hoa giống như ngồi trên đống lửa.[Sao con bé c.h.ế.t tiệt này mắt tinh thế? Sao nó biết mình vừa lên xe, nhìn thấy Tiểu Vương liền nghĩ đến Triệu Thanh Vân? Lúc đó thật đẹp biết bao, anh ta vì làm mình vui mà hái hoa dại, tặng hoa lụa, giúp đỡ làm việc, còn biết đọc thơ, hát ca, thật tuyệt vời. Giờ thì sao? Cuộc sống tốt hơn nhưng chúng mình chẳng thể quay lại như xưa.Ra ngoài ánh mắt mọi người đều nhìn mình nhiều hơn một phần thương hại, nghĩ mình không giữ được chồng, để anh ta ngoại tình, suýt nữa thì mất cả chức quan. Mình cãi nhau với anh ta, làm loạn lên, ngoài miệng anh ta luôn nhận sai nhưng trong lòng lại chẳng nghĩ mình sai. Bây giờ anh ta ngày càng lạnh nhạt với mình, từ sau khi ra khỏi đồn công an thì cuộc sống vợ chồng cũng không có!]Triệu Hướng Vãn đột nhiên đặt câu hỏi: "Bà quyến rũ anh ta như thế nào?"Một câu "quyến rũ" khiết tất cả mọi người đều há to miệng. Quá sốc! Một người phụ nữ hơn 40 tuổi quyến rũ tài xế? Chuyện này...Mặt Ngụy Mỹ Hoa đỏ như muốn nhỏ máu, bà ta lùi lại vài bước, cách xa Triệu Hướng Vãn, rất lâu mới ra một câu: "Cô... cô nói chuyện kiểu gì vậy?" Đây có phải là lời một người con gái nói với mẹ mình sao? Quá xấu hổ![Người ta vẫn nói “ba mươi như sói, bốn mươi như hổ”, năm nay tôi mới bốn mươi tuổi, bình thường bảo dưỡng tốt, đi ra ngoài ai cũng khen tôi chỉ mới ba mươi. Đã gần nửa năm không làm chuyện ấy, ngồi với một người đàn ông trẻ trong xe kín, tim tôi đập thình thịch. Dù không thể thật sự làm gì, nhưng trêu đùa vài câu thì cũng được chứ?]Ngụy Mỹ Hoa nhớ rất rõ, lúc ấy ra khỏi nhà bà ta mặc mặc một chiếc áo khoác dạ màu be, bên trong là áo len lông cừu trắng ôm sát tôn lên vòng một đầy đặn, vóc dáng lả lướt, hấp dẫn. Đúng rồi, bà ta còn xịt chút nước hoa, tên là "Quyến rũ."Vừa ngồi vào trong xe, mùi đàn ông trên người Vương Đức Đường trong không gian kín lập tức trở nên đậm đặc. Ngụy Mỹ Hoa cảm thấy chân mình có chút mềm nhũn. Bà ta cũng tinh ý nhận thấy hô hấp của Vương Đức Đường có vẻ nặng hơn, mặt anh ta bắt đầu ửng đỏ."Tiểu Vương, bây giờ vợ cậu đang ở cuối thai kỳ đúng không?""Cô ấy có đi khám thai đều đặn không? Bác sĩ chắc đã nhắc nhở, quan hệ lúc này có thể gây sinh non?"“Cậu còn trẻ thế này, sức khỏe chắc tốt lắm đúng không? Cũng không dễ chịu gì...”Ngụy Mỹ Hoa đắc ý khi nhìn thấy Vương Đức Đường dù cố tỏ ra lịch sự, nhưng tay cầm vô lăng siết chặt, rõ ràng đang cố kiểm soát sự h@m muốn đàn ông trong mình.Ngụy Mỹ Hoa có gan mà không dám làm không dám nói lời quá đáng, chỉ gợi ý mập mờ vài câu. Bà ta hoàn toàn không nhận ra chính những lời đó đã khiến Vương Đức Đường luôn coi trọng công việc phải phân tâm.Ngụy Mỹ Hoa xấu hổ, giận dữ muốn chết, Triệu Hướng Vãn không tiếp tục hỏi chi tiết, quay đầu nói với Hứa Tung Lĩnh: "Đội trưởng Hứa, người chặn xe của tài xế là phụ nữ.”Bởi vì vợ mang thai, d ục vọng không được thỏa mãn, lại bị Ngụy Mỹ Hoa trêu đùa, bản năng đàn ông của Vương Đức Đường đã trỗi dậy. Nếu lúc này có một cô gái trẻ ăn mặc hở hang chặn xe, khả năng anh ta dừng xe là rất cao.Chu Phi Bằng lập tức theo kịp tiết tấu của Triệu Hướng Vãn: "Phụ nữ thường được coi là yếu thế, tài xế nam khi gặp một cô gái trẻ chặn đường, đặc biệt nếu cô ta xinh đẹp, thì rất có thể sẽ dừng xe.”Hà Minh Ngọc tỉnh ngộ, nói tiếp: "Phụ nữ ra mặt chặn xe, sau đó lừa tài xế vào nơi vắng vẻ, rồi đàn ông ra tay, cướp xe cướp của! Điều này giải thích được tại sao tài xế bị giết, còn xe thì biến mất.”

