Tác giả:

Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…

Chương 96: Chương 27.3

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… "Tô Ý, không được tùy tiện nhìn cơ thể đàn ông."  Nhìn biểu hiện vô tư của Tô Ý, Vân Yến cũng không hiểu tại sao mình phải quản nhiều như vậy.  Thôi được, đã quyết định đưa cô an toàn đến thành phố B, anh nên để ý nhiều hơn một chút!  "Không nhìn, không nhìn."  A Yến nói không nhìn là không nhìn, vậy giờ có thể đưa cô về ngủ được chưa?  Tô Ý gật đầu lắc lư, miễn cưỡng đáp ứng.  "A Yến, anh ôm em đi! Em muốn về ngủ."  Kiểu một bước cũng không muốn đi ấy.  Đã có đường thoải mái hơn, Tô Ý đương nhiên không chịu thiệt thân.  "Cõng em cũng được."  Ừm, nhưng không được vác lên vai. Vừa nãy bị người ta vác khó chịu lắm."  Dưới lòng bàn tay rộng lớn là cảm giác mềm mại ấm áp.  Thế nhưng, gương mặt người đàn ông khuất trong bóng tối lại càng thêm âm trầm.  Thân hình cao lêu nghêu từ từ khom xuống, Tô Ý cuối cùng cũng được như nguyện áp lên lưng Vân Yến.  Thật thoải mái, thích hợp để ngủ. Tô Ý hài lòng cọ cọ vào cổ người đàn ông, thở dài cảm thán.  Nhưng ngay khoảnh khắc người đàn ông đứng thẳng dậy, chiếc xe đen phía sau bỗng bị những dây leo đầy gai nhọn từ dưới đất trồi lên xé nát tan tành.  Mùi máu tanh loang khắp mặt đất thu hút lũ zombie đang không ngừng tiến lại xé xác tranh ăn, tạo thành cảnh tượng đối lập hoàn toàn với ngôi nhà nhỏ cách đó mấy chục mét.  Bạch Hàn vốn đã lo thân không xong, giờ lại bị dọa cho lăn lộn mấy vòng trên đất, cuối cùng bị đống đổ nát của chiếc xe đè chặt, không thể nhúc nhích.  Sau tai vẳng lại hơi thở nhẹ nhàng đều đặn của cô gái, rõ ràng đã chìm vào giấc ngủ.  Vân Yến bình thản nhìn về phía trước, trong lòng thoáng chút bất lực. Tô Ý bây giờ, không biết nên nói là vô tâm hay là ngây thơ.  Nằm trên lưng anh mà còn ngủ ngon lành như vậy, thật sự không sợ anh quẳng cô xuống sao?Thu hồi những dây leo đang mở đường phía trước, Vân Yến lấy từ không gian cá nhân ra một chiếc xe việt dã nhỏ, mở cửa đặt cô gái nhẹ nhàng lên ghế phụ, sau đó cài dây an toàn.Từ đây đến trung tâm thương mại chỉ khoảng mười phút lái xe, nhưng nếu đi bộ thì không biết bao giờ mới tới nơi. Hơn nữa dọc đường zombie cũng không ít.  Cô gái đang ngủ trông thật bình yên, hàng lông mi dài cong vút phủ xuống như bóng mờ, gương mặt nhỏ nhắn phúng phính mềm mại.  Vân Yến lặng lẽ đảo mắt đi chỗ khác, ngón tay đặt trên vô lăng khẽ gõ nhẹ. Tô Ý, rốt cuộc em là ai?  Dưới ánh trăng mờ ảo, chiếc xe duy nhất còn di chuyển dần khuất xa, nhưng bữa tiệc máu bên kia vẫn chưa kết thúc...  Giữa đám zombie không ai để ý, một bóng hình gầy gò khật khưỡng đứng dậy.  Khuôn mặt không còn nguyên vẹn, sự trống rỗng và hận thù đan xen, đôi tay trống không vặn vẹo như cành cây khô héo.  Chân tay lộ cả xương, nội tạng phơi ra, thịt da lở lói, nhưng không còn khiến lũ quái vật xung quanh thèm khát, ngược lại, còn có chút e dè...  

