Tác giả:

7 năm nay, tôi thật sự rất thích Lục Gia Trạch, nhưng anh ấy vĩnh viễn chỉ dùng gương mặt lạnh lùng như bài poker để đối diện với tôi. Bạn bè xung quanh đều chê cười, nói tôi mơ mộng hão huyền — một thiếu gia hào môn như anh ấy, sao có thể để mắt đến một người như tôi? Chiếc thẻ ngân hàng lấp lánh ánh vàng trong tay mẹ anh ấy khẽ lắc lư trước mặt tôi. Còn có thể ở bên nam thần hay không, tôi cũng không để tâm nhiều nữa rồi. Giờ tôi chỉ muốn có được số tiền 100 triệu kia. "Được ạ, cháu đồng ý, bác Lục... ơ, dì Lục..." Tôi không biết nên gọi mẹ nam thần là gì cho phải. Bà ấy khẽ mỉm cười, đưa thẻ ngân hàng cho tôi. "Cô bé thông minh biết thời biết thế như cháu, dì rất thích. Sau này gọi dì là mẹ nhé. Ngày mai đến dự tiệc gia đình, chuẩn bị bắt đầu lo liệu hôn sự rồi." "Cảm ơn mẹ! Ngày mai gặp mẹ! Con nhất định sẽ đến đúng giờ, mẹ đi thong thả nhé mẹ!" ...Tôi gọi "mẹ" hơi nhiều quá thì phải. Hôm sau, tôi vừa ngồi lên chiếc Rolls-Royce mẹ Lục phái đến đón. Điện thoại reo. Thành Mạn gửi…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...