Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…
Chương 111: Chương 33.2
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… a"A Yến sẽ đi cùng em chứ?" Tô Ý bỏ luôn cả hoa quả, cúi sát người lại hỏi Vân Yến với vẻ mặt nghiêm túc. Cơm của cô đấy, vệ sĩ đẹp trai của cô đấy! "Ừ." Vân Yến hơi ngửa đầu lùi lại. Đưa cô đến chỗ Tô Gia Dịch cũng coi như trả xong ân tình, đồng thời cũng viên mãn nỗi tiếc nuối chất chứa trong lòng Tô Gia Dịch kiếp trước. Xong việc, anh sẽ rời đi... "Vậy thì đúng quá rồi, chúng ta cùng đi nhé! Tiểu gia quê gốc ở thành phố B, Tiểu Ngộ Tử cũng vậy." Không dễ dàng gì mới xin được quả táo từ Triệu Nhiễm, Lâu Thượng nghe thấy thành phố B là hào hứng hẳn. Anh đang lo không biết làm sao để về nhà đây! "Anh Yến, ngày mai chúng ta xuất phát từ đâu vây?" Vân Yến liếc nhìn Lâu Thượng nhưng không nói gì, Lôi Du ở phía bên kia lên tiếng thay. "Đừng đi đường cao tốc, đường cao tốc giờ hầu như đã tê liệt hết rồi, không đi được đâu." Ai cũng muốn trốn chạy bằng đường cao tốc, và cũng chẳng ngạc nhiên khi gặp phải đủ loại tai nạn ùn tắc. Nguy hiểm hơn, là những kẻ nhiễm biến dị. Có thể nói, độ nguy hiểm của đường cao tốc lúc này không thua kém gì đường phố trong thành. Giọng nói trầm ấm đầy vẻ nghiêm túc chín chắn, khuôn mặt góc cạnh càng tăng thêm phần kiên nghị. Lôi Du đứng cách mấy người không xa, dáng người thẳng tắp. Diệp Lam là người anh đưa tới, chuyện xảy ra sáng nay quả thực không ai ngờ tới, nhưng với tư cách đội trưởng, anh nên đến xin lỗi cô gái này.Hơn nữa, họ còn cần bổ sung vật tư để quay về. Hình như cô gái đó tên là Tô Ý? "Cô Tô, với tư cách đội trưởng, tôi xin gửi lời xin lỗi về chuyện hôm nay, thật sự xin lỗi." Tô Ý quay lại liếc nhìn khuôn mặt không hề tầm thường kia, "Hừ" một tiếng rồi ngoảnh đi, để lại cái gáy trơ trọi. Cô hoàn toàn không thích người này, đặc biệt là ánh mắt anh ta nhìn mẹ cô. [Ký chủ, đây là Lôi Du.]Hệ thống thì thào nhắc nhở. [Hả? Ai cơ?]Nghe hơi quen quen, nhưng mà cô không nhớ. [Đội trưởng đội mạnh nhất của thành phố W - một trong bốn căn cứ lớn trong tương lai, cũng là phó thủ lĩnh của căn cứ thành phố W sau này.] [...]Là ai thì sao chứ? Hễ là người dám nhòm ngó mẫu thân đại nhân của cô thì đều đáng ghét. Nhìn thấy cô gái phùng má giận dữ, Lôi Du bất lực thở dài, gật đầu với mấy người còn lại rồi quay người định trở về phía đội mình. Xem ra thật sự đã chọc giận người ta rồi. Chuyện vật tư anh đành phải nghĩ cách đi đến chỗ khác thu thập vậy.“Này.”“Không phải là anh cần vật tư à? Tự lấy đi.”
a"A Yến sẽ đi cùng em chứ?"
Tô Ý bỏ luôn cả hoa quả, cúi sát người lại hỏi Vân Yến với vẻ mặt nghiêm túc.
Cơm của cô đấy, vệ sĩ đẹp trai của cô đấy!
"Ừ."
Vân Yến hơi ngửa đầu lùi lại.
Đưa cô đến chỗ Tô Gia Dịch cũng coi như trả xong ân tình, đồng thời cũng viên mãn nỗi tiếc nuối chất chứa trong lòng Tô Gia Dịch kiếp trước.
Xong việc, anh sẽ rời đi...
"Vậy thì đúng quá rồi, chúng ta cùng đi nhé! Tiểu gia quê gốc ở thành phố B, Tiểu Ngộ Tử cũng vậy."
Không dễ dàng gì mới xin được quả táo từ Triệu Nhiễm, Lâu Thượng nghe thấy thành phố B là hào hứng hẳn. Anh đang lo không biết làm sao để về nhà đây!
"Anh Yến, ngày mai chúng ta xuất phát từ đâu vây?"
Vân Yến liếc nhìn Lâu Thượng nhưng không nói gì, Lôi Du ở phía bên kia lên tiếng thay.
"Đừng đi đường cao tốc, đường cao tốc giờ hầu như đã tê liệt hết rồi, không đi được đâu."
Ai cũng muốn trốn chạy bằng đường cao tốc, và cũng chẳng ngạc nhiên khi gặp phải đủ loại tai nạn ùn tắc.
Nguy hiểm hơn, là những kẻ nhiễm biến dị.
Có thể nói, độ nguy hiểm của đường cao tốc lúc này không thua kém gì đường phố trong thành.
Giọng nói trầm ấm đầy vẻ nghiêm túc chín chắn, khuôn mặt góc cạnh càng tăng thêm phần kiên nghị.