Triệu Hướng Vãn nói: "Nhưng anh ta khiến bà nhớ đến Triệu Thanh Vân lúc còn trẻ."

Giọng của Triệu Hướng Vãn rất bình thường nhưng cực kỳ chắc chắn, cái này không phải là hỏi mà là kết luận.

Nhận ra được chuyện này, Ngụy Mỹ Hoa giống như ngồi trên đống lửa.

[Sao con bé c.h.ế.t tiệt này mắt tinh thế? Sao nó biết mình vừa lên xe, nhìn thấy Tiểu Vương liền nghĩ đến Triệu Thanh Vân? Lúc đó thật đẹp biết bao, anh ta vì làm mình vui mà hái hoa dại, tặng hoa lụa, giúp đỡ làm việc, còn biết đọc thơ, hát ca, thật tuyệt vời. Giờ thì sao? Cuộc sống tốt hơn nhưng chúng mình chẳng thể quay lại như xưa.

Ra ngoài ánh mắt mọi người đều nhìn mình nhiều hơn một phần thương hại, nghĩ mình không giữ được chồng, để anh ta ngoại tình, suýt nữa thì mất cả chức quan. Mình cãi nhau với anh ta, làm loạn lên, ngoài miệng anh ta luôn nhận sai nhưng trong lòng lại chẳng nghĩ mình sai. Bây giờ anh ta ngày càng lạnh nhạt với mình, từ sau khi ra khỏi đồn công an thì cuộc sống vợ chồng cũng không có!]

Triệu Hướng Vãn đột nhiên đặt câu hỏi: "Bà quyến rũ anh ta như thế nào?"

Một câu "quyến rũ" khiết tất cả mọi người đều há to miệng. Quá sốc! Một người phụ nữ hơn 40 tuổi quyến rũ tài xế? Chuyện này...

Mặt Ngụy Mỹ Hoa đỏ như muốn nhỏ máu, bà ta lùi lại vài bước, cách xa Triệu Hướng Vãn, rất lâu mới ra một câu: "Cô... cô nói chuyện kiểu gì vậy?" Đây có phải là lời một người con gái nói với mẹ mình sao? Quá xấu hổ!

[Người ta vẫn nói “ba mươi như sói, bốn mươi như hổ”, năm nay tôi mới bốn mươi tuổi, bình thường bảo dưỡng tốt, đi ra ngoài ai cũng khen tôi chỉ mới ba mươi. Đã gần nửa năm không làm chuyện ấy, ngồi với một người đàn ông trẻ trong xe kín, tim tôi đập thình thịch. Dù không thể thật sự làm gì, nhưng trêu đùa vài câu thì cũng được chứ?]

Ngụy Mỹ Hoa nhớ rất rõ, lúc ấy ra khỏi nhà bà ta mặc mặc một chiếc áo khoác dạ màu be, bên trong là áo len lông cừu trắng ôm sát tôn lên vòng một đầy đặn, vóc dáng lả lướt, hấp dẫn. Đúng rồi, bà ta còn xịt chút nước hoa, tên là "Quyến rũ."

