“Ai là người phụ trách bản hợp đồng dự án này? Sao phía sau con số lại nhiều hơn một số 0 vậy hả?” Một người phụ nữ đeo kính gọng đen giơ cao một tập tài liệu, thần sắc nghiêm nghị, giọng nói vang như chuông đồng. Lời vừa dứt, những người đang ngồi ở các bàn làm việc đều cúi gằm đầu xuống, chỉ có một cánh tay trắng trẻo chầm chậm giơ lên giữa không trung. “Là em…” Giọng Tang Vãn nhỏ như muỗi, nói xong lại đẩy nhẹ gọng kính màu trà trên sống mũi. “Cạch!” Người phụ nữ đối diện ném cả tập tài liệu mới lên người Tang Vãn, giọng đầy căng thẳng: “Bản có con số chính xác đây này, mang ngay lên văn phòng tổng giám đốc trước khi buổi ký kết hợp đồng kết thúc!” Tập tài liệu rơi trúng người Tang Vãn, tuy không nặng nhưng cũng khiến cô giật mình. Cô chậm rãi đứng dậy rồi cúi xuống nhặt từng tờ rơi trên đất một cách cẩn thận. “Chạy mau đi!” Giọng người phụ nữ lại như roi quất thẳng vào tai. Tang Vãn lại bị giọng nói ấy làm giật mình, vội vã nhấc chân chạy về phía thang máy. Cô nhìn con số trên…
Chương 80: Sếp cũ kiêm người yêu cũ
Nuông Chiều - Tiểu Nan QuaTác giả: Tiểu Nan QuaTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Ai là người phụ trách bản hợp đồng dự án này? Sao phía sau con số lại nhiều hơn một số 0 vậy hả?” Một người phụ nữ đeo kính gọng đen giơ cao một tập tài liệu, thần sắc nghiêm nghị, giọng nói vang như chuông đồng. Lời vừa dứt, những người đang ngồi ở các bàn làm việc đều cúi gằm đầu xuống, chỉ có một cánh tay trắng trẻo chầm chậm giơ lên giữa không trung. “Là em…” Giọng Tang Vãn nhỏ như muỗi, nói xong lại đẩy nhẹ gọng kính màu trà trên sống mũi. “Cạch!” Người phụ nữ đối diện ném cả tập tài liệu mới lên người Tang Vãn, giọng đầy căng thẳng: “Bản có con số chính xác đây này, mang ngay lên văn phòng tổng giám đốc trước khi buổi ký kết hợp đồng kết thúc!” Tập tài liệu rơi trúng người Tang Vãn, tuy không nặng nhưng cũng khiến cô giật mình. Cô chậm rãi đứng dậy rồi cúi xuống nhặt từng tờ rơi trên đất một cách cẩn thận. “Chạy mau đi!” Giọng người phụ nữ lại như roi quất thẳng vào tai. Tang Vãn lại bị giọng nói ấy làm giật mình, vội vã nhấc chân chạy về phía thang máy. Cô nhìn con số trên… Dù không quay đầu lại, Tang Vãn vẫn biết người đứng sau lưng là ai vì giọng nói ấy quá đỗi quen thuộc.Cô nhanh chóng chuyển ánh nhìn sang Dư Hào, giọng điềm tĩnh:.“Dư Hào, chúng ta đi thôi.”Thịnh Sơ lười nhác xoay người, liếc thoáng qua người đàn ông phía sau. Khác với thái độ coi thường trước kia, lần này anh lên tiếng giữ chân họ lại:“Cậu đãi bọn tớ ăn, sao không rủ bọn tớ đi cùng?”Tang Vãn vừa định đồng ý thì giọng trầm thấp đầy uy nghiêm kia lại vang lên lần nữa: “Em sắp kết hôn rồi à?”Dư Hào đan tay lại, có chút lúng túng:“Tang Vãn, hai người quen nhau à?”Hắn chỉ tay về phía Thương Dục Hoành, tỏ vẻ tò mò.“Không quen.”“Quen.”Hai người đồng thanh nhưng lời nói lại trái ngược nhau hoàn toàn.Dư Hào đâu phải ngốc, chỉ cần nhìn nét mặt lúng túng của Tang Vãn, hắn cũng hiểu là hai người đã từng quen biết, thậm chí không đơn giản.