Tác giả:

Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…

Chương 67: Chương 18.3

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Vương Vinh Xương và Lý An bên cạnh tròn mắt nhìn, suýt nữa thì phải đi tìm kính lão để đeo cho rõ.  Mấy ngày cậu thanh niên này ở đây, chưa từng nói thừa một lời nào, ánh mắt lúc nào cũng sắc lạnh.  Vừa rồi họ không nhìn lầm chứ? Cái ngày mà cậu ta biết quan tâm đến người khác đã tới rồi sao?  Cô bé xinh đẹp này là ai vậy?  Tô Ý – người đang tranh luận gay gắt với hệ thống – gật đầu, hiếm hoi im lặng ngoan ngoãn theo bước Vân Yến đi qua lối đi hẹp vừa đúng một người.  [Hệ thống rác rưởi kia, cậu không được nâng cấp hay sao hả?]  [Điểm check-in thứ hai mau làm mới lại cho tôi! Nhiệm vụ check-in nhà vệ sinh nam hoàn toàn vô lý!][Ký chủ à, nó vốn là như vậy mà... Tôi đã làm mới mấy lần rồi, nhiệm vụ check-in không thể thay đổi được đâu!][...][Ký chủ, nhiệm vụ hệ thống làm mới chắc chắn có ý nghĩa của nó. Chúng ta cứ lén đi là được, giờ đã là tận thế rồi, chắc chắn không ai để ý đâu.][...]Tô Ý im lặng nắm lấy vạt áo người đàn ông phía trước, giận dữ kéo nhẹ hai cái.  Còn về lý do tại sao không kéo áo của mình? Một người để ý ngoại hình như Tô Ý sẽ không bao giờ làm hại trang phục của bản thân.  Suy nghĩ một lát, Tô Ý đành miễn cưỡng chấp nhận.  Lén lút thì lén lút vậy, cô phải kiên quyết bảo vệ hình tượng của mình!  Bị kéo vạt áo, Vân Yến theo phản xạ quay đầu nhìn lại, không ngoài dự đoán khi thấy cô gái đang mím chặt môi với vẻ mặt không vui.  Vân Yến vô thức suy nghĩ nghiêm túc, ánh mắt cậu rơi xuống đôi giày trắng in hằn vết bẩn nhẹ trên chân Tô Ý.Là vì đôi giày sao?  "Đợi đã, xin hãy chờ chúng tôi với!"  Vừa khi Tô Ý cùng mọi người bước qua dãy tủ hàng chất đống, một giọng nữ hơi the thé đột ngột vang lên từ phía sau, còn kèm theo hơi thở gấp gáp.  "Xin hãy chờ một chút."  Tiếng bước chân rối rít dần đến gần, tiếp theo là giọng nam trầm khàn.  Vương Vinh Xương bối rối gãi đầu, lại liếc nhìn Vân Yến phía trước:  "Cái này... mấy người này cũng là bạn của các cậu à?"  Phía sau có bốn người đi theo, trông giống như một gia đình.  Cô gái trẻ đi trước tóc ngang vai hơi rối bù, tay dắt theo một bé trai khoảng bảy tám tuổi.  Đằng sau là một cặp vợ chồng trung niên, người đàn ông trông có vẻ chất phác thật thà, hoàn toàn không hợp với người phụ nữ khắc khổ bên cạnh.  Nếu thái độ của những người khác còn có thể chấp nhận được, thì người phụ nữ lớn tuổi kia với vẻ mặt coi trời bằng vung thật sự khiến người ta khó chịu.  "Lén lút theo chúng ta chính là bọn đấy!"  

Vương Vinh Xương và Lý An bên cạnh tròn mắt nhìn, suýt nữa thì phải đi tìm kính lão để đeo cho rõ.  

Mấy ngày cậu thanh niên này ở đây, chưa từng nói thừa một lời nào, ánh mắt lúc nào cũng sắc lạnh.  

Vừa rồi họ không nhìn lầm chứ? Cái ngày mà cậu ta biết quan tâm đến người khác đã tới rồi sao?  

Cô bé xinh đẹp này là ai vậy?  

Tô Ý – người đang tranh luận gay gắt với hệ thống – gật đầu, hiếm hoi im lặng ngoan ngoãn theo bước Vân Yến đi qua lối đi hẹp vừa đúng một người.  

[Hệ thống rác rưởi kia, cậu không được nâng cấp hay sao hả?]  

[Điểm check-in thứ hai mau làm mới lại cho tôi! Nhiệm vụ check-in nhà vệ sinh nam hoàn toàn vô lý!]

[Ký chủ à, nó vốn là như vậy mà... Tôi đã làm mới mấy lần rồi, nhiệm vụ check-in không thể thay đổi được đâu!]

[...]

[Ký chủ, nhiệm vụ hệ thống làm mới chắc chắn có ý nghĩa của nó. Chúng ta cứ lén đi là được, giờ đã là tận thế rồi, chắc chắn không ai để ý đâu.]

[...]

Tô Ý im lặng nắm lấy vạt áo người đàn ông phía trước, giận dữ kéo nhẹ hai cái.  

Còn về lý do tại sao không kéo áo của mình? Một người để ý ngoại hình như Tô Ý sẽ không bao giờ làm hại trang phục của bản thân.  

Suy nghĩ một lát, Tô Ý đành miễn cưỡng chấp nhận.  