Vừa ngồi vào trong xe, mùi đàn ông trên người Vương Đức Đường trong không gian kín lập tức trở nên đậm đặc. Ngụy Mỹ Hoa cảm thấy chân mình có chút mềm nhũn. Bà ta cũng tinh ý nhận thấy hô hấp của Vương Đức Đường có vẻ nặng hơn, mặt anh ta bắt đầu ửng đỏ.

"Tiểu Vương, bây giờ vợ cậu đang ở cuối thai kỳ đúng không?"

"Cô ấy có đi khám thai đều đặn không? Bác sĩ chắc đã nhắc nhở, quan hệ lúc này có thể gây sinh non?"

“Cậu còn trẻ thế này, sức khỏe chắc tốt lắm đúng không? Cũng không dễ chịu gì...”

Ngụy Mỹ Hoa đắc ý khi nhìn thấy Vương Đức Đường dù cố tỏ ra lịch sự, nhưng tay cầm vô lăng siết chặt, rõ ràng đang cố kiểm soát sự h@m muốn đàn ông trong mình.

Ngụy Mỹ Hoa có gan mà không dám làm không dám nói lời quá đáng, chỉ gợi ý mập mờ vài câu. Bà ta hoàn toàn không nhận ra chính những lời đó đã khiến Vương Đức Đường luôn coi trọng công việc phải phân tâm.

Ngụy Mỹ Hoa xấu hổ, giận dữ muốn chết, Triệu Hướng Vãn không tiếp tục hỏi chi tiết, quay đầu nói với Hứa Tung Lĩnh: "Đội trưởng Hứa, người chặn xe của tài xế là phụ nữ.”

Bởi vì vợ mang thai, d ục vọng không được thỏa mãn, lại bị Ngụy Mỹ Hoa trêu đùa, bản năng đàn ông của Vương Đức Đường đã trỗi dậy. Nếu lúc này có một cô gái trẻ ăn mặc hở hang chặn xe, khả năng anh ta dừng xe là rất cao.

Chu Phi Bằng lập tức theo kịp tiết tấu của Triệu Hướng Vãn: "Phụ nữ thường được coi là yếu thế, tài xế nam khi gặp một cô gái trẻ chặn đường, đặc biệt nếu cô ta xinh đẹp, thì rất có thể sẽ dừng xe.”

Hà Minh Ngọc tỉnh ngộ, nói tiếp: "Phụ nữ ra mặt chặn xe, sau đó lừa tài xế vào nơi vắng vẻ, rồi đàn ông ra tay, cướp xe cướp của! Điều này giải thích được tại sao tài xế bị giết, còn xe thì biến mất.”