“Đã là bạn thì sao không cùng đi ăn một bữa?” Hắn nghĩ biết đâu có thể hóa giải mâu thuẫn giữa hai người.Ngước mắt nhìn Thịnh Sơ và Hạ Ly, Dư Hào nhiệt tình mời: “Thịnh Sơ, Hạ Ly, hai người đi cùng nhé?”Hạ Ly vội từ chối trước khi Thịnh Sơ kịp gật đầu: “Phòng vẽ của tớ còn việc, phải nhờ Thịnh Sơ giúp.”Thịnh Sơ chưa kịp phản ứng thì đã bị cô kéo đi mất, lòng vẫn còn tiếc vì chưa được ăn dưa hóng chuyện.Thương Dục Hoành đứng yên tại chỗ, tay đút túi quần, ánh mắt sắc bén: “Được.”Tang Vãn cảm thấy anh đúng là thần kinh, ôm chặt lấy đồ của mình rồi lặng lẽ đi trước.…Nhà hàng mà Dư Hào đặt khá ổn, bàn gần cửa sổ. Vừa vào, Tang Vãn chọn ngay chỗ ngồi bên trong.Dư Hào nhìn bó hoa hồng trong tay, định đặt lên chỗ đối diện, nhưng vừa quay đầu thì thấy chỗ bên cạnh Tang Vãn đã bị Thương Dục Hoành ngồi chiếm mất.“Tránh ra, đừng ngồi cạnh tôi.” Tang Vãn co người lại như muốn trốn khỏi anh.Thương Dục Hoành nuốt nước bọt, đứng lên rót một ly nước cho mình: “Ghế có khắc tên em à?”“Không có.” Tang Vãn thành thật.“Vậy em quản anh ngồi đâu làm gì.” Anh thản nhiên nhấp một ngụm nước. “Anh... Vô liêm sỉ!” Cô tức đến mức quay mặt đi chỗ khác, lẩm bẩm chửi thầm.Thương Dục Hoành đặt cốc xuống, đột nhiên đưa tay ấn vào trán cô, ép cô quay mặt lại đối diện: “Em thật sự định kết hôn à?”Trong mắt Tang Vãn ánh lên sự nghi hoặc, cô như cố chọc tức anh: “Phải, Thương tổng nhớ gửi phong bì nhé.”“Với cậu ta à?” Anh siết nhẹ cằm cô, ánh mắt đen láy nheo lại.Tang Vãn chẳng thay đổi gì mấy so với hai năm trước, da vẫn trắng đến mức chói mắt.“Đúng vậy!” Cô khẳng định.Thương Dục Hoành khẽ cười khẩy: “Vẫn cái gu kém như vậy.” Dư Hào thấy bị nhắc đến, cố gắng chen vào câu chuyện: “Tang Vãn, không giới thiệu anh bạn này sao?”“Sếp cũ.”“Người yêu cũ.”Lại đồng thanh.Tang Vãn liếc xéo anh một cái như muốn nói: “Anh bị điên à?”“Rốt cuộc là sếp cũ hay người yêu cũ vậy?” Dư Hào đẩy kính, giọng yếu ớt.Tang Vãn thấy người ngồi đối diện hiền lành thật thà, không đành lòng lừa dối, nên thẳng thắn: “Sếp cũ kiêm người yêu cũ.”“Là cái tên mà em từng bảo ngày nào cũng bắt em tăng ca đến đêm, còn mặt dày bám theo đòi ăn chung ấy hả?”Dư Hào nói một cách vô tư, hoàn toàn không cảm thấy có gì sai vì đó đều là những điều chính Tang Vãn kể với hắn.Tang Vãn suýt bị sặc nước, vội vỗ n.g.ự.c ho sặc sụa, liếc trộm gương mặt lạnh tanh của Thương Dục Hoành.“Ừm.” Cô lí nhí đáp.Món ăn được dọn lên, bầu không khí càng thêm gượng gạo. Nhớ lời mẹ dặn phải chủ động giao tiếp, Tang Vãn lên tiếng: “Dạo này bác gái vẫn khỏe chứ? Dạo gần đây em bận quá, ăn xong để em về cùng nhé.”Choang!Chén đũa trong tay Thương Dục Hoành rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh. Anh bật cười lạnh lẽo từ sâu trong ngực:“Tang Vãn.”“Gì vậy?” Cô quay sang khó hiểu, thì bị anh đột ngột bóp mạnh sau gáy, khiến cô suýt ngạt thở.Thương Dục Hoành lạnh giọng: “Giỏi lắm.”