Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…
Chương 119: Chương 36.1
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… “Anh ơi, chị ơi, anh chị có thấy chú Tiêu và cô Thất Thất đâu không?” Cố Tử Diệu lại thò đầu ra khỏi quầy, đôi mắt đen tròn xoe tò mò nhìn hai người đang ôm nhau. Anh trai tuy trông có vẻ hơi hung dữ, nhưng đối xử với chị gái thì chẳng hung dữ chút nào. Chú Tiêu? Dì Thất Thất? Tô Ý quay đầu, nhìn xuống cậu bé vẫn còn ngây thơ, nghiêng đầu nghĩ ngợi. Chú Tiêu gì đó, chẳng lẽ là gã đàn ông nửa sống nửa chết ngoài hành lang? “Cố… Tử Diệu, nhóc con, em ra ngoài trước đi.” Đừng nói là hai đứa nhóc chen chúc trong cái quầy bé tí thế này, chỉ nhìn thôi cô cũng thấy mệt. Dù con đứa bé xíu xiu kia xấu xấu, nhưng nhóc Cố thì trông lại là một cục bánh bao mềm mại đáng yêu. Cô chẳng ngại kiên nhẫn hơn một chút với đứa bé xinh xắn. Rồi sau đó, lấy phần thưởng rút dị năng! Cố Tử Diệu loạng choạng bò ra khỏi quầy, bọc tã trong tay với cậu bé mà nói vẫn hơi nặng. Ngồi trong quầy thì không sao, có thể đặt em gái lên đùi. Nhưng đứng lên thì cậu chẳng biết ôm em thế nào, chỉ có thể ôm như ôm đồ chơi trước đây, mà như vậy thì chẳng thấy đường đâu cả. Cố Tử Diệu có chút đau đầu.Nhưng chưa kịp đứng vững, sức nặng trên tay cậu bé bỗng biến mất. Tô Ý ghét bỏ nhìn đứa bé bé tí trong tay, đôi mày thanh tú nhíu chặt. Điểm an ủi duy nhất là con nhóc này không khóc không quậy, ngủ yên tĩnh. [Không được, càng nhìn càng thấy xấu.][Ký chủ, cẩn thận chút! Đứa bé loài người mong manh lắm đó!] [Ôm thẳng tay ra, đúng rồi, đúng rồi, đỡ sau gáy và đầu, còn tay kia đỡ mông nhỏ…] Tô Ý cảm giác như mình đang cầm một món đồ dễ vỡ:[...]Cô chỉ muốn phần thưởng điểm danh thành công thôi! Cô muốn rút dị năng cơ mà! Bảng hệ thống hiện lên, chi tiết nhiệm vụ in đậm sáng chói đến nhức mắt. [Bảo vệ đứa, bắt đầu từ bạn và tôi.][Đưa đứa bé ra khỏi khu vực điểm danh nguy hiểm để nhận phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ nhé!][...] Khuôn mặt nhỏ của Tô Ý căng cứng. Cô nghi ngờ cái hệ thống check-in này có vấn đề. Cố Tử Diệu ngẩng đầu nhìn chị lớn xinh đẹp, khóe miệng phúng phính cong lên. Chị gái nói em gái xấu chắc chắn là giả, rõ ràng chị ấy cũng rất thích em gái mà. Cắn ngón tay suy nghĩ, nhóc Cố chậm rãi mở miệng. “Dì ở rạp chiếu phim sinh em gái, rồi có quái vật vào, chú Tiêu cầm gậy đuổi quái vật ra ngoài, nhưng chú đi lâu lắm mà không về.” “Em gái ra đời, dì chảy nhiều máu lắm, lại có quái vật vào, dì đưa em gái cho em, bảo em dẫn em gái trốn vào đây.” Lời kể của trẻ con không nhiều, nhưng lại rất rõ ràng.
“Anh ơi, chị ơi, anh chị có thấy chú Tiêu và cô Thất Thất đâu không?”
Cố Tử Diệu lại thò đầu ra khỏi quầy, đôi mắt đen tròn xoe tò mò nhìn hai người đang ôm nhau.
Anh trai tuy trông có vẻ hơi hung dữ, nhưng đối xử với chị gái thì chẳng hung dữ chút nào.
Chú Tiêu? Dì Thất Thất?
Tô Ý quay đầu, nhìn xuống cậu bé vẫn còn ngây thơ, nghiêng đầu nghĩ ngợi.
Chú Tiêu gì đó, chẳng lẽ là gã đàn ông nửa sống nửa chết ngoài hành lang?
“Cố… Tử Diệu, nhóc con, em ra ngoài trước đi.”
Đừng nói là hai đứa nhóc chen chúc trong cái quầy bé tí thế này, chỉ nhìn thôi cô cũng thấy mệt.
Dù con đứa bé xíu xiu kia xấu xấu, nhưng nhóc Cố thì trông lại là một cục bánh bao mềm mại đáng yêu.
Cô chẳng ngại kiên nhẫn hơn một chút với đứa bé xinh xắn.
Rồi sau đó, lấy phần thưởng rút dị năng!
Cố Tử Diệu loạng choạng bò ra khỏi quầy, bọc tã trong tay với cậu bé mà nói vẫn hơi nặng.
Ngồi trong quầy thì không sao, có thể đặt em gái lên đùi.
Nhưng đứng lên thì cậu chẳng biết ôm em thế nào, chỉ có thể ôm như ôm đồ chơi trước đây, mà như vậy thì chẳng thấy đường đâu cả.
Cố Tử Diệu có chút đau đầu.
Nhưng chưa kịp đứng vững, sức nặng trên tay cậu bé bỗng biến mất.