Lén lút thì lén lút vậy, cô phải kiên quyết bảo vệ hình tượng của mình!  

Bị kéo vạt áo, Vân Yến theo phản xạ quay đầu nhìn lại, không ngoài dự đoán khi thấy cô gái đang mím chặt môi với vẻ mặt không vui.  

Vân Yến vô thức suy nghĩ nghiêm túc, ánh mắt cậu rơi xuống đôi giày trắng in hằn vết bẩn nhẹ trên chân Tô Ý.

Là vì đôi giày sao?  

"Đợi đã, xin hãy chờ chúng tôi với!"  

Vừa khi Tô Ý cùng mọi người bước qua dãy tủ hàng chất đống, một giọng nữ hơi the thé đột ngột vang lên từ phía sau, còn kèm theo hơi thở gấp gáp.  

"Xin hãy chờ một chút."  

Tiếng bước chân rối rít dần đến gần, tiếp theo là giọng nam trầm khàn.  

Vương Vinh Xương bối rối gãi đầu, lại liếc nhìn Vân Yến phía trước:  

"Cái này... mấy người này cũng là bạn của các cậu à?"  

Phía sau có bốn người đi theo, trông giống như một gia đình.  

Cô gái trẻ đi trước tóc ngang vai hơi rối bù, tay dắt theo một bé trai khoảng bảy tám tuổi.  

Đằng sau là một cặp vợ chồng trung niên, người đàn ông trông có vẻ chất phác thật thà, hoàn toàn không hợp với người phụ nữ khắc khổ bên cạnh.  

Nếu thái độ của những người khác còn có thể chấp nhận được, thì người phụ nữ lớn tuổi kia với vẻ mặt coi trời bằng vung thật sự khiến người ta khó chịu.  

"Lén lút theo chúng ta chính là bọn đấy!"  

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Vương Vinh Xương và Lý An bên cạnh tròn mắt nhìn, suýt nữa thì phải đi tìm kính lão để đeo cho rõ.  Mấy ngày cậu thanh niên này ở đây, chưa từng nói thừa một lời nào, ánh mắt lúc nào cũng sắc lạnh.  Vừa rồi họ không nhìn lầm chứ? Cái ngày mà cậu ta biết quan tâm đến người khác đã tới rồi sao?  Cô bé xinh đẹp này là ai vậy?  Tô Ý – người đang tranh luận gay gắt với hệ thống – gật đầu, hiếm hoi im lặng ngoan ngoãn theo bước Vân Yến đi qua lối đi hẹp vừa đúng một người.  [Hệ thống rác rưởi kia, cậu không được nâng cấp hay sao hả?]  [Điểm check-in thứ hai mau làm mới lại cho tôi! Nhiệm vụ check-in nhà vệ sinh nam hoàn toàn vô lý!][Ký chủ à, nó vốn là như vậy mà... Tôi đã làm mới mấy lần rồi, nhiệm vụ check-in không thể thay đổi được đâu!][...][Ký chủ, nhiệm vụ hệ thống làm mới chắc chắn có ý nghĩa của nó. Chúng ta cứ lén đi là được, giờ đã là tận thế rồi, chắc chắn không ai để ý đâu.][...]Tô Ý im lặng nắm lấy vạt áo người đàn ông phía trước, giận dữ kéo nhẹ hai cái.  Còn về lý do tại sao không kéo áo của mình? Một người để ý ngoại hình như Tô Ý sẽ không bao giờ làm hại trang phục của bản thân.  Suy nghĩ một lát, Tô Ý đành miễn cưỡng chấp nhận.  Lén lút thì lén lút vậy, cô phải kiên quyết bảo vệ hình tượng của mình!  Bị kéo vạt áo, Vân Yến theo phản xạ quay đầu nhìn lại, không ngoài dự đoán khi thấy cô gái đang mím chặt môi với vẻ mặt không vui.  Vân Yến vô thức suy nghĩ nghiêm túc, ánh mắt cậu rơi xuống đôi giày trắng in hằn vết bẩn nhẹ trên chân Tô Ý.Là vì đôi giày sao?  "Đợi đã, xin hãy chờ chúng tôi với!"  Vừa khi Tô Ý cùng mọi người bước qua dãy tủ hàng chất đống, một giọng nữ hơi the thé đột ngột vang lên từ phía sau, còn kèm theo hơi thở gấp gáp.  "Xin hãy chờ một chút."  Tiếng bước chân rối rít dần đến gần, tiếp theo là giọng nam trầm khàn.  Vương Vinh Xương bối rối gãi đầu, lại liếc nhìn Vân Yến phía trước:  "Cái này... mấy người này cũng là bạn của các cậu à?"  Phía sau có bốn người đi theo, trông giống như một gia đình.  Cô gái trẻ đi trước tóc ngang vai hơi rối bù, tay dắt theo một bé trai khoảng bảy tám tuổi.  Đằng sau là một cặp vợ chồng trung niên, người đàn ông trông có vẻ chất phác thật thà, hoàn toàn không hợp với người phụ nữ khắc khổ bên cạnh.  Nếu thái độ của những người khác còn có thể chấp nhận được, thì người phụ nữ lớn tuổi kia với vẻ mặt coi trời bằng vung thật sự khiến người ta khó chịu.  "Lén lút theo chúng ta chính là bọn đấy!"  

Chương 67: Chương 18.3