“Bỏ ra!” Tang Vãn cố gắng đẩy anh, nhưng không thể thắng nổi sức anh.Dư Hào mà đến lúc này còn không hiểu mối quan hệ giữa hai người thì đúng là uổng công sống mấy chục năm. Hắn hắng giọng, cố kéo lại chủ động: “Tang Vãn, nhà mới của tụi mình trang trí xong rồi, mẹ anh nói em dọn vào ở trước đi.”Tang Vãn cau mày: “Dọn vào? Vì sao?”“Anh thật lòng thích em, nhưng em cũng biết nhà họ Dư chúng anh chỉ có mình anh là con trai, mẹ anh muốn em sinh con trước rồi mới tính chuyện kết hôn.” Dư Hào nói rất tự nhiên.Hai người quen nhau cũng một thời gian, theo tiến độ xem mắt thì đã đủ điều kiện để cưới.Tang Vãn ôm trán, ánh mắt đầy hoài nghi: “Dư Hào, anh…”“Em nghe anh nói hết đã.” Dư Hào nhanh chóng ngắt lời, ngồi nghiêm chỉnh như sắp phát biểu: “Mẹ anh còn nói, nhà là nhà anh mua bằng tiền mặt nên bên em cũng nên có một chiếc xe làm của hồi môn. Với lại mẹ anh thấy công việc hiện tại của em không đàng hoàng, suốt ngày ru rú trong nhà, sau này lấy nhau rồi thì nên tìm việc ổn định mà làm.”Thương Dục Hoành càng nghe càng buồn cười, khóe miệng nhếch lên, mắt quan sát người đàn ông trông thì có vẻ đàng hoàng đối diện.Tang Vãn lạnh giọng: “Em thấy công việc của mình rất tốt, còn kiếm được nhiều tiền hơn anh.”Nếu không phải vì có Thương Dục Hoành ngồi đây, chắc cô đã vả thẳng vào mặt rồi.Dư Hào bị nói trúng tim đen, tức đến mặt đỏ bừng, đập bàn: “Tang Vãn! Em có ý gì vậy? Coi thường anh à?”“Dù lương anh không bằng em nhưng ít ra anh làm việc ổn định! Em lớn tướng rồi còn tưởng mình là thiếu nữ mơ mộng? Có bản lĩnh thì em tự kiếm được bạn trai giàu đẹp xem nào!”Lời vừa dứt, một ly nước nóng hổi hắt thẳng lên đầu Dư Hào khiến hắn không mở nổi mắt.Kính mờ sương, tay siết chặt thành nắm đấm: “Anh... Anh làm gì vậy?!”Thương Dục Hoành nắm ly, cúi đầu nhìn một cái, rồi không nói không rằng ném thẳng vào anh ta: “Mẹ cậu tốt vậy sao không ở nhà làm phúc, còn ra ngoài hại người?”
Dù không quay đầu lại, Tang Vãn vẫn biết người đứng sau lưng là ai vì giọng nói ấy quá đỗi quen thuộc.
Cô nhanh chóng chuyển ánh nhìn sang Dư Hào, giọng điềm tĩnh:.“Dư Hào, chúng ta đi thôi.”
Thịnh Sơ lười nhác xoay người, liếc thoáng qua người đàn ông phía sau. Khác với thái độ coi thường trước kia, lần này anh lên tiếng giữ chân họ lại:
“Cậu đãi bọn tớ ăn, sao không rủ bọn tớ đi cùng?”
Tang Vãn vừa định đồng ý thì giọng trầm thấp đầy uy nghiêm kia lại vang lên lần nữa: “Em sắp kết hôn rồi à?”
Dư Hào đan tay lại, có chút lúng túng:
“Tang Vãn, hai người quen nhau à?”
Hắn chỉ tay về phía Thương Dục Hoành, tỏ vẻ tò mò.
“Không quen.”
“Quen.”
Hai người đồng thanh nhưng lời nói lại trái ngược nhau hoàn toàn.
Dư Hào đâu phải ngốc, chỉ cần nhìn nét mặt lúng túng của Tang Vãn, hắn cũng hiểu là hai người đã từng quen biết, thậm chí không đơn giản.
“Đã là bạn thì sao không cùng đi ăn một bữa?” Hắn nghĩ biết đâu có thể hóa giải mâu thuẫn giữa hai người.
