1 Ta tên Diệp Giao Giao. Năm mười ba tuổi, trong làng gặp phải trận hạn hán trăm năm, mùa màng thất bát, cha nương không có cách nào kiếm ra tiền. Muốn sống sót, hoặc là bán ta, hoặc là bán đứa đệ đệ ba tuổi. Người nhà quê coi trọng con trai, đệ đệ lại là đứa con mà cha nương khó khăn lắm mới có được, không đến lúc sinh tử, tuyệt đối không thể động đến. Chuyện này đương nhiên rơi vào đầu ta. Nhưng con gái không đáng tiền, lại thêm thiên tai, bọn buôn người cứ ép giá xuống, cuối cùng chỉ chịu đưa hai quan tiền. Cha có chút do dự, hạn hán không biết mấy năm, hai quan tiền dùng được bao lâu? Bèn thử dò hỏi tăng giá, "Mấy năm trước, người kinh thành đến thu mua nữ đồng, đều đưa ba lạng…" Bọn buôn người miệng đầy răng vàng khinh miệt nhìn cha ta. "Vậy sao ông không bán? Ba lạng? Ông cầm hai quan này con gái ông còn có đường sống." "Nhưng nếu ông cầm ba lạng đó, ông sẽ phải đầu bạc tiễn đầu xanh." Cha ta không từ bỏ, ngồi xổm trên đống cỏ nhìn đứa đệ đệ trong lòng mẫu thân. "Dù sao cũng…
Chương 10
Ký Sự Thăng Tiến Của Bà Mẹ Kế TrẻTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình1 Ta tên Diệp Giao Giao. Năm mười ba tuổi, trong làng gặp phải trận hạn hán trăm năm, mùa màng thất bát, cha nương không có cách nào kiếm ra tiền. Muốn sống sót, hoặc là bán ta, hoặc là bán đứa đệ đệ ba tuổi. Người nhà quê coi trọng con trai, đệ đệ lại là đứa con mà cha nương khó khăn lắm mới có được, không đến lúc sinh tử, tuyệt đối không thể động đến. Chuyện này đương nhiên rơi vào đầu ta. Nhưng con gái không đáng tiền, lại thêm thiên tai, bọn buôn người cứ ép giá xuống, cuối cùng chỉ chịu đưa hai quan tiền. Cha có chút do dự, hạn hán không biết mấy năm, hai quan tiền dùng được bao lâu? Bèn thử dò hỏi tăng giá, "Mấy năm trước, người kinh thành đến thu mua nữ đồng, đều đưa ba lạng…" Bọn buôn người miệng đầy răng vàng khinh miệt nhìn cha ta. "Vậy sao ông không bán? Ba lạng? Ông cầm hai quan này con gái ông còn có đường sống." "Nhưng nếu ông cầm ba lạng đó, ông sẽ phải đầu bạc tiễn đầu xanh." Cha ta không từ bỏ, ngồi xổm trên đống cỏ nhìn đứa đệ đệ trong lòng mẫu thân. "Dù sao cũng… 21"Ta nóng quá… nóng quá…"Trạng thái của Thẩm Yếm Ly không bình thường, mặt hắn đỏ bừng, miệng liên tục thở ra những hơi thở nóng bỏng khêu gợi.Để tránh thị vệ, đi một đoạn đường ta lại phải đè hắn xuống trốn ở góc tường.Nhưng Thẩm Yếm Ly không chịu phối hợp, hắn cứ dính sát vào người ta, tay siết chặt eo ta ngày càng chặt."Công tử… đừng lên tiếng, bị người ta nghe thấy sẽ gặp chuyện đó."Cổ tay Thẩm Yếm Ly có vết máu, xem ra trước đó hắn đã thần trí không rõ, nhưng vì muốn tỉnh táo trong chốc lát, đã tự làm mình bị thương.Nhưng lúc nãy nhìn thấy ta, hắn như trút được gánh nặng, dây thần kinh căng cứng thả lỏng, cả người liền rơi vào trạng thái mơ màng."Trên người ngươi mát quá… ôm ta đi…"Thị vệ ngày càng đến gần, cứ thế này, bọn họ nhất định sẽ nghe thấy tiếng động.Ta nhìn chằm chằm Thẩm Yếm Ly một lúc, lúc thị vệ đến gần, liền chặn miệng hắn lại.Môi chạm môi, Thẩm Yếm Ly liền không thầy tự thông mà luồn vào miệng ta.Môi lưỡi nóng bỏng, trên người ta cũng nóng theo.Trong núi không thể ở lâu, lúc này thị vệ đang tìm kẻ gây rối, chưa chắc Thánh thượng sẽ không đến lều kiểm tra người.Vẫn phải mau chóng trở về.Ta kéo Thẩm Yếm Ly vừa trốn vừa hôn, cuối cùng cũng kịp lúc thị vệ đến trước, cùng Thẩm Yếm Ly về lều."Thẩm công tử có ở đó không?"Thẩm Yếm Ly bị ta trói tay chân, trên người đè chăn dày, nhất thời không giãy ra được.Ta vội vàng chạy ra, nói với thị vệ, "Công tử chúng tôi say rượu, đã ngủ rồi."Thị vệ vén rèm nhìn vào, gật đầu, "Như vậy, chúng tôi không làm phiền nữa."Rồi lại đến lều tiếp theo.Ta ghé vào khe hở của lều nghe ngóng một lúc, quả nhiên nghe thấy thị vệ hét lớn."Lều của Ngô công tử không có người…"Hừ, đáng đời.Ta đang hả hê, eo đột nhiên bị một đôi tay nóng bỏng ôm lấy.Không đợi ta mở miệng, Thẩm Yếm Ly liền nắm lấy gáy ta, không chút do dự chặn lấy môi ta."Mềm quá… Diệp Giao Giao… ngươi mềm quá…""Trên người ngươi thoải mái quá… ôm ta đi…"…Trong lúc đó ta lấy nước tạt vào người Thẩm Yếm Ly, hắn tỉnh táo trong chốc lát, rồi lại tiếp tục chìm đắm.Thuốc này mạnh thật, cũng không biết Ngô Dung lấy từ đâu ra.Ban đầu ta còn có thể nghĩ cách để hắn tỉnh táo, sau đó…Ta người thì vẫn còn tỉnh, chỉ là không còn sức lực…22Sáng sớm hôm sau, ta bị tiếng hét thất thanh làm cho tỉnh giấc.Ta đột ngột ngồi dậy, mới muộn màng nhận ra toàn thân đau nhức vô cùng.Thẩm Yếm Ly cũng mở mắt, trước tiên nhìn ta một cái, trên mặt đột nhiên ửng hồng, nhanh chóng lan đến tận mang tai.Hắn liếc nhìn bờ vai trần của ta, có chút hoảng hốt quay đi, giọng hơi khàn."Ta… sao cổ họng ta lại đau như vậy?"Ta nhìn Thẩm Yếm Ly một lúc, "Công tử ngày thường trông rất trầm ổn, sao lại thích thở dốc như vậy…"Thẩm Yếm Ly đỏ mặt che miệng ta "Gia là… trúng thuốc!"Ta "ồ" một tiếng, lấy áo khoác lên người hắn, dặn dò."Bất kể lát nữa bị tra hỏi thế nào, công tử cứ một mực nói tối qua uống nhiều rượu rồi về ngủ say như chết.""Nô tỳ không thể ra ngoài, Ngô công tử nếu nhìn thấy nô tỳ, nhất định sẽ vu oan công tử mang theo nữ quyến.""Công tử tự mình đi đi."Thẩm Yếm Ly nhìn ta ngập ngừng, nhanh nhẹn mặc áo vào, lúc ra khỏi lều quay đầu lại nói."Đợi về rồi, chúng ta nói chuyện."
21
"Ta nóng quá… nóng quá…"
Trạng thái của Thẩm Yếm Ly không bình thường, mặt hắn đỏ bừng, miệng liên tục thở ra những hơi thở nóng bỏng khêu gợi.
Để tránh thị vệ, đi một đoạn đường ta lại phải đè hắn xuống trốn ở góc tường.
Nhưng Thẩm Yếm Ly không chịu phối hợp, hắn cứ dính sát vào người ta, tay siết chặt eo ta ngày càng chặt.
"Công tử… đừng lên tiếng, bị người ta nghe thấy sẽ gặp chuyện đó."
Cổ tay Thẩm Yếm Ly có vết máu, xem ra trước đó hắn đã thần trí không rõ, nhưng vì muốn tỉnh táo trong chốc lát, đã tự làm mình bị thương.
Nhưng lúc nãy nhìn thấy ta, hắn như trút được gánh nặng, dây thần kinh căng cứng thả lỏng, cả người liền rơi vào trạng thái mơ màng.
"Trên người ngươi mát quá… ôm ta đi…"
Thị vệ ngày càng đến gần, cứ thế này, bọn họ nhất định sẽ nghe thấy tiếng động.
Ta nhìn chằm chằm Thẩm Yếm Ly một lúc, lúc thị vệ đến gần, liền chặn miệng hắn lại.
Môi chạm môi, Thẩm Yếm Ly liền không thầy tự thông mà luồn vào miệng ta.
Môi lưỡi nóng bỏng, trên người ta cũng nóng theo.
Trong núi không thể ở lâu, lúc này thị vệ đang tìm kẻ gây rối, chưa chắc Thánh thượng sẽ không đến lều kiểm tra người.
Vẫn phải mau chóng trở về.
