Tác giả:

Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…

Chương 132: Chương 42.1

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… “Anh Yến, phía sau có người bám theo. Đệt, chiếc BMW đỏ này trông ngầu phết!”  Giọng Lâu Thượng líu lo qua bộ đàm. Vân Yến liếc gương chiếu hậu, rồi thản nhiên dời mắt, như thể đã biết từ trước.  Tô Ý thì nhìn thêm vài lần. Trông hơi quen, nhưng cũng không nghĩ nhiều.  Nhưng chưa yên được hai phút, giọng Lâu Thượng lại vang lên trong bộ đàm:  “Mấy người xem giúp trên nóc xe tiểu gia có rơi gì không.  Vừa nãy ‘bùm’ một tiếng đập lên nóc, giờ vẫn còn tiếng sột soạt. Mau xem thử là cái quái gì đi!”  Nhờ có Lôi Du mở đường phía trước, mấy xe phía sau hầu như không gặp trở ngại gì lớn. Dù có thây ma lảng vảng, chúng cũng chưa kịp lại gần đã bị khói xe tạt đầy mặt.  Lúc này, lời của Lâu Thượng trong khoang xe yên tĩnh bỗng dưng nổi bật, ầm ĩ.  “Chị ơi, anh này hét gì thế?”  Cố Tử Diệu mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm cái hộp đen nhỏ phía trước, tỏ vẻ chẳng hiểu gì.  Trong xe, cậu bé chẳng nghe thấy âm thanh gì cả.  “Cậu Lâu đừng sợ, chỉ là một cành cây rơi thôi mà. Tin tôi đi, hoàn toàn không nguy hiểm đâu.”  Chẳng mấy chốc, giọng Nghiêm Nhất Thanh điềm tĩnh vang lên qua bộ đàm.  Lâu Thượng ngẩng đầu nghe tiếng “bộp bộp” rõ mồn một trên nóc xe, mặt đen như đít nồi.  Cành cây nhà ai mà lanh lẹ thế, còn biết vỗ vỗ lên xe nữa hả!  Triệu Nhiễm đẩy thùng đồ cạnh ghế sau, áp mặt vào cửa kính, tiếc là chẳng thấy gì trên nóc.  “Chắc là thứ gì sống chứ?”  “ Chín phần là thây ma.”  Thẩm Tinh Ngộ nắm vô-lăng, mắt dán chặt vào tình hình đường phía trước.  Nhưng tiếng động trên nóc xe càng lúc càng gấp, anh đành phân tâm một chút.  Tiếng đập trên đầu lộn xộn, nhưng lại không có tiếng gào rú nào.  Thẩm Tinh Ngộ nhíu mày. Anh không biết đó là gì, nhưng linh cảm mách bảo rất có thể là một con thây ma bị hất lên.  “Anh ơi, chị bảo trên đó là một con xấu xí.”  Giọng Cố Tử Diệu non nớt vang qua bộ đàm, ngừng một chút rồi bổ sung:  “Là loại quái vật ngoài kia đó, cổ nó còn vẹo nữa.”  Lâu Thượng: “?”  Cái đệt, sao nó lại chui lên xe bọn họ được?!  “Thôi, kệ đi. Đợi tìm được chỗ nghỉ rồi xử lý.”  Họ rời siêu thị được gần một giờ, đường xấu nên xe chạy không nhanh. Mãi đến khi ra khỏi đoạn đường sầm uất, tình hình mới khá hơn.  Nhưng Thẩm Tinh Ngộ cứ thấy thây ma trên đường dường như càng lúc càng nhiều. Là ảo giác của anh sao?  “Phía sau chú ý giảm tốc, phía trước có một đám thây ma đang tiến tới, chắc không qua được.”  Giọng Lôi Du trầm thấp vang lên, lập tức khiến cả đội cảnh giác.  Tô Ý thì thảnh thơi nhấm nháp sữa chua, còn tiện tay xoa đầu nhóc con một cái.  