Ngước mắt nhìn Thịnh Sơ và Hạ Ly, Dư Hào nhiệt tình mời: “Thịnh Sơ, Hạ Ly, hai người đi cùng nhé?”
Hạ Ly vội từ chối trước khi Thịnh Sơ kịp gật đầu: “Phòng vẽ của tớ còn việc, phải nhờ Thịnh Sơ giúp.”
Thịnh Sơ chưa kịp phản ứng thì đã bị cô kéo đi mất, lòng vẫn còn tiếc vì chưa được ăn dưa hóng chuyện.
Thương Dục Hoành đứng yên tại chỗ, tay đút túi quần, ánh mắt sắc bén: “Được.”
Tang Vãn cảm thấy anh đúng là thần kinh, ôm chặt lấy đồ của mình rồi lặng lẽ đi trước.
…
Nhà hàng mà Dư Hào đặt khá ổn, bàn gần cửa sổ. Vừa vào, Tang Vãn chọn ngay chỗ ngồi bên trong.
Dư Hào nhìn bó hoa hồng trong tay, định đặt lên chỗ đối diện, nhưng vừa quay đầu thì thấy chỗ bên cạnh Tang Vãn đã bị Thương Dục Hoành ngồi chiếm mất.
“Tránh ra, đừng ngồi cạnh tôi.” Tang Vãn co người lại như muốn trốn khỏi anh.
Thương Dục Hoành nuốt nước bọt, đứng lên rót một ly nước cho mình: “Ghế có khắc tên em à?”
“Không có.” Tang Vãn thành thật.
“Vậy em quản anh ngồi đâu làm gì.” Anh thản nhiên nhấp một ngụm nước.
“Anh... Vô liêm sỉ!” Cô tức đến mức quay mặt đi chỗ khác, lẩm bẩm chửi thầm.
Thương Dục Hoành đặt cốc xuống, đột nhiên đưa tay ấn vào trán cô, ép cô quay mặt lại đối diện: “Em thật sự định kết hôn à?”
Trong mắt Tang Vãn ánh lên sự nghi hoặc, cô như cố chọc tức anh: “Phải, Thương tổng nhớ gửi phong bì nhé.”
“Với cậu ta à?” Anh siết nhẹ cằm cô, ánh mắt đen láy nheo lại.
Tang Vãn chẳng thay đổi gì mấy so với hai năm trước, da vẫn trắng đến mức chói mắt.
“Đúng vậy!” Cô khẳng định.
Thương Dục Hoành khẽ cười khẩy: “Vẫn cái gu kém như vậy.”
Dư Hào thấy bị nhắc đến, cố gắng chen vào câu chuyện: “Tang Vãn, không giới thiệu anh bạn này sao?”
“Sếp cũ.”
“Người yêu cũ.”
Lại đồng thanh.
Tang Vãn liếc xéo anh một cái như muốn nói: “Anh bị điên à?”
“Rốt cuộc là sếp cũ hay người yêu cũ vậy?” Dư Hào đẩy kính, giọng yếu ớt.
Tang Vãn thấy người ngồi đối diện hiền lành thật thà, không đành lòng lừa dối, nên thẳng thắn: “Sếp cũ kiêm người yêu cũ.”
“Là cái tên mà em từng bảo ngày nào cũng bắt em tăng ca đến đêm, còn mặt dày bám theo đòi ăn chung ấy hả?”
Dư Hào nói một cách vô tư, hoàn toàn không cảm thấy có gì sai vì đó đều là những điều chính Tang Vãn kể với hắn.
Tang Vãn suýt bị sặc nước, vội vỗ n.g.ự.c ho sặc sụa, liếc trộm gương mặt lạnh tanh của Thương Dục Hoành.
“Ừm.” Cô lí nhí đáp.
Món ăn được dọn lên, bầu không khí càng thêm gượng gạo. Nhớ lời mẹ dặn phải chủ động giao tiếp, Tang Vãn lên tiếng: “Dạo này bác gái vẫn khỏe chứ? Dạo gần đây em bận quá, ăn xong để em về cùng nhé.”
Choang!
Chén đũa trong tay Thương Dục Hoành rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh. Anh bật cười lạnh lẽo từ sâu trong ngực:
“Tang Vãn.”
“Gì vậy?” Cô quay sang khó hiểu, thì bị anh đột ngột bóp mạnh sau gáy, khiến cô suýt ngạt thở.