Lôi Du đứng cách mấy người không xa, dáng người thẳng tắp.
Diệp Lam là người anh đưa tới, chuyện xảy ra sáng nay quả thực không ai ngờ tới, nhưng với tư cách đội trưởng, anh nên đến xin lỗi cô gái này.
Hơn nữa, họ còn cần bổ sung vật tư để quay về.
Hình như cô gái đó tên là Tô Ý?
"Cô Tô, với tư cách đội trưởng, tôi xin gửi lời xin lỗi về chuyện hôm nay, thật sự xin lỗi."
Tô Ý quay lại liếc nhìn khuôn mặt không hề tầm thường kia, "Hừ" một tiếng rồi ngoảnh đi, để lại cái gáy trơ trọi.
Cô hoàn toàn không thích người này, đặc biệt là ánh mắt anh ta nhìn mẹ cô.
[Ký chủ, đây là Lôi Du.]
Hệ thống thì thào nhắc nhở.
[Hả? Ai cơ?]
Nghe hơi quen quen, nhưng mà cô không nhớ.
[Đội trưởng đội mạnh nhất của thành phố W - một trong bốn căn cứ lớn trong tương lai, cũng là phó thủ lĩnh của căn cứ thành phố W sau này.]
[...]
Là ai thì sao chứ? Hễ là người dám nhòm ngó mẫu thân đại nhân của cô thì đều đáng ghét.
Nhìn thấy cô gái phùng má giận dữ, Lôi Du bất lực thở dài, gật đầu với mấy người còn lại rồi quay người định trở về phía đội mình.
Xem ra thật sự đã chọc giận người ta rồi.
Chuyện vật tư anh đành phải nghĩ cách đi đến chỗ khác thu thập vậy.
“Này.”
“Không phải là anh cần vật tư à? Tự lấy đi.”
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… a"A Yến sẽ đi cùng em chứ?" Tô Ý bỏ luôn cả hoa quả, cúi sát người lại hỏi Vân Yến với vẻ mặt nghiêm túc. Cơm của cô đấy, vệ sĩ đẹp trai của cô đấy! "Ừ." Vân Yến hơi ngửa đầu lùi lại. Đưa cô đến chỗ Tô Gia Dịch cũng coi như trả xong ân tình, đồng thời cũng viên mãn nỗi tiếc nuối chất chứa trong lòng Tô Gia Dịch kiếp trước. Xong việc, anh sẽ rời đi... "Vậy thì đúng quá rồi, chúng ta cùng đi nhé! Tiểu gia quê gốc ở thành phố B, Tiểu Ngộ Tử cũng vậy." Không dễ dàng gì mới xin được quả táo từ Triệu Nhiễm, Lâu Thượng nghe thấy thành phố B là hào hứng hẳn. Anh đang lo không biết làm sao để về nhà đây! "Anh Yến, ngày mai chúng ta xuất phát từ đâu vây?" Vân Yến liếc nhìn Lâu Thượng nhưng không nói gì, Lôi Du ở phía bên kia lên tiếng thay. "Đừng đi đường cao tốc, đường cao tốc giờ hầu như đã tê liệt hết rồi, không đi được đâu." Ai cũng muốn trốn chạy bằng đường cao tốc, và cũng chẳng ngạc nhiên khi gặp phải đủ loại tai nạn ùn tắc. Nguy hiểm hơn, là những kẻ nhiễm biến dị. Có thể nói, độ nguy hiểm của đường cao tốc lúc này không thua kém gì đường phố trong thành. Giọng nói trầm ấm đầy vẻ nghiêm túc chín chắn, khuôn mặt góc cạnh càng tăng thêm phần kiên nghị. Lôi Du đứng cách mấy người không xa, dáng người thẳng tắp. Diệp Lam là người anh đưa tới, chuyện xảy ra sáng nay quả thực không ai ngờ tới, nhưng với tư cách đội trưởng, anh nên đến xin lỗi cô gái này.Hơn nữa, họ còn cần bổ sung vật tư để quay về. Hình như cô gái đó tên là Tô Ý? "Cô Tô, với tư cách đội trưởng, tôi xin gửi lời xin lỗi về chuyện hôm nay, thật sự xin lỗi." Tô Ý quay lại liếc nhìn khuôn mặt không hề tầm thường kia, "Hừ" một tiếng rồi ngoảnh đi, để lại cái gáy trơ trọi. Cô hoàn toàn không thích người này, đặc biệt là ánh mắt anh ta nhìn mẹ cô. [Ký chủ, đây là Lôi Du.]Hệ thống thì thào nhắc nhở. [Hả? Ai cơ?]Nghe hơi quen quen, nhưng mà cô không nhớ. [Đội trưởng đội mạnh nhất của thành phố W - một trong bốn căn cứ lớn trong tương lai, cũng là phó thủ lĩnh của căn cứ thành phố W sau này.] [...]Là ai thì sao chứ? Hễ là người dám nhòm ngó mẫu thân đại nhân của cô thì đều đáng ghét. Nhìn thấy cô gái phùng má giận dữ, Lôi Du bất lực thở dài, gật đầu với mấy người còn lại rồi quay người định trở về phía đội mình. Xem ra thật sự đã chọc giận người ta rồi. Chuyện vật tư anh đành phải nghĩ cách đi đến chỗ khác thu thập vậy.“Này.”“Không phải là anh cần vật tư à? Tự lấy đi.”