Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…
Chương 47: Chương 12.2
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Quả thật, có những người không thể nhìn bằng con mắt bình thường được.“Tôi nghĩ với bản lĩnh của đàn anh, chúng ta ra ngoài có lẽ sẽ làm phiền anh ấy…”Triệu Nhiễm cùng Lâu Thượng xúm lại trước màn hình giám sát, cô tự nhận thức rất rõ tình hình. Không ngờ, khi Tô Ý và Vân Yến đối mặt với thứ kinh khủng bên ngoài, động tác của hai người lại điềm tĩnh đến mức có chút tương đồng. Triệu Nhiễm không biết nên diễn tả tâm trạng mình thế nào. Thế giới này đã thay đổi, con người, cũng đang thay đổi. "Được rồi, tiểu bạch hoa, chúng ta đừng làm vướng chân đàn anh là được." Triệu Nhiễm liếc nhìn Lâu Thượng - người vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình giám sát không còn bóng dáng Vân Yến, rồi chậm rãi lên tiếng. Sau đó, cô quay lại phòng khách, cẩn thận chọn những quả dâu tươi ngon nhất bày lên đĩa hoa quả. Cô thậm chí còn tỉ mỉ điều chỉnh vị trí từng quả dâu, đảm bảo chúng trông thật bắt mắt. Như vậy, khi Tô Ý tỉnh dậy nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất vui. Nhờ phúc của Tô Ý, nếu không phải vì lời nhắc nhở của cô ấy, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ phát hiện ra chiếc vòng cổ bà để lại cho mình bên trong lại có một không gian rộng lớn như Đào Nguyên. Chuyện này khiến người ta cảm thấy cực kỳ không chân thực. Nhưng nó lại thực sự xảy ra ngay trước mắt cô. Đặc biệt là khi cô nhìn thấy những trái cây và rau củ tự trồng này. Bà nội từng nói, đây là viên kim cương hoàn hảo nhất bà từng thấy trong đời, có lẽ cả thế giới này không tìm được viên thứ hai. Vì thế, bà đã dốc hết tâm huyết để mài giũa và thiết kế. Đến tận những giây phút cuối đời trên giường bệnh, bà vẫn dặn dò cô phải trân trọng giữ gìn nó. Cô từng nghĩ nó chỉ đơn giản là một viên kim cương đẹp đẽ mà thôi... Ai ngờ được nó lại ẩn chứa một không gian khác như vậy? “Gọi ai là tiểu bạch hoa hả? Em gái Triệu Nhiễm, mau thu hồi cái biệt danh đó lại cho tiểu gia!”Lâu Thượng tự nhận mình là một người đàn ông điển trai và mạnh mẽ, đừng tưởng năng lực đặc biệt của hắn có thể đại diện cho con người hắn! Hoa là hoa, hắn là hắn. “Thế anh còn gọi tôi là “đồ trồng rau”?”Triệu Nhiễm khẽ cong đôi chân dài thon, vừa bày biện hoa quả vừa lên tiếng mà chẳng thèm ngẩng đầu lên. Lâu Thượng: “...”Miệng nhanh hơn não, hắn không kiềm chế được! “Tiểu bạch hoa.”“...”“Cúc họa mi.”“…”"Đồ trồng rau, im đi!" "À, đúng đấy, có giỏi thì đừng ăn rau tôi trồng!" "... Tiểu Ngộ Tử, cậu đứng về phe nào vậy?" Thấy bạn thân không những không ngăn Triệu Nhiễm mà còn gật đầu nhẹ khi nghe biệt danh mới, Lâu Thượng cảm thấy trong lòng có chút sôi sục.
Quả thật, có những người không thể nhìn bằng con mắt bình thường được.
“Tôi nghĩ với bản lĩnh của đàn anh, chúng ta ra ngoài có lẽ sẽ làm phiền anh ấy…”
Triệu Nhiễm cùng Lâu Thượng xúm lại trước màn hình giám sát, cô tự nhận thức rất rõ tình hình.
Không ngờ, khi Tô Ý và Vân Yến đối mặt với thứ kinh khủng bên ngoài, động tác của hai người lại điềm tĩnh đến mức có chút tương đồng.
Triệu Nhiễm không biết nên diễn tả tâm trạng mình thế nào.
Thế giới này đã thay đổi, con người, cũng đang thay đổi.
"Được rồi, tiểu bạch hoa, chúng ta đừng làm vướng chân đàn anh là được."
Triệu Nhiễm liếc nhìn Lâu Thượng - người vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình giám sát không còn bóng dáng Vân Yến, rồi chậm rãi lên tiếng.
Sau đó, cô quay lại phòng khách, cẩn thận chọn những quả dâu tươi ngon nhất bày lên đĩa hoa quả.
Cô thậm chí còn tỉ mỉ điều chỉnh vị trí từng quả dâu, đảm bảo chúng trông thật bắt mắt.
Như vậy, khi Tô Ý tỉnh dậy nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất vui.
Nhờ phúc của Tô Ý, nếu không phải vì lời nhắc nhở của cô ấy, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ phát hiện ra chiếc vòng cổ bà để lại cho mình bên trong lại có một không gian rộng lớn như Đào Nguyên.
Chuyện này khiến người ta cảm thấy cực kỳ không chân thực.
Nhưng nó lại thực sự xảy ra ngay trước mắt cô.
