Tác giả:

Tháng tám mùa thu vàng, hương hoa quế nồng nàn theo làn gió len lỏi qua khung cửa sổ chạm khắc hoa văn, thoảng đến bên giường bệnh của Tào Kiều Kiều. Tào Kiều Kiều đã nằm bệnh triền miên bao lâu nay, hôm nay hiếm khi tỉnh táo, nàng gắng gượng mở mắt, trước mắt là một màn mờ mịt, dần dần mới hiện ra dáng hình rõ ràng của người đàn ông kia. Tề Tuyên thấy nàng tỉnh lại, chủ động nắm lấy tay nàng, dịu dàng hỏi: “Kiều Kiều, nàng thấy khá hơn chưa?” Bất chợt nghe một tiếng "Kiều Kiều" này, Tào Kiều Kiều chỉ thấy chua chát. Ba năm thành thân, đây là lần đầu tiên Tề Tuyên dịu dàng gọi nàng như vậy phải không? Trước đây, toàn là gọi thẳng tên họ, giọng đầy căm hận: “Tào Kiều Kiều, nàng lại…” Thôi vậy, coi như chuyện xưa gió cuốn bay, chẳng còn hơi sức mà nhắc lại nữa. Rồi nàng cũng sẽ theo gió mà đi thôi. Tào Kiều Kiều chớp mắt, chăm chú nhìn người đàn ông mình ngày đêm mong ngóng, vì sao nay được toại nguyện rồi mà lại chẳng thấy vui? Nàng đã hiểu, ép gả vào phủ Quốc Công Tề có ích gì đâu?…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...