“Anh Yến, phía sau có người bám theo. Đệt, chiếc BMW đỏ này trông ngầu phết!”  

Giọng Lâu Thượng líu lo qua bộ đàm. Vân Yến liếc gương chiếu hậu, rồi thản nhiên dời mắt, như thể đã biết từ trước.  

Tô Ý thì nhìn thêm vài lần. Trông hơi quen, nhưng cũng không nghĩ nhiều.  

Nhưng chưa yên được hai phút, giọng Lâu Thượng lại vang lên trong bộ đàm:  

“Mấy người xem giúp trên nóc xe tiểu gia có rơi gì không.  

Vừa nãy ‘bùm’ một tiếng đập lên nóc, giờ vẫn còn tiếng sột soạt. Mau xem thử là cái quái gì đi!”  

Nhờ có Lôi Du mở đường phía trước, mấy xe phía sau hầu như không gặp trở ngại gì lớn. Dù có thây ma lảng vảng, chúng cũng chưa kịp lại gần đã bị khói xe tạt đầy mặt.  

Lúc này, lời của Lâu Thượng trong khoang xe yên tĩnh bỗng dưng nổi bật, ầm ĩ.  

“Chị ơi, anh này hét gì thế?”  

Cố Tử Diệu mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm cái hộp đen nhỏ phía trước, tỏ vẻ chẳng hiểu gì.  

Trong xe, cậu bé chẳng nghe thấy âm thanh gì cả.  

“Cậu Lâu đừng sợ, chỉ là một cành cây rơi thôi mà. Tin tôi đi, hoàn toàn không nguy hiểm đâu.”  

Chẳng mấy chốc, giọng Nghiêm Nhất Thanh điềm tĩnh vang lên qua bộ đàm.  

Lâu Thượng ngẩng đầu nghe tiếng “bộp bộp” rõ mồn một trên nóc xe, mặt đen như đít nồi.  

Cành cây nhà ai mà lanh lẹ thế, còn biết vỗ vỗ lên xe nữa hả!  

Triệu Nhiễm đẩy thùng đồ cạnh ghế sau, áp mặt vào cửa kính, tiếc là chẳng thấy gì trên nóc.  

“Chắc là thứ gì sống chứ?”  

“ Chín phần là thây ma.”  

Thẩm Tinh Ngộ nắm vô-lăng, mắt dán chặt vào tình hình đường phía trước.  

Nhưng tiếng động trên nóc xe càng lúc càng gấp, anh đành phân tâm một chút.  

Tiếng đập trên đầu lộn xộn, nhưng lại không có tiếng gào rú nào.  

Thẩm Tinh Ngộ nhíu mày. Anh không biết đó là gì, nhưng linh cảm mách bảo rất có thể là một con thây ma bị hất lên.  

“Anh ơi, chị bảo trên đó là một con xấu xí.”  

Giọng Cố Tử Diệu non nớt vang qua bộ đàm, ngừng một chút rồi bổ sung:  

“Là loại quái vật ngoài kia đó, cổ nó còn vẹo nữa.”  

Lâu Thượng: “?”  

Cái đệt, sao nó lại chui lên xe bọn họ được?!  

“Thôi, kệ đi. Đợi tìm được chỗ nghỉ rồi xử lý.”  

Họ rời siêu thị được gần một giờ, đường xấu nên xe chạy không nhanh. Mãi đến khi ra khỏi đoạn đường sầm uất, tình hình mới khá hơn.  

Nhưng Thẩm Tinh Ngộ cứ thấy thây ma trên đường dường như càng lúc càng nhiều. Là ảo giác của anh sao?  

“Phía sau chú ý giảm tốc, phía trước có một đám thây ma đang tiến tới, chắc không qua được.”  

Giọng Lôi Du trầm thấp vang lên, lập tức khiến cả đội cảnh giác.  

Tô Ý thì thảnh thơi nhấm nháp sữa chua, còn tiện tay xoa đầu nhóc con một cái.  

