Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…
Chương 129: Chương 40.3
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Con Border Collie canh chừng cái bát trống không hồi lâu mà chẳng thấy một hạt thức ăn, sốt ruột xoay vài vòng. Cuối cùng, như thể bỏ cuộc, nó ngồi xổm bên chân Tô Ý, nịnh nọt hừ hừ vài tiếng. Chẳng mấy chốc, Triệu Nhiễm đã mang cơm tự hâm nóng ra, còn thêm một cốc nước suối linh tuyền đặt trên bàn thấp. Tiếc là nước suối linh tuyền của cô quá ít, muốn tích đầy lại phải mất cả ngày. Tô Ý chọc chọc phần cơm nóng trước mặt, nhìn con Border Collie lon ton chạy tới, không nhịn được mà khẽ cong môi. Tìm cô thì ích gì, cô đâu có trữ thức ăn cho chó. “Thẩm Tinh Ngộ, chó của anh đói rồi.” Giọng nói mềm mại khẽ vút lên, nhẹ nhàng bình thản. Thẩm Tinh Ngộ hơi sững người, ho khan một tiếng. “Khụ, Tiểu Mục, qua đây.” Nhìn con Border Collie ngoan ngoãn quay lại, Tô Ý không để ý thêm, cúi đầu nếm miếng thịt kho tàu trong bát. Ừm, mùi vị cũng tạm được! Tô Ý, vốn kén ăn, khẽ thở dài rồi lại xúc thêm một miếng. Haizz, thèm món của Vân Yến nấu quá! “Lâu Thượng, sáng nay anh đi ăn trộm gà à?” Triệu Nhiễm ngồi cạnh Tô Ý, nhìn chàng trai trẻ với khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, nghiêng đầu thắc mắc. Sáng nay lúc chuyển đồ chẳng phải còn tràn đầy năng lượng sao? “Cô không hiểu đâu.” Đây là cuộc chiến giữa đàn ông với nhau. Lâu Thượng hé mắt liếc Triệu Nhiễm, rồi lại nhắm mắt nghỉ ngơi. Hừ, đều tại cái tên Nghiêm Nhất Thanh bên kia. Nhìn thì gầy gò, ai ngờ sức bền tốt thế, miệng còn độc nữa! Lâu Tiểu Gia anh đây sớm muộn cũng vượt mặt hắn… Thẩm Tinh Ngộ bình thản cất chỗ thức ăn chó còn lại, giọng khàn khàn: “Sáng nay đi thi thố chuyển đồ với người ta, tự làm mình mệt lử.” Triệu Nhiễm sững người, rồi không nhịn được bật cười thành tiếng: “Hahaha, Lâu Thượng không phải yếu thật rồi chứ!” Thể lực thế kia mà thua thảm vậy sao? “Ồ, nếu là anh Vân với đội trưởng Lôi thì anh thua cũng hợp lý. Nhưng nếu là cái người nhỏ con nhất, lúc nào cũng cười tươi trong đội của đội trưởng Lôi, thì anh vẫn còn sức đấu chứ nhỉ!” Lâu “trúng tim đen” Thượng: “…” Người anh như tê dại. Có ai cho anh mượn cái bao tải che mặt giùm với… Một ngón tay trắng nõn đẩy cốc nước trong veo đặt trước mặt Lâu Thượng, kèm theo giọng nói quen thuộc của Tô Ý: “Uống chút nước suối linh tuyền để phục hồi tinh lực đi.” Lâu Thượng lập tức từ trạng thái “hấp hối” bật dậy: “Ôi, vẫn là em gái Tô Ý tốt nhất, cảm ơn em quan tâm anh!” Tô Ý liếc anh ta một cái, tiếp tục xúc cơm từng miếng nhỏ. Cái tên vệ sĩ này ngốc thật. Cô chỉ không muốn lát nữa lên đường bị người ta kéo chân thôi. “Tô Ý.” “Tô tiểu thư.” Tô Ý đang cầm muỗng chưa kịp buông, động tác khựng lại. Ơ, viên gạch của cô đâu rồi?