"Tô Ý, không được tùy tiện nhìn cơ thể đàn ông."  

Nhìn biểu hiện vô tư của Tô Ý, Vân Yến cũng không hiểu tại sao mình phải quản nhiều như vậy.  

Thôi được, đã quyết định đưa cô an toàn đến thành phố B, anh nên để ý nhiều hơn một chút!  

"Không nhìn, không nhìn."  

A Yến nói không nhìn là không nhìn, vậy giờ có thể đưa cô về ngủ được chưa?  

Tô Ý gật đầu lắc lư, miễn cưỡng đáp ứng.  

"A Yến, anh ôm em đi! Em muốn về ngủ."  

Kiểu một bước cũng không muốn đi ấy.  

Đã có đường thoải mái hơn, Tô Ý đương nhiên không chịu thiệt thân.  

"Cõng em cũng được."  

Ừm, nhưng không được vác lên vai. Vừa nãy bị người ta vác khó chịu lắm."  

Dưới lòng bàn tay rộng lớn là cảm giác mềm mại ấm áp.  

Thế nhưng, gương mặt người đàn ông khuất trong bóng tối lại càng thêm âm trầm.  

Thân hình cao lêu nghêu từ từ khom xuống, Tô Ý cuối cùng cũng được như nguyện áp lên lưng Vân Yến.  

Thật thoải mái, thích hợp để ngủ. Tô Ý hài lòng cọ cọ vào cổ người đàn ông, thở dài cảm thán.  

Nhưng ngay khoảnh khắc người đàn ông đứng thẳng dậy, chiếc xe đen phía sau bỗng bị những dây leo đầy gai nhọn từ dưới đất trồi lên xé nát tan tành.  

Mùi máu tanh loang khắp mặt đất thu hút lũ zombie đang không ngừng tiến lại xé xác tranh ăn, tạo thành cảnh tượng đối lập hoàn toàn với ngôi nhà nhỏ cách đó mấy chục mét.  

Bạch Hàn vốn đã lo thân không xong, giờ lại bị dọa cho lăn lộn mấy vòng trên đất, cuối cùng bị đống đổ nát của chiếc xe đè chặt, không thể nhúc nhích.  

Sau tai vẳng lại hơi thở nhẹ nhàng đều đặn của cô gái, rõ ràng đã chìm vào giấc ngủ.  

Vân Yến bình thản nhìn về phía trước, trong lòng thoáng chút bất lực. Tô Ý bây giờ, không biết nên nói là vô tâm hay là ngây thơ.  

Nằm trên lưng anh mà còn ngủ ngon lành như vậy, thật sự không sợ anh quẳng cô xuống sao?

Thu hồi những dây leo đang mở đường phía trước, Vân Yến lấy từ không gian cá nhân ra một chiếc xe việt dã nhỏ, mở cửa đặt cô gái nhẹ nhàng lên ghế phụ, sau đó cài dây an toàn.

Từ đây đến trung tâm thương mại chỉ khoảng mười phút lái xe, nhưng nếu đi bộ thì không biết bao giờ mới tới nơi. Hơn nữa dọc đường zombie cũng không ít.  

Cô gái đang ngủ trông thật bình yên, hàng lông mi dài cong vút phủ xuống như bóng mờ, gương mặt nhỏ nhắn phúng phính mềm mại.  

Vân Yến lặng lẽ đảo mắt đi chỗ khác, ngón tay đặt trên vô lăng khẽ gõ nhẹ. Tô Ý, rốt cuộc em là ai?  

Dưới ánh trăng mờ ảo, chiếc xe duy nhất còn di chuyển dần khuất xa, nhưng bữa tiệc máu bên kia vẫn chưa kết thúc...  

Giữa đám zombie không ai để ý, một bóng hình gầy gò khật khưỡng đứng dậy.  

Khuôn mặt không còn nguyên vẹn, sự trống rỗng và hận thù đan xen, đôi tay trống không vặn vẹo như cành cây khô héo.  

Chân tay lộ cả xương, nội tạng phơi ra, thịt da lở lói, nhưng không còn khiến lũ quái vật xung quanh thèm khát, ngược lại, còn có chút e dè...  