Tô Ý ghét bỏ nhìn đứa bé bé tí trong tay, đôi mày thanh tú nhíu chặt.
Điểm an ủi duy nhất là con nhóc này không khóc không quậy, ngủ yên tĩnh.
[Không được, càng nhìn càng thấy xấu.]
[Ký chủ, cẩn thận chút! Đứa bé loài người mong manh lắm đó!]
[Ôm thẳng tay ra, đúng rồi, đúng rồi, đỡ sau gáy và đầu, còn tay kia đỡ mông nhỏ…]
Tô Ý cảm giác như mình đang cầm một món đồ dễ vỡ:[...]
Cô chỉ muốn phần thưởng điểm danh thành công thôi! Cô muốn rút dị năng cơ mà!
Bảng hệ thống hiện lên, chi tiết nhiệm vụ in đậm sáng chói đến nhức mắt.
[Bảo vệ đứa, bắt đầu từ bạn và tôi.]
[Đưa đứa bé ra khỏi khu vực điểm danh nguy hiểm để nhận phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ nhé!]
[...]
Khuôn mặt nhỏ của Tô Ý căng cứng. Cô nghi ngờ cái hệ thống check-in này có vấn đề.
Cố Tử Diệu ngẩng đầu nhìn chị lớn xinh đẹp, khóe miệng phúng phính cong lên.
Chị gái nói em gái xấu chắc chắn là giả, rõ ràng chị ấy cũng rất thích em gái mà.
Cắn ngón tay suy nghĩ, nhóc Cố chậm rãi mở miệng.
“Dì ở rạp chiếu phim sinh em gái, rồi có quái vật vào, chú Tiêu cầm gậy đuổi quái vật ra ngoài, nhưng chú đi lâu lắm mà không về.”
“Em gái ra đời, dì chảy nhiều máu lắm, lại có quái vật vào, dì đưa em gái cho em, bảo em dẫn em gái trốn vào đây.”
Lời kể của trẻ con không nhiều, nhưng lại rất rõ ràng.
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… “Anh ơi, chị ơi, anh chị có thấy chú Tiêu và cô Thất Thất đâu không?” Cố Tử Diệu lại thò đầu ra khỏi quầy, đôi mắt đen tròn xoe tò mò nhìn hai người đang ôm nhau. Anh trai tuy trông có vẻ hơi hung dữ, nhưng đối xử với chị gái thì chẳng hung dữ chút nào. Chú Tiêu? Dì Thất Thất? Tô Ý quay đầu, nhìn xuống cậu bé vẫn còn ngây thơ, nghiêng đầu nghĩ ngợi. Chú Tiêu gì đó, chẳng lẽ là gã đàn ông nửa sống nửa chết ngoài hành lang? “Cố… Tử Diệu, nhóc con, em ra ngoài trước đi.” Đừng nói là hai đứa nhóc chen chúc trong cái quầy bé tí thế này, chỉ nhìn thôi cô cũng thấy mệt. Dù con đứa bé xíu xiu kia xấu xấu, nhưng nhóc Cố thì trông lại là một cục bánh bao mềm mại đáng yêu. Cô chẳng ngại kiên nhẫn hơn một chút với đứa bé xinh xắn. Rồi sau đó, lấy phần thưởng rút dị năng! Cố Tử Diệu loạng choạng bò ra khỏi quầy, bọc tã trong tay với cậu bé mà nói vẫn hơi nặng. Ngồi trong quầy thì không sao, có thể đặt em gái lên đùi. Nhưng đứng lên thì cậu chẳng biết ôm em thế nào, chỉ có thể ôm như ôm đồ chơi trước đây, mà như vậy thì chẳng thấy đường đâu cả. Cố Tử Diệu có chút đau đầu.Nhưng chưa kịp đứng vững, sức nặng trên tay cậu bé bỗng biến mất. Tô Ý ghét bỏ nhìn đứa bé bé tí trong tay, đôi mày thanh tú nhíu chặt. Điểm an ủi duy nhất là con nhóc này không khóc không quậy, ngủ yên tĩnh. [Không được, càng nhìn càng thấy xấu.][Ký chủ, cẩn thận chút! Đứa bé loài người mong manh lắm đó!] [Ôm thẳng tay ra, đúng rồi, đúng rồi, đỡ sau gáy và đầu, còn tay kia đỡ mông nhỏ…] Tô Ý cảm giác như mình đang cầm một món đồ dễ vỡ:[...]Cô chỉ muốn phần thưởng điểm danh thành công thôi! Cô muốn rút dị năng cơ mà! Bảng hệ thống hiện lên, chi tiết nhiệm vụ in đậm sáng chói đến nhức mắt. [Bảo vệ đứa, bắt đầu từ bạn và tôi.][Đưa đứa bé ra khỏi khu vực điểm danh nguy hiểm để nhận phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ nhé!][...] Khuôn mặt nhỏ của Tô Ý căng cứng. Cô nghi ngờ cái hệ thống check-in này có vấn đề. Cố Tử Diệu ngẩng đầu nhìn chị lớn xinh đẹp, khóe miệng phúng phính cong lên. Chị gái nói em gái xấu chắc chắn là giả, rõ ràng chị ấy cũng rất thích em gái mà. Cắn ngón tay suy nghĩ, nhóc Cố chậm rãi mở miệng. “Dì ở rạp chiếu phim sinh em gái, rồi có quái vật vào, chú Tiêu cầm gậy đuổi quái vật ra ngoài, nhưng chú đi lâu lắm mà không về.” “Em gái ra đời, dì chảy nhiều máu lắm, lại có quái vật vào, dì đưa em gái cho em, bảo em dẫn em gái trốn vào đây.” Lời kể của trẻ con không nhiều, nhưng lại rất rõ ràng.