Thương Dục Hoành lạnh giọng: “Giỏi lắm.”
“Bỏ ra!” Tang Vãn cố gắng đẩy anh, nhưng không thể thắng nổi sức anh.
Dư Hào mà đến lúc này còn không hiểu mối quan hệ giữa hai người thì đúng là uổng công sống mấy chục năm. Hắn hắng giọng, cố kéo lại chủ động: “Tang Vãn, nhà mới của tụi mình trang trí xong rồi, mẹ anh nói em dọn vào ở trước đi.”
Tang Vãn cau mày: “Dọn vào? Vì sao?”
“Anh thật lòng thích em, nhưng em cũng biết nhà họ Dư chúng anh chỉ có mình anh là con trai, mẹ anh muốn em sinh con trước rồi mới tính chuyện kết hôn.” Dư Hào nói rất tự nhiên.
Hai người quen nhau cũng một thời gian, theo tiến độ xem mắt thì đã đủ điều kiện để cưới.
Tang Vãn ôm trán, ánh mắt đầy hoài nghi: “Dư Hào, anh…”
“Em nghe anh nói hết đã.” Dư Hào nhanh chóng ngắt lời, ngồi nghiêm chỉnh như sắp phát biểu: “Mẹ anh còn nói, nhà là nhà anh mua bằng tiền mặt nên bên em cũng nên có một chiếc xe làm của hồi môn. Với lại mẹ anh thấy công việc hiện tại của em không đàng hoàng, suốt ngày ru rú trong nhà, sau này lấy nhau rồi thì nên tìm việc ổn định mà làm.”
Thương Dục Hoành càng nghe càng buồn cười, khóe miệng nhếch lên, mắt quan sát người đàn ông trông thì có vẻ đàng hoàng đối diện.
Tang Vãn lạnh giọng: “Em thấy công việc của mình rất tốt, còn kiếm được nhiều tiền hơn anh.”
Nếu không phải vì có Thương Dục Hoành ngồi đây, chắc cô đã vả thẳng vào mặt rồi.
Dư Hào bị nói trúng tim đen, tức đến mặt đỏ bừng, đập bàn: “Tang Vãn! Em có ý gì vậy? Coi thường anh à?”
“Dù lương anh không bằng em nhưng ít ra anh làm việc ổn định! Em lớn tướng rồi còn tưởng mình là thiếu nữ mơ mộng? Có bản lĩnh thì em tự kiếm được bạn trai giàu đẹp xem nào!”
Lời vừa dứt, một ly nước nóng hổi hắt thẳng lên đầu Dư Hào khiến hắn không mở nổi mắt.
Kính mờ sương, tay siết chặt thành nắm đấm: “Anh... Anh làm gì vậy?!”
Thương Dục Hoành nắm ly, cúi đầu nhìn một cái, rồi không nói không rằng ném thẳng vào anh ta: “Mẹ cậu tốt vậy sao không ở nhà làm phúc, còn ra ngoài hại người?”
Nuông Chiều - Tiểu Nan QuaTác giả: Tiểu Nan QuaTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Ai là người phụ trách bản hợp đồng dự án này? Sao phía sau con số lại nhiều hơn một số 0 vậy hả?” Một người phụ nữ đeo kính gọng đen giơ cao một tập tài liệu, thần sắc nghiêm nghị, giọng nói vang như chuông đồng. Lời vừa dứt, những người đang ngồi ở các bàn làm việc đều cúi gằm đầu xuống, chỉ có một cánh tay trắng trẻo chầm chậm giơ lên giữa không trung. “Là em…” Giọng Tang Vãn nhỏ như muỗi, nói xong lại đẩy nhẹ gọng kính màu trà trên sống mũi. “Cạch!” Người phụ nữ đối diện ném cả tập tài liệu mới lên người Tang Vãn, giọng đầy căng thẳng: “Bản có con số chính xác đây này, mang ngay lên văn phòng tổng giám đốc trước khi buổi ký kết hợp đồng kết thúc!” Tập tài liệu rơi trúng người Tang Vãn, tuy không nặng nhưng cũng khiến cô giật mình. Cô chậm rãi đứng dậy rồi cúi xuống nhặt từng tờ rơi trên đất một cách cẩn thận. “Chạy mau đi!” Giọng người phụ nữ lại như roi quất thẳng vào tai. Tang Vãn lại bị giọng nói ấy làm giật mình, vội vã nhấc chân chạy về phía thang máy. Cô nhìn con số trên… Dù không quay đầu lại, Tang Vãn vẫn biết người đứng sau lưng là ai vì giọng nói ấy quá đỗi quen thuộc.Cô nhanh chóng chuyển ánh nhìn sang Dư Hào, giọng điềm tĩnh:.