Tác giả:

Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…

Chương 69: Chương 19.1

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Dù thái độ người phụ nữ kia có hơi khó chịu, nhưng xét cho cùng cũng là dân thường sống sót quanh đây.  Vinh Xương và Lý An cũng chẳng muốn so đo nhiều, chỉ cần xác định không bị zombie cắn là có thể vào.  "Đại ca, chúng tôi với mọi người đều là hàng xóm láng giềng cùng khu đấy ạ! Chúng tôi cam đoan không bị quái vật cắn, xin hãy cho chúng tôi vào với!"  Người đàn ông trung niên cười ngượng nghịu, vừa lén liếc nhìn thần sắc bà vợ nhà mình.  "Hừ!”Một tiếng hừ lạnh lùng vang lên the thé đầy vẻ khinh bỉ từ người phụ nữ, như thể không chịu nổi cái dáng vẻ khúm núm của chồng mình.  "Tất cả đều là người sống như nhau, phân biệt đối xử cái gì chứ?"  Vinh Xương đau đầu quá chừng. Họ có nói không cho vào đâu! Chỉ là muốn kiểm tra đơn giản thôi mà.  Hơn nữa, lũ zombie cả tầng này trước kia đều do cậu em kia dọn dẹp. Đương nhiên họ sẽ thiên vị cậu ấy hơn.  Xét cho cùng, mấy người đến sau như họ đều nhờ hưởng sái của cậu ấy mới có được không gian sinh tồn đầy đủ vật chất.  "Chị em ơi, trước khi vào chúng tôi cần kiểm tra đơn giản một chút, xem có nhiễm virus lây không đã."  Trong siêu thị còn mấy chục người nữa, ông nhất định phải cẩn thận.  "Mấy người kia không cần kiểm tra cũng vào được, giờ lại chặn chúng tôi lại bắt kiểm tra. Có ý gì đây? Thấy chúng tôi dễ bắt nạt lắm hả?"  Lưu Phương Nhã bước tới giật phắt chồng mình về phía sau, đứng chặn ngay trước mặt Vinh Xương và Lý An. “Bịch" một tiếng, cô ta ném túi xách đen xuống đất.  Giọng nói chói tai vang lên không kiềm chế, khuôn mặt đầy phấn nền hiện rõ vẻ giận dữ, không chút nhượng bộ.  “Vợ à, chúng ta…”Im miệng, một chút khí thế cũng không có, đồ vô dụng.”Vương Vinh Xương thở dài bất lực, mọi người đều muốn sống tiếp, bọn họ cũng chỉ muốn kiểm tra xem có vết thương bị zombie cắn không, có tình trạng khác thường không thôi.Vài ngày trước cũng có một nhóm người may mắn sống sót đến đây,  nhưng mọi người cũng phối hợp kiểm tra, sao hôm nay lại gặp một nhóm người khó nói chuyện vậy?Mấy người nhóm người anh em này, đương nhiên là… không dám kiểm tra rồi! Nếu không thì không chỉ hai người bọn họ bị đao kề lên cổ đâu đấy!Hơn nữa họ vẫn tin tưởng năng lực của người anh em này.Lý An đứng bên cạnh Vương Vinh Xương không tốt tính đến vậy, bực mình cất giọng sang sảng: “Mấy người rốt cuộc có kiểm tra không?”“Dựa vào cái gì mà kiểm tra chúng tôi? Đồ phân biệt đối xử các người! Hôm nay tôi không kiểm tra cũng phải đi vào!”

Dù thái độ người phụ nữ kia có hơi khó chịu, nhưng xét cho cùng cũng là dân thường sống sót quanh đây.  

Vinh Xương và Lý An cũng chẳng muốn so đo nhiều, chỉ cần xác định không bị zombie cắn là có thể vào.  

"Đại ca, chúng tôi với mọi người đều là hàng xóm láng giềng cùng khu đấy ạ! Chúng tôi cam đoan không bị quái vật cắn, xin hãy cho chúng tôi vào với!"  

Người đàn ông trung niên cười ngượng nghịu, vừa lén liếc nhìn thần sắc bà vợ nhà mình.  

"Hừ!”

Một tiếng hừ lạnh lùng vang lên the thé đầy vẻ khinh bỉ từ người phụ nữ, như thể không chịu nổi cái dáng vẻ khúm núm của chồng mình.  

"Tất cả đều là người sống như nhau, phân biệt đối xử cái gì chứ?"  

Vinh Xương đau đầu quá chừng. Họ có nói không cho vào đâu! Chỉ là muốn kiểm tra đơn giản thôi mà.  

Hơn nữa, lũ zombie cả tầng này trước kia đều do cậu em kia dọn dẹp. Đương nhiên họ sẽ thiên vị cậu ấy hơn.  

Xét cho cùng, mấy người đến sau như họ đều nhờ hưởng sái của cậu ấy mới có được không gian sinh tồn đầy đủ vật chất.  

"Chị em ơi, trước khi vào chúng tôi cần kiểm tra đơn giản một chút, xem có nhiễm virus lây không đã."  

Trong siêu thị còn mấy chục người nữa, ông nhất định phải cẩn thận.  