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần ThámTác giả: Hồ Lục NguyệtTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện Quan Trường"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn… Triệu Hướng Vãn nói: "Nhưng anh ta khiến bà nhớ đến Triệu Thanh Vân lúc còn trẻ."Giọng của Triệu Hướng Vãn rất bình thường nhưng cực kỳ chắc chắn, cái này không phải là hỏi mà là kết luận.Nhận ra được chuyện này, Ngụy Mỹ Hoa giống như ngồi trên đống lửa.[Sao con bé c.h.ế.t tiệt này mắt tinh thế? Sao nó biết mình vừa lên xe, nhìn thấy Tiểu Vương liền nghĩ đến Triệu Thanh Vân? Lúc đó thật đẹp biết bao, anh ta vì làm mình vui mà hái hoa dại, tặng hoa lụa, giúp đỡ làm việc, còn biết đọc thơ, hát ca, thật tuyệt vời. Giờ thì sao? Cuộc sống tốt hơn nhưng chúng mình chẳng thể quay lại như xưa.Ra ngoài ánh mắt mọi người đều nhìn mình nhiều hơn một phần thương hại, nghĩ mình không giữ được chồng, để anh ta ngoại tình, suýt nữa thì mất cả chức quan. Mình cãi nhau với anh ta, làm loạn lên, ngoài miệng anh ta luôn nhận sai nhưng trong lòng lại chẳng nghĩ mình sai. Bây giờ anh ta ngày càng lạnh nhạt với mình, từ sau khi ra khỏi đồn công an thì cuộc sống vợ chồng cũng không có!]Triệu Hướng Vãn đột nhiên đặt câu hỏi: "Bà quyến rũ anh ta như thế nào?"Một câu "quyến rũ" khiết tất cả mọi người đều há to miệng. Quá sốc! Một người phụ nữ hơn 40 tuổi quyến rũ tài xế? Chuyện này...Mặt Ngụy Mỹ Hoa đỏ như muốn nhỏ máu, bà ta lùi lại vài bước, cách xa Triệu Hướng Vãn, rất lâu mới ra một câu: "Cô... cô nói chuyện kiểu gì vậy?" Đây có phải là lời một người con gái nói với mẹ mình sao? Quá xấu hổ![Người ta vẫn nói “ba mươi như sói, bốn mươi như hổ”, năm nay tôi mới bốn mươi tuổi, bình thường bảo dưỡng tốt, đi ra ngoài ai cũng khen tôi chỉ mới ba mươi. Đã gần nửa năm không làm chuyện ấy, ngồi với một người đàn ông trẻ trong xe kín, tim tôi đập thình thịch. Dù không thể thật sự làm gì, nhưng trêu đùa vài câu thì cũng được chứ?]Ngụy Mỹ Hoa nhớ rất rõ, lúc ấy ra khỏi nhà bà ta mặc mặc một chiếc áo khoác dạ màu be, bên trong là áo len lông cừu trắng ôm sát tôn lên vòng một đầy đặn, vóc dáng lả lướt, hấp dẫn. Đúng rồi, bà ta còn xịt chút nước hoa, tên là "Quyến rũ."Vừa ngồi vào trong xe, mùi đàn ông trên người Vương Đức Đường trong không gian kín lập tức trở nên đậm đặc. Ngụy Mỹ Hoa cảm thấy chân mình có chút mềm nhũn. Bà ta cũng tinh ý nhận thấy hô hấp của Vương Đức Đường có vẻ nặng hơn, mặt anh ta bắt đầu ửng đỏ."Tiểu Vương, bây giờ vợ cậu đang ở cuối thai kỳ đúng không?""Cô ấy có đi khám thai đều đặn không? Bác sĩ chắc đã nhắc nhở, quan hệ lúc này có thể gây sinh non?"“Cậu còn trẻ thế này, sức khỏe chắc tốt lắm đúng không? Cũng không dễ chịu gì...”Ngụy Mỹ Hoa đắc ý khi nhìn thấy Vương Đức Đường dù cố tỏ ra lịch sự, nhưng tay cầm vô lăng siết chặt, rõ ràng đang cố kiểm soát sự h@m muốn đàn ông trong mình.Ngụy Mỹ Hoa có gan mà không dám làm không dám nói lời quá đáng, chỉ gợi ý mập mờ vài câu. Bà ta hoàn toàn không nhận ra chính những lời đó đã khiến Vương Đức Đường luôn coi trọng công việc phải phân tâm.Ngụy Mỹ Hoa xấu hổ, giận dữ muốn chết, Triệu Hướng Vãn không tiếp tục hỏi chi tiết, quay đầu nói với Hứa Tung Lĩnh: "Đội trưởng Hứa, người chặn xe của tài xế là phụ nữ.”Bởi vì vợ mang thai, d ục vọng không được thỏa mãn, lại bị Ngụy Mỹ Hoa trêu đùa, bản năng đàn ông của Vương Đức Đường đã trỗi dậy. Nếu lúc này có một cô gái trẻ ăn mặc hở hang chặn xe, khả năng anh ta dừng xe là rất cao.Chu Phi Bằng lập tức theo kịp tiết tấu của Triệu Hướng Vãn: "Phụ nữ thường được coi là yếu thế, tài xế nam khi gặp một cô gái trẻ chặn đường, đặc biệt nếu cô ta xinh đẹp, thì rất có thể sẽ dừng xe.”Hà Minh Ngọc tỉnh ngộ, nói tiếp: "Phụ nữ ra mặt chặn xe, sau đó lừa tài xế vào nơi vắng vẻ, rồi đàn ông ra tay, cướp xe cướp của! Điều này giải thích được tại sao tài xế bị giết, còn xe thì biến mất.”

Chương 216: Ba Mươi Như Sói, Bốn Mươi Như Hổ