“Dư Hào, chúng ta đi thôi.”Thịnh Sơ lười nhác xoay người, liếc thoáng qua người đàn ông phía sau. Khác với thái độ coi thường trước kia, lần này anh lên tiếng giữ chân họ lại:“Cậu đãi bọn tớ ăn, sao không rủ bọn tớ đi cùng?”Tang Vãn vừa định đồng ý thì giọng trầm thấp đầy uy nghiêm kia lại vang lên lần nữa: “Em sắp kết hôn rồi à?”Dư Hào đan tay lại, có chút lúng túng:“Tang Vãn, hai người quen nhau à?”Hắn chỉ tay về phía Thương Dục Hoành, tỏ vẻ tò mò.“Không quen.”“Quen.”Hai người đồng thanh nhưng lời nói lại trái ngược nhau hoàn toàn.Dư Hào đâu phải ngốc, chỉ cần nhìn nét mặt lúng túng của Tang Vãn, hắn cũng hiểu là hai người đã từng quen biết, thậm chí không đơn giản.“Đã là bạn thì sao không cùng đi ăn một bữa?” Hắn nghĩ biết đâu có thể hóa giải mâu thuẫn giữa hai người.Ngước mắt nhìn Thịnh Sơ và Hạ Ly, Dư Hào nhiệt tình mời: “Thịnh Sơ, Hạ Ly, hai người đi cùng nhé?”Hạ Ly vội từ chối trước khi Thịnh Sơ kịp gật đầu: “Phòng vẽ của tớ còn việc, phải nhờ Thịnh Sơ giúp.”Thịnh Sơ chưa kịp phản ứng thì đã bị cô kéo đi mất, lòng vẫn còn tiếc vì chưa được ăn dưa hóng chuyện.Thương Dục Hoành đứng yên tại chỗ, tay đút túi quần, ánh mắt sắc bén: “Được.”Tang Vãn cảm thấy anh đúng là thần kinh, ôm chặt lấy đồ của mình rồi lặng lẽ đi trước.…Nhà hàng mà Dư Hào đặt khá ổn, bàn gần cửa sổ. Vừa vào, Tang Vãn chọn ngay chỗ ngồi bên trong.Dư Hào nhìn bó hoa hồng trong tay, định đặt lên chỗ đối diện, nhưng vừa quay đầu thì thấy chỗ bên cạnh Tang Vãn đã bị Thương Dục Hoành ngồi chiếm mất.“Tránh ra, đừng ngồi cạnh tôi.” Tang Vãn co người lại như muốn trốn khỏi anh.Thương Dục Hoành nuốt nước bọt, đứng lên rót một ly nước cho mình: “Ghế có khắc tên em à?”“Không có.” Tang Vãn thành thật.“Vậy em quản anh ngồi đâu làm gì.” Anh thản nhiên nhấp một ngụm nước. “Anh... Vô liêm sỉ!” Cô tức đến mức quay mặt đi chỗ khác, lẩm bẩm chửi thầm.Thương Dục Hoành đặt cốc xuống, đột nhiên đưa tay ấn vào trán cô, ép cô quay mặt lại đối diện: “Em thật sự định kết hôn à?”Trong mắt Tang Vãn ánh lên sự nghi hoặc, cô như cố chọc tức anh: “Phải, Thương tổng nhớ gửi phong bì nhé.”“Với cậu ta à?” Anh siết nhẹ cằm cô, ánh mắt đen láy nheo lại.Tang Vãn chẳng thay đổi gì mấy so với hai năm trước, da vẫn trắng đến mức chói mắt.“Đúng vậy!” Cô khẳng định.Thương Dục Hoành khẽ cười khẩy: “Vẫn cái gu kém như vậy.” Dư Hào thấy bị nhắc đến, cố gắng chen vào câu chuyện: “Tang Vãn, không giới thiệu anh bạn này sao?”“Sếp cũ.”“Người yêu cũ.”Lại đồng thanh.Tang Vãn liếc xéo anh một cái như muốn nói: “Anh bị điên à?”