"Mấy người kia không cần kiểm tra cũng vào được, giờ lại chặn chúng tôi lại bắt kiểm tra. Có ý gì đây? Thấy chúng tôi dễ bắt nạt lắm hả?"  

Lưu Phương Nhã bước tới giật phắt chồng mình về phía sau, đứng chặn ngay trước mặt Vinh Xương và Lý An. “Bịch" một tiếng, cô ta ném túi xách đen xuống đất.  

Giọng nói chói tai vang lên không kiềm chế, khuôn mặt đầy phấn nền hiện rõ vẻ giận dữ, không chút nhượng bộ.  

“Vợ à, chúng ta…”

Im miệng, một chút khí thế cũng không có, đồ vô dụng.”

Vương Vinh Xương thở dài bất lực, mọi người đều muốn sống tiếp, bọn họ cũng chỉ muốn kiểm tra xem có vết thương bị zombie cắn không, có tình trạng khác thường không thôi.

Vài ngày trước cũng có một nhóm người may mắn sống sót đến đây,  nhưng mọi người cũng phối hợp kiểm tra, sao hôm nay lại gặp một nhóm người khó nói chuyện vậy?

Mấy người nhóm người anh em này, đương nhiên là… không dám kiểm tra rồi! Nếu không thì không chỉ hai người bọn họ bị đao kề lên cổ đâu đấy!

Hơn nữa họ vẫn tin tưởng năng lực của người anh em này.

Lý An đứng bên cạnh Vương Vinh Xương không tốt tính đến vậy, bực mình cất giọng sang sảng: “Mấy người rốt cuộc có kiểm tra không?”

“Dựa vào cái gì mà kiểm tra chúng tôi? Đồ phân biệt đối xử các người! Hôm nay tôi không kiểm tra cũng phải đi vào!”

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Dù thái độ người phụ nữ kia có hơi khó chịu, nhưng xét cho cùng cũng là dân thường sống sót quanh đây.  Vinh Xương và Lý An cũng chẳng muốn so đo nhiều, chỉ cần xác định không bị zombie cắn là có thể vào.  "Đại ca, chúng tôi với mọi người đều là hàng xóm láng giềng cùng khu đấy ạ! Chúng tôi cam đoan không bị quái vật cắn, xin hãy cho chúng tôi vào với!"  Người đàn ông trung niên cười ngượng nghịu, vừa lén liếc nhìn thần sắc bà vợ nhà mình.  "Hừ!”Một tiếng hừ lạnh lùng vang lên the thé đầy vẻ khinh bỉ từ người phụ nữ, như thể không chịu nổi cái dáng vẻ khúm núm của chồng mình.  "Tất cả đều là người sống như nhau, phân biệt đối xử cái gì chứ?"  Vinh Xương đau đầu quá chừng. Họ có nói không cho vào đâu! Chỉ là muốn kiểm tra đơn giản thôi mà.  Hơn nữa, lũ zombie cả tầng này trước kia đều do cậu em kia dọn dẹp. Đương nhiên họ sẽ thiên vị cậu ấy hơn.  Xét cho cùng, mấy người đến sau như họ đều nhờ hưởng sái của cậu ấy mới có được không gian sinh tồn đầy đủ vật chất.  "Chị em ơi, trước khi vào chúng tôi cần kiểm tra đơn giản một chút, xem có nhiễm virus lây không đã."  Trong siêu thị còn mấy chục người nữa, ông nhất định phải cẩn thận.  "Mấy người kia không cần kiểm tra cũng vào được, giờ lại chặn chúng tôi lại bắt kiểm tra. Có ý gì đây? Thấy chúng tôi dễ bắt nạt lắm hả?"  Lưu Phương Nhã bước tới giật phắt chồng mình về phía sau, đứng chặn ngay trước mặt Vinh Xương và Lý An. “Bịch" một tiếng, cô ta ném túi xách đen xuống đất.  Giọng nói chói tai vang lên không kiềm chế, khuôn mặt đầy phấn nền hiện rõ vẻ giận dữ, không chút nhượng bộ.  “Vợ à, chúng ta…”Im miệng, một chút khí thế cũng không có, đồ vô dụng.”Vương Vinh Xương thở dài bất lực, mọi người đều muốn sống tiếp, bọn họ cũng chỉ muốn kiểm tra xem có vết thương bị zombie cắn không, có tình trạng khác thường không thôi.Vài ngày trước cũng có một nhóm người may mắn sống sót đến đây,  nhưng mọi người cũng phối hợp kiểm tra, sao hôm nay lại gặp một nhóm người khó nói chuyện vậy?Mấy người nhóm người anh em này, đương nhiên là… không dám kiểm tra rồi! Nếu không thì không chỉ hai người bọn họ bị đao kề lên cổ đâu đấy!Hơn nữa họ vẫn tin tưởng năng lực của người anh em này.Lý An đứng bên cạnh Vương Vinh Xương không tốt tính đến vậy, bực mình cất giọng sang sảng: “Mấy người rốt cuộc có kiểm tra không?”“Dựa vào cái gì mà kiểm tra chúng tôi? Đồ phân biệt đối xử các người! Hôm nay tôi không kiểm tra cũng phải đi vào!”

Chương 69: Chương 19.1