Ta kéo Thẩm Yếm Ly vừa trốn vừa hôn, cuối cùng cũng kịp lúc thị vệ đến trước, cùng Thẩm Yếm Ly về lều.
"Thẩm công tử có ở đó không?"
Thẩm Yếm Ly bị ta trói tay chân, trên người đè chăn dày, nhất thời không giãy ra được.
Ta vội vàng chạy ra, nói với thị vệ, "Công tử chúng tôi say rượu, đã ngủ rồi."
Thị vệ vén rèm nhìn vào, gật đầu, "Như vậy, chúng tôi không làm phiền nữa."
Rồi lại đến lều tiếp theo.
Ta ghé vào khe hở của lều nghe ngóng một lúc, quả nhiên nghe thấy thị vệ hét lớn.
"Lều của Ngô công tử không có người…"
Hừ, đáng đời.
Ta đang hả hê, eo đột nhiên bị một đôi tay nóng bỏng ôm lấy.
Không đợi ta mở miệng, Thẩm Yếm Ly liền nắm lấy gáy ta, không chút do dự chặn lấy môi ta.
"Mềm quá… Diệp Giao Giao… ngươi mềm quá…"
"Trên người ngươi thoải mái quá… ôm ta đi…"
…
Trong lúc đó ta lấy nước tạt vào người Thẩm Yếm Ly, hắn tỉnh táo trong chốc lát, rồi lại tiếp tục chìm đắm.
Thuốc này mạnh thật, cũng không biết Ngô Dung lấy từ đâu ra.
Ban đầu ta còn có thể nghĩ cách để hắn tỉnh táo, sau đó…
Ta người thì vẫn còn tỉnh, chỉ là không còn sức lực…
22
Sáng sớm hôm sau, ta bị tiếng hét thất thanh làm cho tỉnh giấc.
Ta đột ngột ngồi dậy, mới muộn màng nhận ra toàn thân đau nhức vô cùng.
Thẩm Yếm Ly cũng mở mắt, trước tiên nhìn ta một cái, trên mặt đột nhiên ửng hồng, nhanh chóng lan đến tận mang tai.
Hắn liếc nhìn bờ vai trần của ta, có chút hoảng hốt quay đi, giọng hơi khàn.
"Ta… sao cổ họng ta lại đau như vậy?"
Ta nhìn Thẩm Yếm Ly một lúc, "Công tử ngày thường trông rất trầm ổn, sao lại thích thở dốc như vậy…"
Thẩm Yếm Ly đỏ mặt che miệng ta "Gia là… trúng thuốc!"
Ta "ồ" một tiếng, lấy áo khoác lên người hắn, dặn dò.
"Bất kể lát nữa bị tra hỏi thế nào, công tử cứ một mực nói tối qua uống nhiều rượu rồi về ngủ say như chết."
"Nô tỳ không thể ra ngoài, Ngô công tử nếu nhìn thấy nô tỳ, nhất định sẽ vu oan công tử mang theo nữ quyến."
"Công tử tự mình đi đi."
Thẩm Yếm Ly nhìn ta ngập ngừng, nhanh nhẹn mặc áo vào, lúc ra khỏi lều quay đầu lại nói.
"Đợi về rồi, chúng ta nói chuyện."
Ký Sự Thăng Tiến Của Bà Mẹ Kế TrẻTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình1 Ta tên Diệp Giao Giao. Năm mười ba tuổi, trong làng gặp phải trận hạn hán trăm năm, mùa màng thất bát, cha nương không có cách nào kiếm ra tiền. Muốn sống sót, hoặc là bán ta, hoặc là bán đứa đệ đệ ba tuổi. Người nhà quê coi trọng con trai, đệ đệ lại là đứa con mà cha nương khó khăn lắm mới có được, không đến lúc sinh tử, tuyệt đối không thể động đến. Chuyện này đương nhiên rơi vào đầu ta. Nhưng con gái không đáng tiền, lại thêm thiên tai, bọn buôn người cứ ép giá xuống, cuối cùng chỉ chịu đưa hai quan tiền. Cha có chút do dự, hạn hán không biết mấy năm, hai quan tiền dùng được bao lâu? Bèn thử dò hỏi tăng giá, "Mấy năm trước, người kinh thành đến thu mua nữ đồng, đều đưa ba lạng…" Bọn buôn người miệng đầy răng vàng khinh miệt nhìn cha ta. "Vậy sao ông không bán? Ba lạng? Ông cầm hai quan này con gái ông còn có đường sống." "Nhưng nếu ông cầm ba lạng đó, ông sẽ phải đầu bạc tiễn đầu xanh." Cha ta không từ bỏ, ngồi xổm trên đống cỏ nhìn đứa đệ đệ trong lòng mẫu thân. "Dù sao cũng… 21"Ta nóng quá… nóng quá…"Trạng thái của Thẩm Yếm Ly không bình thường, mặt hắn đỏ bừng, miệng liên tục thở ra những hơi thở nóng bỏng khêu gợi.