“Rốt cuộc là sếp cũ hay người yêu cũ vậy?” Dư Hào đẩy kính, giọng yếu ớt.Tang Vãn thấy người ngồi đối diện hiền lành thật thà, không đành lòng lừa dối, nên thẳng thắn: “Sếp cũ kiêm người yêu cũ.”“Là cái tên mà em từng bảo ngày nào cũng bắt em tăng ca đến đêm, còn mặt dày bám theo đòi ăn chung ấy hả?”Dư Hào nói một cách vô tư, hoàn toàn không cảm thấy có gì sai vì đó đều là những điều chính Tang Vãn kể với hắn.Tang Vãn suýt bị sặc nước, vội vỗ n.g.ự.c ho sặc sụa, liếc trộm gương mặt lạnh tanh của Thương Dục Hoành.“Ừm.” Cô lí nhí đáp.Món ăn được dọn lên, bầu không khí càng thêm gượng gạo. Nhớ lời mẹ dặn phải chủ động giao tiếp, Tang Vãn lên tiếng: “Dạo này bác gái vẫn khỏe chứ? Dạo gần đây em bận quá, ăn xong để em về cùng nhé.”Choang!Chén đũa trong tay Thương Dục Hoành rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh. Anh bật cười lạnh lẽo từ sâu trong ngực:“Tang Vãn.”“Gì vậy?” Cô quay sang khó hiểu, thì bị anh đột ngột bóp mạnh sau gáy, khiến cô suýt ngạt thở.Thương Dục Hoành lạnh giọng: “Giỏi lắm.”“Bỏ ra!” Tang Vãn cố gắng đẩy anh, nhưng không thể thắng nổi sức anh.Dư Hào mà đến lúc này còn không hiểu mối quan hệ giữa hai người thì đúng là uổng công sống mấy chục năm. Hắn hắng giọng, cố kéo lại chủ động: “Tang Vãn, nhà mới của tụi mình trang trí xong rồi, mẹ anh nói em dọn vào ở trước đi.”Tang Vãn cau mày: “Dọn vào? Vì sao?”“Anh thật lòng thích em, nhưng em cũng biết nhà họ Dư chúng anh chỉ có mình anh là con trai, mẹ anh muốn em sinh con trước rồi mới tính chuyện kết hôn.” Dư Hào nói rất tự nhiên.Hai người quen nhau cũng một thời gian, theo tiến độ xem mắt thì đã đủ điều kiện để cưới.Tang Vãn ôm trán, ánh mắt đầy hoài nghi: “Dư Hào, anh…”“Em nghe anh nói hết đã.” Dư Hào nhanh chóng ngắt lời, ngồi nghiêm chỉnh như sắp phát biểu: “Mẹ anh còn nói, nhà là nhà anh mua bằng tiền mặt nên bên em cũng nên có một chiếc xe làm của hồi môn. Với lại mẹ anh thấy công việc hiện tại của em không đàng hoàng, suốt ngày ru rú trong nhà, sau này lấy nhau rồi thì nên tìm việc ổn định mà làm.”Thương Dục Hoành càng nghe càng buồn cười, khóe miệng nhếch lên, mắt quan sát người đàn ông trông thì có vẻ đàng hoàng đối diện.Tang Vãn lạnh giọng: “Em thấy công việc của mình rất tốt, còn kiếm được nhiều tiền hơn anh.”Nếu không phải vì có Thương Dục Hoành ngồi đây, chắc cô đã vả thẳng vào mặt rồi.Dư Hào bị nói trúng tim đen, tức đến mặt đỏ bừng, đập bàn: “Tang Vãn! Em có ý gì vậy? Coi thường anh à?”“Dù lương anh không bằng em nhưng ít ra anh làm việc ổn định! Em lớn tướng rồi còn tưởng mình là thiếu nữ mơ mộng? Có bản lĩnh thì em tự kiếm được bạn trai giàu đẹp xem nào!”Lời vừa dứt, một ly nước nóng hổi hắt thẳng lên đầu Dư Hào khiến hắn không mở nổi mắt.Kính mờ sương, tay siết chặt thành nắm đấm: “Anh... Anh làm gì vậy?!”Thương Dục Hoành nắm ly, cúi đầu nhìn một cái, rồi không nói không rằng ném thẳng vào anh ta: “Mẹ cậu tốt vậy sao không ở nhà làm phúc, còn ra ngoài hại người?”