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… “Anh Yến, phía sau có người bám theo. Đệt, chiếc BMW đỏ này trông ngầu phết!”  Giọng Lâu Thượng líu lo qua bộ đàm. Vân Yến liếc gương chiếu hậu, rồi thản nhiên dời mắt, như thể đã biết từ trước.  Tô Ý thì nhìn thêm vài lần. Trông hơi quen, nhưng cũng không nghĩ nhiều.  Nhưng chưa yên được hai phút, giọng Lâu Thượng lại vang lên trong bộ đàm:  “Mấy người xem giúp trên nóc xe tiểu gia có rơi gì không.  Vừa nãy ‘bùm’ một tiếng đập lên nóc, giờ vẫn còn tiếng sột soạt. Mau xem thử là cái quái gì đi!”  Nhờ có Lôi Du mở đường phía trước, mấy xe phía sau hầu như không gặp trở ngại gì lớn. Dù có thây ma lảng vảng, chúng cũng chưa kịp lại gần đã bị khói xe tạt đầy mặt.  Lúc này, lời của Lâu Thượng trong khoang xe yên tĩnh bỗng dưng nổi bật, ầm ĩ.  “Chị ơi, anh này hét gì thế?”  Cố Tử Diệu mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm cái hộp đen nhỏ phía trước, tỏ vẻ chẳng hiểu gì.  Trong xe, cậu bé chẳng nghe thấy âm thanh gì cả.  “Cậu Lâu đừng sợ, chỉ là một cành cây rơi thôi mà. Tin tôi đi, hoàn toàn không nguy hiểm đâu.”  Chẳng mấy chốc, giọng Nghiêm Nhất Thanh điềm tĩnh vang lên qua bộ đàm.  Lâu Thượng ngẩng đầu nghe tiếng “bộp bộp” rõ mồn một trên nóc xe, mặt đen như đít nồi.  Cành cây nhà ai mà lanh lẹ thế, còn biết vỗ vỗ lên xe nữa hả!  Triệu Nhiễm đẩy thùng đồ cạnh ghế sau, áp mặt vào cửa kính, tiếc là chẳng thấy gì trên nóc.  “Chắc là thứ gì sống chứ?”  “ Chín phần là thây ma.”  Thẩm Tinh Ngộ nắm vô-lăng, mắt dán chặt vào tình hình đường phía trước.  Nhưng tiếng động trên nóc xe càng lúc càng gấp, anh đành phân tâm một chút.  Tiếng đập trên đầu lộn xộn, nhưng lại không có tiếng gào rú nào.  Thẩm Tinh Ngộ nhíu mày. Anh không biết đó là gì, nhưng linh cảm mách bảo rất có thể là một con thây ma bị hất lên.  “Anh ơi, chị bảo trên đó là một con xấu xí.”  Giọng Cố Tử Diệu non nớt vang qua bộ đàm, ngừng một chút rồi bổ sung:  “Là loại quái vật ngoài kia đó, cổ nó còn vẹo nữa.”  Lâu Thượng: “?”  Cái đệt, sao nó lại chui lên xe bọn họ được?!  “Thôi, kệ đi. Đợi tìm được chỗ nghỉ rồi xử lý.”  Họ rời siêu thị được gần một giờ, đường xấu nên xe chạy không nhanh. Mãi đến khi ra khỏi đoạn đường sầm uất, tình hình mới khá hơn.  Nhưng Thẩm Tinh Ngộ cứ thấy thây ma trên đường dường như càng lúc càng nhiều. Là ảo giác của anh sao?  “Phía sau chú ý giảm tốc, phía trước có một đám thây ma đang tiến tới, chắc không qua được.”  Giọng Lôi Du trầm thấp vang lên, lập tức khiến cả đội cảnh giác.  Tô Ý thì thảnh thơi nhấm nháp sữa chua, còn tiện tay xoa đầu nhóc con một cái.  

Chương 132: Chương 42.1