Con Border Collie canh chừng cái bát trống không hồi lâu mà chẳng thấy một hạt thức ăn, sốt ruột xoay vài vòng.
Cuối cùng, như thể bỏ cuộc, nó ngồi xổm bên chân Tô Ý, nịnh nọt hừ hừ vài tiếng.
Chẳng mấy chốc, Triệu Nhiễm đã mang cơm tự hâm nóng ra, còn thêm một cốc nước suối linh tuyền đặt trên bàn thấp.
Tiếc là nước suối linh tuyền của cô quá ít, muốn tích đầy lại phải mất cả ngày.
Tô Ý chọc chọc phần cơm nóng trước mặt, nhìn con Border Collie lon ton chạy tới, không nhịn được mà khẽ cong môi.
Tìm cô thì ích gì, cô đâu có trữ thức ăn cho chó.
“Thẩm Tinh Ngộ, chó của anh đói rồi.”
Giọng nói mềm mại khẽ vút lên, nhẹ nhàng bình thản. Thẩm Tinh Ngộ hơi sững người, ho khan một tiếng.
“Khụ, Tiểu Mục, qua đây.”
Nhìn con Border Collie ngoan ngoãn quay lại, Tô Ý không để ý thêm, cúi đầu nếm miếng thịt kho tàu trong bát.
Ừm, mùi vị cũng tạm được! Tô Ý, vốn kén ăn, khẽ thở dài rồi lại xúc thêm một miếng.
Haizz, thèm món của Vân Yến nấu quá!
“Lâu Thượng, sáng nay anh đi ăn trộm gà à?”
Triệu Nhiễm ngồi cạnh Tô Ý, nhìn chàng trai trẻ với khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, nghiêng đầu thắc mắc.
Sáng nay lúc chuyển đồ chẳng phải còn tràn đầy năng lượng sao?
“Cô không hiểu đâu.” Đây là cuộc chiến giữa đàn ông với nhau.
Lâu Thượng hé mắt liếc Triệu Nhiễm, rồi lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hừ, đều tại cái tên Nghiêm Nhất Thanh bên kia. Nhìn thì gầy gò, ai ngờ sức bền tốt thế, miệng còn độc nữa!
Lâu Tiểu Gia anh đây sớm muộn cũng vượt mặt hắn…
Thẩm Tinh Ngộ bình thản cất chỗ thức ăn chó còn lại, giọng khàn khàn:
“Sáng nay đi thi thố chuyển đồ với người ta, tự làm mình mệt lử.”
Triệu Nhiễm sững người, rồi không nhịn được bật cười thành tiếng:
“Hahaha, Lâu Thượng không phải yếu thật rồi chứ!”
Thể lực thế kia mà thua thảm vậy sao?
“Ồ, nếu là anh Vân với đội trưởng Lôi thì anh thua cũng hợp lý. Nhưng nếu là cái người nhỏ con nhất, lúc nào cũng cười tươi trong đội của đội trưởng Lôi, thì anh vẫn còn sức đấu chứ nhỉ!”
Lâu “trúng tim đen” Thượng: “…”
Người anh như tê dại. Có ai cho anh mượn cái bao tải che mặt giùm với…
Một ngón tay trắng nõn đẩy cốc nước trong veo đặt trước mặt Lâu Thượng, kèm theo giọng nói quen thuộc của Tô Ý:
“Uống chút nước suối linh tuyền để phục hồi tinh lực đi.”
Lâu Thượng lập tức từ trạng thái “hấp hối” bật dậy:
“Ôi, vẫn là em gái Tô Ý tốt nhất, cảm ơn em quan tâm anh!”
Tô Ý liếc anh ta một cái, tiếp tục xúc cơm từng miếng nhỏ. Cái tên vệ sĩ này ngốc thật. Cô chỉ không muốn lát nữa lên đường bị người ta kéo chân thôi.
“Tô Ý.”
“Tô tiểu thư.”
Tô Ý đang cầm muỗng chưa kịp buông, động tác khựng lại.