Đặc biệt là khi cô nhìn thấy những trái cây và rau củ tự trồng này.
Bà nội từng nói, đây là viên kim cương hoàn hảo nhất bà từng thấy trong đời, có lẽ cả thế giới này không tìm được viên thứ hai.
Vì thế, bà đã dốc hết tâm huyết để mài giũa và thiết kế.
Đến tận những giây phút cuối đời trên giường bệnh, bà vẫn dặn dò cô phải trân trọng giữ gìn nó.
Cô từng nghĩ nó chỉ đơn giản là một viên kim cương đẹp đẽ mà thôi...
Ai ngờ được nó lại ẩn chứa một không gian khác như vậy?
“Gọi ai là tiểu bạch hoa hả? Em gái Triệu Nhiễm, mau thu hồi cái biệt danh đó lại cho tiểu gia!”
Lâu Thượng tự nhận mình là một người đàn ông điển trai và mạnh mẽ, đừng tưởng năng lực đặc biệt của hắn có thể đại diện cho con người hắn!
Hoa là hoa, hắn là hắn.
“Thế anh còn gọi tôi là “đồ trồng rau”?”
Triệu Nhiễm khẽ cong đôi chân dài thon, vừa bày biện hoa quả vừa lên tiếng mà chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Lâu Thượng: “...”
Miệng nhanh hơn não, hắn không kiềm chế được!
“Tiểu bạch hoa.”
“...”
“Cúc họa mi.”
“…”
"Đồ trồng rau, im đi!"
"À, đúng đấy, có giỏi thì đừng ăn rau tôi trồng!"
"... Tiểu Ngộ Tử, cậu đứng về phe nào vậy?"
Thấy bạn thân không những không ngăn Triệu Nhiễm mà còn gật đầu nhẹ khi nghe biệt danh mới, Lâu Thượng cảm thấy trong lòng có chút sôi sục.
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Quả thật, có những người không thể nhìn bằng con mắt bình thường được.“Tôi nghĩ với bản lĩnh của đàn anh, chúng ta ra ngoài có lẽ sẽ làm phiền anh ấy…”Triệu Nhiễm cùng Lâu Thượng xúm lại trước màn hình giám sát, cô tự nhận thức rất rõ tình hình. Không ngờ, khi Tô Ý và Vân Yến đối mặt với thứ kinh khủng bên ngoài, động tác của hai người lại điềm tĩnh đến mức có chút tương đồng. Triệu Nhiễm không biết nên diễn tả tâm trạng mình thế nào. Thế giới này đã thay đổi, con người, cũng đang thay đổi. "Được rồi, tiểu bạch hoa, chúng ta đừng làm vướng chân đàn anh là được." Triệu Nhiễm liếc nhìn Lâu Thượng - người vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình giám sát không còn bóng dáng Vân Yến, rồi chậm rãi lên tiếng. Sau đó, cô quay lại phòng khách, cẩn thận chọn những quả dâu tươi ngon nhất bày lên đĩa hoa quả. Cô thậm chí còn tỉ mỉ điều chỉnh vị trí từng quả dâu, đảm bảo chúng trông thật bắt mắt. Như vậy, khi Tô Ý tỉnh dậy nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất vui. Nhờ phúc của Tô Ý, nếu không phải vì lời nhắc nhở của cô ấy, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ phát hiện ra chiếc vòng cổ bà để lại cho mình bên trong lại có một không gian rộng lớn như Đào Nguyên. Chuyện này khiến người ta cảm thấy cực kỳ không chân thực. Nhưng nó lại thực sự xảy ra ngay trước mắt cô. Đặc biệt là khi cô nhìn thấy những trái cây và rau củ tự trồng này. Bà nội từng nói, đây là viên kim cương hoàn hảo nhất bà từng thấy trong đời, có lẽ cả thế giới này không tìm được viên thứ hai. Vì thế, bà đã dốc hết tâm huyết để mài giũa và thiết kế. Đến tận những giây phút cuối đời trên giường bệnh, bà vẫn dặn dò cô phải trân trọng giữ gìn nó. Cô từng nghĩ nó chỉ đơn giản là một viên kim cương đẹp đẽ mà thôi... Ai ngờ được nó lại ẩn chứa một không gian khác như vậy? “Gọi ai là tiểu bạch hoa hả? Em gái Triệu Nhiễm, mau thu hồi cái biệt danh đó lại cho tiểu gia!”Lâu Thượng tự nhận mình là một người đàn ông điển trai và mạnh mẽ, đừng tưởng năng lực đặc biệt của hắn có thể đại diện cho con người hắn! Hoa là hoa, hắn là hắn. “Thế anh còn gọi tôi là “đồ trồng rau”?”Triệu Nhiễm khẽ cong đôi chân dài thon, vừa bày biện hoa quả vừa lên tiếng mà chẳng thèm ngẩng đầu lên. Lâu Thượng: “...”Miệng nhanh hơn não, hắn không kiềm chế được! “Tiểu bạch hoa.”“...”“Cúc họa mi.”“…”"Đồ trồng rau, im đi!" "À, đúng đấy, có giỏi thì đừng ăn rau tôi trồng!" "... Tiểu Ngộ Tử, cậu đứng về phe nào vậy?" Thấy bạn thân không những không ngăn Triệu Nhiễm mà còn gật đầu nhẹ khi nghe biệt danh mới, Lâu Thượng cảm thấy trong lòng có chút sôi sục.