Để tránh thị vệ, đi một đoạn đường ta lại phải đè hắn xuống trốn ở góc tường.Nhưng Thẩm Yếm Ly không chịu phối hợp, hắn cứ dính sát vào người ta, tay siết chặt eo ta ngày càng chặt."Công tử… đừng lên tiếng, bị người ta nghe thấy sẽ gặp chuyện đó."Cổ tay Thẩm Yếm Ly có vết máu, xem ra trước đó hắn đã thần trí không rõ, nhưng vì muốn tỉnh táo trong chốc lát, đã tự làm mình bị thương.Nhưng lúc nãy nhìn thấy ta, hắn như trút được gánh nặng, dây thần kinh căng cứng thả lỏng, cả người liền rơi vào trạng thái mơ màng."Trên người ngươi mát quá… ôm ta đi…"Thị vệ ngày càng đến gần, cứ thế này, bọn họ nhất định sẽ nghe thấy tiếng động.Ta nhìn chằm chằm Thẩm Yếm Ly một lúc, lúc thị vệ đến gần, liền chặn miệng hắn lại.Môi chạm môi, Thẩm Yếm Ly liền không thầy tự thông mà luồn vào miệng ta.Môi lưỡi nóng bỏng, trên người ta cũng nóng theo.Trong núi không thể ở lâu, lúc này thị vệ đang tìm kẻ gây rối, chưa chắc Thánh thượng sẽ không đến lều kiểm tra người.Vẫn phải mau chóng trở về.Ta kéo Thẩm Yếm Ly vừa trốn vừa hôn, cuối cùng cũng kịp lúc thị vệ đến trước, cùng Thẩm Yếm Ly về lều."Thẩm công tử có ở đó không?"Thẩm Yếm Ly bị ta trói tay chân, trên người đè chăn dày, nhất thời không giãy ra được.Ta vội vàng chạy ra, nói với thị vệ, "Công tử chúng tôi say rượu, đã ngủ rồi."Thị vệ vén rèm nhìn vào, gật đầu, "Như vậy, chúng tôi không làm phiền nữa."Rồi lại đến lều tiếp theo.Ta ghé vào khe hở của lều nghe ngóng một lúc, quả nhiên nghe thấy thị vệ hét lớn."Lều của Ngô công tử không có người…"Hừ, đáng đời.Ta đang hả hê, eo đột nhiên bị một đôi tay nóng bỏng ôm lấy.Không đợi ta mở miệng, Thẩm Yếm Ly liền nắm lấy gáy ta, không chút do dự chặn lấy môi ta."Mềm quá… Diệp Giao Giao… ngươi mềm quá…""Trên người ngươi thoải mái quá… ôm ta đi…"…Trong lúc đó ta lấy nước tạt vào người Thẩm Yếm Ly, hắn tỉnh táo trong chốc lát, rồi lại tiếp tục chìm đắm.Thuốc này mạnh thật, cũng không biết Ngô Dung lấy từ đâu ra.Ban đầu ta còn có thể nghĩ cách để hắn tỉnh táo, sau đó…Ta người thì vẫn còn tỉnh, chỉ là không còn sức lực…22Sáng sớm hôm sau, ta bị tiếng hét thất thanh làm cho tỉnh giấc.Ta đột ngột ngồi dậy, mới muộn màng nhận ra toàn thân đau nhức vô cùng.Thẩm Yếm Ly cũng mở mắt, trước tiên nhìn ta một cái, trên mặt đột nhiên ửng hồng, nhanh chóng lan đến tận mang tai.Hắn liếc nhìn bờ vai trần của ta, có chút hoảng hốt quay đi, giọng hơi khàn."Ta… sao cổ họng ta lại đau như vậy?"Ta nhìn Thẩm Yếm Ly một lúc, "Công tử ngày thường trông rất trầm ổn, sao lại thích thở dốc như vậy…"Thẩm Yếm Ly đỏ mặt che miệng ta "Gia là… trúng thuốc!"Ta "ồ" một tiếng, lấy áo khoác lên người hắn, dặn dò."Bất kể lát nữa bị tra hỏi thế nào, công tử cứ một mực nói tối qua uống nhiều rượu rồi về ngủ say như chết.""Nô tỳ không thể ra ngoài, Ngô công tử nếu nhìn thấy nô tỳ, nhất định sẽ vu oan công tử mang theo nữ quyến.""Công tử tự mình đi đi."Thẩm Yếm Ly nhìn ta ngập ngừng, nhanh nhẹn mặc áo vào, lúc ra khỏi lều quay đầu lại nói."Đợi về rồi, chúng ta nói chuyện."