Ơ, viên gạch của cô đâu rồi?
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Con Border Collie canh chừng cái bát trống không hồi lâu mà chẳng thấy một hạt thức ăn, sốt ruột xoay vài vòng. Cuối cùng, như thể bỏ cuộc, nó ngồi xổm bên chân Tô Ý, nịnh nọt hừ hừ vài tiếng. Chẳng mấy chốc, Triệu Nhiễm đã mang cơm tự hâm nóng ra, còn thêm một cốc nước suối linh tuyền đặt trên bàn thấp. Tiếc là nước suối linh tuyền của cô quá ít, muốn tích đầy lại phải mất cả ngày. Tô Ý chọc chọc phần cơm nóng trước mặt, nhìn con Border Collie lon ton chạy tới, không nhịn được mà khẽ cong môi. Tìm cô thì ích gì, cô đâu có trữ thức ăn cho chó. “Thẩm Tinh Ngộ, chó của anh đói rồi.” Giọng nói mềm mại khẽ vút lên, nhẹ nhàng bình thản. Thẩm Tinh Ngộ hơi sững người, ho khan một tiếng. “Khụ, Tiểu Mục, qua đây.” Nhìn con Border Collie ngoan ngoãn quay lại, Tô Ý không để ý thêm, cúi đầu nếm miếng thịt kho tàu trong bát. Ừm, mùi vị cũng tạm được! Tô Ý, vốn kén ăn, khẽ thở dài rồi lại xúc thêm một miếng. Haizz, thèm món của Vân Yến nấu quá! “Lâu Thượng, sáng nay anh đi ăn trộm gà à?” Triệu Nhiễm ngồi cạnh Tô Ý, nhìn chàng trai trẻ với khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, nghiêng đầu thắc mắc. Sáng nay lúc chuyển đồ chẳng phải còn tràn đầy năng lượng sao? “Cô không hiểu đâu.” Đây là cuộc chiến giữa đàn ông với nhau. Lâu Thượng hé mắt liếc Triệu Nhiễm, rồi lại nhắm mắt nghỉ ngơi. Hừ, đều tại cái tên Nghiêm Nhất Thanh bên kia. Nhìn thì gầy gò, ai ngờ sức bền tốt thế, miệng còn độc nữa! Lâu Tiểu Gia anh đây sớm muộn cũng vượt mặt hắn… Thẩm Tinh Ngộ bình thản cất chỗ thức ăn chó còn lại, giọng khàn khàn: “Sáng nay đi thi thố chuyển đồ với người ta, tự làm mình mệt lử.” Triệu Nhiễm sững người, rồi không nhịn được bật cười thành tiếng: “Hahaha, Lâu Thượng không phải yếu thật rồi chứ!” Thể lực thế kia mà thua thảm vậy sao? “Ồ, nếu là anh Vân với đội trưởng Lôi thì anh thua cũng hợp lý. Nhưng nếu là cái người nhỏ con nhất, lúc nào cũng cười tươi trong đội của đội trưởng Lôi, thì anh vẫn còn sức đấu chứ nhỉ!” Lâu “trúng tim đen” Thượng: “…” Người anh như tê dại. Có ai cho anh mượn cái bao tải che mặt giùm với… Một ngón tay trắng nõn đẩy cốc nước trong veo đặt trước mặt Lâu Thượng, kèm theo giọng nói quen thuộc của Tô Ý: “Uống chút nước suối linh tuyền để phục hồi tinh lực đi.” Lâu Thượng lập tức từ trạng thái “hấp hối” bật dậy: “Ôi, vẫn là em gái Tô Ý tốt nhất, cảm ơn em quan tâm anh!” Tô Ý liếc anh ta một cái, tiếp tục xúc cơm từng miếng nhỏ. Cái tên vệ sĩ này ngốc thật. Cô chỉ không muốn lát nữa lên đường bị người ta kéo chân thôi. “Tô Ý.” “Tô tiểu thư.” Tô Ý đang cầm muỗng chưa kịp buông, động tác khựng lại. Ơ, viên gạch của cô đâu rồi?