Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…
Chương 38: Chương 9.3
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Bớt đi vài phần hời hợt, thêm vào chút nghiêm túc khó diễn tả bằng lời.Tô Ý cũng là người kinh đô sao? Trước giờ cô chưa từng để ý.Nhưng… điều này có nghĩa là cô có đồng đội để cùng về nhà rồi sao?“Tôi đi theo cậu.”“Mãi mãi đi theo cậu. Sau này về kinh đô, tôi cũng sẽ tìm cậu.”Dù chưa hiểu rõ ý Tô Ý lắm, nhưng Triệu Nhiễm cảm thấy mình thực sự nợ cô một mạng.Nếu sợi dây chuyền này không đủ để lọt vào mắt xanh của Tô Ý, vậy thì đợi đến khi về kinh đô, cô nhất định sẽ để Tô Ý chọn đến khi nào chán thì thôi!“Được rồi! Trước tiên, nhỏ một giọt m.á.u lên viên kim cương lớn nhất trên dây chuyền đi. Sau đó chờ tôi ngủ dậy rồi qua tìm tôi.”Tô Ý đặt sợi dây chuyền trở lại lòng bàn tay Triệu Nhiễm, lắc lư cái đầu nhỏ, thong thả đi về phòng.“Tôi nói với các cậu, cây biến dị ở khu Hoa An Các bây giờ đã lớn kinh khủng rồi, ngay cả tòa nhà 01 cao cấp nhất, đã bị nó bao phủ hết một nửa rồi.”“Thật hay giả thế, một cây lại có thể lớn đến thế sao?”“Tôi tận mắt nhìn thấy, có thể giả sao? Nếu không phải vì nhà tôi ở đối diện tòa nhà đó quá nguy hiểm, thì ai mà muốn bỏ trốn chứ! Nhà tôi an toàn hơn ngoài này nhiều.”“Vậy nó có ăn người không?”“Nó to như vậy không ăn người mới lạ ấy. Hôm qua lúc chúng tôi chuẩn bị rời đi có hơn hai mươi người ấy, nhưng vì đám trẻ con khóc ầm ĩ làm nó tỉnh dậy.”“Sau…sau đó thì sao?”“Chỉ có sáu người chúng tôi chạy thoát, còn lại tất cả đều bị nó cuốn đi, mấy người xui xẻo thì bị xé nát luôn.”“Trời ạ, sao nó lại ác thế!”“Tôi đoán mấy người sống sót ở tòa nhà 01 đều bị nó ăn rồi. Thế giới này thay đổi rồi, không chỉ ngoài kia có xác sống, mà cả cỏ cây hoa lá chúng ta cũng phải phòng tránh. Cuộc sống này, không có hy vọng gì nữa đâu!”Trong một trung tâm thương mại rộng lớn, mười mấy người sống sót tụ tập lại, nghe người đàn ông thấp bé ở giữa kể lại, ai nấy đều thở dài.Mạt thế đã trôi qua ba ngày, từ lúc hoảng loạn ban đầu đến giờ, mọi người đã bắt đầu kiệt sức, chỉ còn biết cố gắng sống sót từng ngày.Ngoài kia đầy xác sống, tín hiệu cũng biến mất hết, chỉ có thể dựa vào những người sống sót đến từ các nơi để hiểu được một ít tình hình ngoài kia.“Cậu nói, cây biến dị ở đâu?”Trong khi Tôn Chí đang thở dài thì giọng nói trầm thấp, lạnh lùng của một người đàn ông bất ngờ vang lên, cắt đứt không khí có phần nặng nề.
Bớt đi vài phần hời hợt, thêm vào chút nghiêm túc khó diễn tả bằng lời.
Tô Ý cũng là người kinh đô sao? Trước giờ cô chưa từng để ý.
Nhưng… điều này có nghĩa là cô có đồng đội để cùng về nhà rồi sao?
“Tôi đi theo cậu.”
“Mãi mãi đi theo cậu. Sau này về kinh đô, tôi cũng sẽ tìm cậu.”
Dù chưa hiểu rõ ý Tô Ý lắm, nhưng Triệu Nhiễm cảm thấy mình thực sự nợ cô một mạng.
Nếu sợi dây chuyền này không đủ để lọt vào mắt xanh của Tô Ý, vậy thì đợi đến khi về kinh đô, cô nhất định sẽ để Tô Ý chọn đến khi nào chán thì thôi!
“Được rồi! Trước tiên, nhỏ một giọt m.á.u lên viên kim cương lớn nhất trên dây chuyền đi. Sau đó chờ tôi ngủ dậy rồi qua tìm tôi.”
Tô Ý đặt sợi dây chuyền trở lại lòng bàn tay Triệu Nhiễm, lắc lư cái đầu nhỏ, thong thả đi về phòng.
“Tôi nói với các cậu, cây biến dị ở khu Hoa An Các bây giờ đã lớn kinh khủng rồi, ngay cả tòa nhà 01 cao cấp nhất, đã bị nó bao phủ hết một nửa rồi.”
“Thật hay giả thế, một cây lại có thể lớn đến thế sao?”
“Tôi tận mắt nhìn thấy, có thể giả sao? Nếu không phải vì nhà tôi ở đối diện tòa nhà đó quá nguy hiểm, thì ai mà muốn bỏ trốn chứ! Nhà tôi an toàn hơn ngoài này nhiều.”
