Tiếng còi xe cứu thương vang lên giữa cơn gió thu se lạnh, từng hồi “u oa, u oa” từ xa vọng lại, lao đi với tốc độ tối đa cho phép trên đường, hướng thẳng đến Bệnh viện Nhân dân số Ba. Khi bốn bánh xe còn chưa dừng hẳn, cửa sau xe đã bật mở, tiếng khóc não nề của một người đàn ông trung niên hòa lẫn với tiếng gọi “Văn Văn” vang lên thảm thiết, tràn vào tai mọi người. “… Ung thư giai đoạn cuối, đã nằm nhà suốt sáu tháng. Ban đầu nói sẽ không vào viện, nhưng cuối cùng anh chị tôi vẫn không đành lòng… Con bé còn quá trẻ, ai mà nỡ… Xin các bác sĩ giúp với, con bé đau đớn quá rồi… Dù chỉ là một mũi tiêm, để nó có thể ra đi trong giấc mơ, không còn đau nữa cũng được…” Người dì của bệnh nhân vừa lau nước mắt vừa chạy theo giường đẩy, đáp lời các nhân viên y tế. Còn cha mẹ bệnh nhân, trong mắt họ lúc này chỉ còn hình ảnh cô con gái đang cố hết sức mở hé mắt, nở một nụ cười yếu ớt như muốn trấn an họ – có lẽ là nụ cười cuối cùng – họ chẳng còn tâm trí nào để chú ý đến bất cứ điều gì khác. Từng…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...