Năm 2000. Đêm đến. Tiếng ve kêu vang trong màn đêm đen đặc, mùa hè năm nay oi bức đến lạ thường. Nhan Trăn nóng đến mức phải mở mắt ra, đưa tay lau mồ hôi trên trán, sờ sang bên cạnh – vẫn trống không. Mẹ vẫn chưa về. Cô bé chân trần chạy ra phòng khách, sofa trống không – ba cũng chưa về. Căn nhà yên ắng đến rợn người, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc cô đơn vang lên. Cô bé Nhan Trăn nhỏ xíu không khỏi thấy sợ, ôm lấy hai tay rồi chạy xuống lầu. Ngôi nhà cấp bốn hai tầng càng thêm tĩnh lặng dưới màn đêm. Dưới ánh trăng, cô bé chạy chân trần trên nền đất lành lạnh. Nắm lấy tay vịn sắt đã gỉ, Nhan Trăn chạy xuống cầu thang, băng qua sân đến nhà bà nội. “Tiểu Trăn?” Nghe tiếng động, bà lên tiếng ngay, có lẽ bà cũng chưa ngủ suốt đêm. “Bà ơi, cháu sợ quá.” Giọng Nhan Trăn run run. “Lại đây, đến với bà nào.” Bà thở dài. Nhan Trăn ngập ngừng, xoa xoa đôi bàn chân đen nhẻm: “Bẩn lắm…” “Lại chạy chân trần à, đất lạnh thế kia, lỡ bệnh thì sao?” Bà trách nhẹ, rồi đứng dậy lấy chậu nước nóng. “…

Truyện chữ