“Vậy nó có ăn người không?”
“Nó to như vậy không ăn người mới lạ ấy. Hôm qua lúc chúng tôi chuẩn bị rời đi có hơn hai mươi người ấy, nhưng vì đám trẻ con khóc ầm ĩ làm nó tỉnh dậy.”
“Sau…sau đó thì sao?”
“Chỉ có sáu người chúng tôi chạy thoát, còn lại tất cả đều bị nó cuốn đi, mấy người xui xẻo thì bị xé nát luôn.”
“Trời ạ, sao nó lại ác thế!”
“Tôi đoán mấy người sống sót ở tòa nhà 01 đều bị nó ăn rồi. Thế giới này thay đổi rồi, không chỉ ngoài kia có xác sống, mà cả cỏ cây hoa lá chúng ta cũng phải phòng tránh. Cuộc sống này, không có hy vọng gì nữa đâu!”
Trong một trung tâm thương mại rộng lớn, mười mấy người sống sót tụ tập lại, nghe người đàn ông thấp bé ở giữa kể lại, ai nấy đều thở dài.
Mạt thế đã trôi qua ba ngày, từ lúc hoảng loạn ban đầu đến giờ, mọi người đã bắt đầu kiệt sức, chỉ còn biết cố gắng sống sót từng ngày.
Ngoài kia đầy xác sống, tín hiệu cũng biến mất hết, chỉ có thể dựa vào những người sống sót đến từ các nơi để hiểu được một ít tình hình ngoài kia.
“Cậu nói, cây biến dị ở đâu?”
Trong khi Tôn Chí đang thở dài thì giọng nói trầm thấp, lạnh lùng của một người đàn ông bất ngờ vang lên, cắt đứt không khí có phần nặng nề.
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Bớt đi vài phần hời hợt, thêm vào chút nghiêm túc khó diễn tả bằng lời.Tô Ý cũng là người kinh đô sao? Trước giờ cô chưa từng để ý.Nhưng… điều này có nghĩa là cô có đồng đội để cùng về nhà rồi sao?“Tôi đi theo cậu.”“Mãi mãi đi theo cậu. Sau này về kinh đô, tôi cũng sẽ tìm cậu.”Dù chưa hiểu rõ ý Tô Ý lắm, nhưng Triệu Nhiễm cảm thấy mình thực sự nợ cô một mạng.Nếu sợi dây chuyền này không đủ để lọt vào mắt xanh của Tô Ý, vậy thì đợi đến khi về kinh đô, cô nhất định sẽ để Tô Ý chọn đến khi nào chán thì thôi!“Được rồi! Trước tiên, nhỏ một giọt m.á.u lên viên kim cương lớn nhất trên dây chuyền đi. Sau đó chờ tôi ngủ dậy rồi qua tìm tôi.”Tô Ý đặt sợi dây chuyền trở lại lòng bàn tay Triệu Nhiễm, lắc lư cái đầu nhỏ, thong thả đi về phòng.“Tôi nói với các cậu, cây biến dị ở khu Hoa An Các bây giờ đã lớn kinh khủng rồi, ngay cả tòa nhà 01 cao cấp nhất, đã bị nó bao phủ hết một nửa rồi.”“Thật hay giả thế, một cây lại có thể lớn đến thế sao?”“Tôi tận mắt nhìn thấy, có thể giả sao? Nếu không phải vì nhà tôi ở đối diện tòa nhà đó quá nguy hiểm, thì ai mà muốn bỏ trốn chứ! Nhà tôi an toàn hơn ngoài này nhiều.”“Vậy nó có ăn người không?”“Nó to như vậy không ăn người mới lạ ấy. Hôm qua lúc chúng tôi chuẩn bị rời đi có hơn hai mươi người ấy, nhưng vì đám trẻ con khóc ầm ĩ làm nó tỉnh dậy.”“Sau…sau đó thì sao?”“Chỉ có sáu người chúng tôi chạy thoát, còn lại tất cả đều bị nó cuốn đi, mấy người xui xẻo thì bị xé nát luôn.”“Trời ạ, sao nó lại ác thế!”“Tôi đoán mấy người sống sót ở tòa nhà 01 đều bị nó ăn rồi. Thế giới này thay đổi rồi, không chỉ ngoài kia có xác sống, mà cả cỏ cây hoa lá chúng ta cũng phải phòng tránh. Cuộc sống này, không có hy vọng gì nữa đâu!”Trong một trung tâm thương mại rộng lớn, mười mấy người sống sót tụ tập lại, nghe người đàn ông thấp bé ở giữa kể lại, ai nấy đều thở dài.Mạt thế đã trôi qua ba ngày, từ lúc hoảng loạn ban đầu đến giờ, mọi người đã bắt đầu kiệt sức, chỉ còn biết cố gắng sống sót từng ngày.Ngoài kia đầy xác sống, tín hiệu cũng biến mất hết, chỉ có thể dựa vào những người sống sót đến từ các nơi để hiểu được một ít tình hình ngoài kia.“Cậu nói, cây biến dị ở đâu?”Trong khi Tôn Chí đang thở dài thì giọng nói trầm thấp, lạnh lùng của một người đàn ông bất ngờ vang lên, cắt đứt không khí có phần nặng nề.