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… "Tô Ý, không được tùy tiện nhìn cơ thể đàn ông."  Nhìn biểu hiện vô tư của Tô Ý, Vân Yến cũng không hiểu tại sao mình phải quản nhiều như vậy.  Thôi được, đã quyết định đưa cô an toàn đến thành phố B, anh nên để ý nhiều hơn một chút!  "Không nhìn, không nhìn."  A Yến nói không nhìn là không nhìn, vậy giờ có thể đưa cô về ngủ được chưa?  Tô Ý gật đầu lắc lư, miễn cưỡng đáp ứng.  "A Yến, anh ôm em đi! Em muốn về ngủ."  Kiểu một bước cũng không muốn đi ấy.  Đã có đường thoải mái hơn, Tô Ý đương nhiên không chịu thiệt thân.  "Cõng em cũng được."  Ừm, nhưng không được vác lên vai. Vừa nãy bị người ta vác khó chịu lắm."  Dưới lòng bàn tay rộng lớn là cảm giác mềm mại ấm áp.  Thế nhưng, gương mặt người đàn ông khuất trong bóng tối lại càng thêm âm trầm.  Thân hình cao lêu nghêu từ từ khom xuống, Tô Ý cuối cùng cũng được như nguyện áp lên lưng Vân Yến.  Thật thoải mái, thích hợp để ngủ. Tô Ý hài lòng cọ cọ vào cổ người đàn ông, thở dài cảm thán.  Nhưng ngay khoảnh khắc người đàn ông đứng thẳng dậy, chiếc xe đen phía sau bỗng bị những dây leo đầy gai nhọn từ dưới đất trồi lên xé nát tan tành.  Mùi máu tanh loang khắp mặt đất thu hút lũ zombie đang không ngừng tiến lại xé xác tranh ăn, tạo thành cảnh tượng đối lập hoàn toàn với ngôi nhà nhỏ cách đó mấy chục mét.  Bạch Hàn vốn đã lo thân không xong, giờ lại bị dọa cho lăn lộn mấy vòng trên đất, cuối cùng bị đống đổ nát của chiếc xe đè chặt, không thể nhúc nhích.  Sau tai vẳng lại hơi thở nhẹ nhàng đều đặn của cô gái, rõ ràng đã chìm vào giấc ngủ.  Vân Yến bình thản nhìn về phía trước, trong lòng thoáng chút bất lực. Tô Ý bây giờ, không biết nên nói là vô tâm hay là ngây thơ.  Nằm trên lưng anh mà còn ngủ ngon lành như vậy, thật sự không sợ anh quẳng cô xuống sao?Thu hồi những dây leo đang mở đường phía trước, Vân Yến lấy từ không gian cá nhân ra một chiếc xe việt dã nhỏ, mở cửa đặt cô gái nhẹ nhàng lên ghế phụ, sau đó cài dây an toàn.Từ đây đến trung tâm thương mại chỉ khoảng mười phút lái xe, nhưng nếu đi bộ thì không biết bao giờ mới tới nơi. Hơn nữa dọc đường zombie cũng không ít.  Cô gái đang ngủ trông thật bình yên, hàng lông mi dài cong vút phủ xuống như bóng mờ, gương mặt nhỏ nhắn phúng phính mềm mại.  Vân Yến lặng lẽ đảo mắt đi chỗ khác, ngón tay đặt trên vô lăng khẽ gõ nhẹ. Tô Ý, rốt cuộc em là ai?  Dưới ánh trăng mờ ảo, chiếc xe duy nhất còn di chuyển dần khuất xa, nhưng bữa tiệc máu bên kia vẫn chưa kết thúc...  Giữa đám zombie không ai để ý, một bóng hình gầy gò khật khưỡng đứng dậy.  Khuôn mặt không còn nguyên vẹn, sự trống rỗng và hận thù đan xen, đôi tay trống không vặn vẹo như cành cây khô héo.  Chân tay lộ cả xương, nội tạng phơi ra, thịt da lở lói, nhưng không còn khiến lũ quái vật xung quanh thèm khát, ngược lại, còn có chút e dè...  

Chương 96: Chương 27.3