Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…
Chương 148: Chương 50.1
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Cây bồ công anh bị cắn đứt rễ lập tức khô héo, lông trắng rụng đầy đất. Nếu bỏ qua không khí đang căng như dây đàn thì cảnh này vẫn có chút đẹp đẽ. “Tôi bảo đứng yên, nếu tiến thêm bước nữa tôi bắn chết cô em này!” Tô Ý cảm nhận được rõ tiếng bước chân người đàn ông phía sau tiến đến gần, chẳng mấy chốc, nòng súng lạnh ngắt chạm vào màng nước quanh cô. Cố Phàm Sâm hứng thú dùng súng chọc chọc lớp màng mỏng, một cánh tay trần trụi chống lên lưng ghế bên cạnh Tô Ý. Cúi đầu nhìn bóng lưng cô gái, đúng là một em gái xinh đẹp, nhưng hình như quen quen. “Cô em, dị năng này thú vị đấy!” Hắn ta cố ý đè thấp giọng mang vẻ trêu chọc, hơi thở nóng rực chạm vào màng nước, tạo ra một gợn sóng nhỏ. “Chặn được đạn không?” Nhìn từ xa, cô gái nhỏ nhắn giống như đang bị người đàn ông cao lớn trần trụi vây trong lòng. Lôi Du đứng cạnh Vân Yến cảm nhận được luồng áp lực lạnh thấu xương, như thể giây tiếp theo sẽ hóa thành lưỡi dao thực thể, nhuốm sát ý khát máu. Anh Vân chắc chắn nổi giận thật rồi, khác hẳn vẻ lạnh lùng anh từng thấy. Khi người đàn ông cúi sát, Tô Ý đã tức giận đứng bật dậy. Dám dí súng vào cô, còn kề gần thế, có tin cô đập viên gạch vào mặt hắn không? Nhưng ngay khi Tô Ý định quay lại rút gạch, giọng Vân Yến trầm thấp, lạnh lẽo vang lên: “Tô Ý, đừng quay lại.” “?” Tô Ý đang bực bội bất giác bị giọng anh thu hút, ngẩng đầu, chìm vào đôi mắt đen sâu thẳm mang chút giận dữ. Dưới vẻ bình tĩnh là sự lạnh lùng sát phạt. Tô Ý chẳng hề sợ hãi sát ý đột ngột của Vân Yến, còn bĩu môi mách lẻo: “A Yến, đằng sau có thứ xấu xí muốn ôm em.” Cố Phàm Sâm suýt không giữ nổi khẩu súng. Cái bong bóng to thế trước mặt, hắn có chạm một ly đâu! Bịa đặt gì chứ! Khoan, giọng này sao quen thế? Chưa kịp phản ứng, một dây leo đầy gai nhọn bất ngờ chui lên từ dưới đất, mang theo sát khí c.h.ế.t chóc. Lôi Du và Nghiêm Nhất Thanh kinh ngạc đứng sững, dây leo này to bằng thắt lưng người lớn? Sàn đá cứng thế mà vỡ nát, không phải họ nhìn lầm chứ? Đây mới là thực lực của anh Vân sao? Bên kia, một dây leo mảnh hơn cuốn lấy màng nước của Tô Ý, nhanh chóng đưa cô gái trong bong bóng về bên chủ nhân. Tô Ý ngoan ngoãn để dây leo kéo đi, đến khi đứng cạnh bạn trai, cô thu màng nước lại, lao vào vòng tay lạnh lẽo của anh. Vẫn là lòng A Yến thoải mái nhất. Đẹp thật. Ừ, dáng người cũng tuyệt. Ánh mắt Vân Yến lạnh buốt, nhưng tay trái thon dài chậm rãi ôm lấy gáy cô, lực đạo nhẹ nhàng vừa đủ khiến cô không ngoảnh lại.
Cây bồ công anh bị cắn đứt rễ lập tức khô héo, lông trắng rụng đầy đất.
Nếu bỏ qua không khí đang căng như dây đàn thì cảnh này vẫn có chút đẹp đẽ.
“Tôi bảo đứng yên, nếu tiến thêm bước nữa tôi bắn chết cô em này!”
Tô Ý cảm nhận được rõ tiếng bước chân người đàn ông phía sau tiến đến gần, chẳng mấy chốc, nòng súng lạnh ngắt chạm vào màng nước quanh cô.
Cố Phàm Sâm hứng thú dùng súng chọc chọc lớp màng mỏng, một cánh tay trần trụi chống lên lưng ghế bên cạnh Tô Ý.
Cúi đầu nhìn bóng lưng cô gái, đúng là một em gái xinh đẹp, nhưng hình như quen quen.
“Cô em, dị năng này thú vị đấy!”
Hắn ta cố ý đè thấp giọng mang vẻ trêu chọc, hơi thở nóng rực chạm vào màng nước, tạo ra một gợn sóng nhỏ.
“Chặn được đạn không?”
Nhìn từ xa, cô gái nhỏ nhắn giống như đang bị người đàn ông cao lớn trần trụi vây trong lòng.
Lôi Du đứng cạnh Vân Yến cảm nhận được luồng áp lực lạnh thấu xương, như thể giây tiếp theo sẽ hóa thành lưỡi dao thực thể, nhuốm sát ý khát máu.
Anh Vân chắc chắn nổi giận thật rồi, khác hẳn vẻ lạnh lùng anh từng thấy.
Khi người đàn ông cúi sát, Tô Ý đã tức giận đứng bật dậy.
Dám dí súng vào cô, còn kề gần thế, có tin cô đập viên gạch vào mặt hắn không?
Nhưng ngay khi Tô Ý định quay lại rút gạch, giọng Vân Yến trầm thấp, lạnh lẽo vang lên:
“Tô Ý, đừng quay lại.”
“?”
Tô Ý đang bực bội bất giác bị giọng anh thu hút, ngẩng đầu, chìm vào đôi mắt đen sâu thẳm mang chút giận dữ.
Dưới vẻ bình tĩnh là sự lạnh lùng sát phạt.
Tô Ý chẳng hề sợ hãi sát ý đột ngột của Vân Yến, còn bĩu môi mách lẻo:
“A Yến, đằng sau có thứ xấu xí muốn ôm em.”
Cố Phàm Sâm suýt không giữ nổi khẩu súng.
Cái bong bóng to thế trước mặt, hắn có chạm một ly đâu! Bịa đặt gì chứ!
Khoan, giọng này sao quen thế?
Chưa kịp phản ứng, một dây leo đầy gai nhọn bất ngờ chui lên từ dưới đất, mang theo sát khí c.h.ế.t chóc.
Lôi Du và Nghiêm Nhất Thanh kinh ngạc đứng sững, dây leo này to bằng thắt lưng người lớn? Sàn đá cứng thế mà vỡ nát, không phải họ nhìn lầm chứ?
Đây mới là thực lực của anh Vân sao?
Bên kia, một dây leo mảnh hơn cuốn lấy màng nước của Tô Ý, nhanh chóng đưa cô gái trong bong bóng về bên chủ nhân.
Tô Ý ngoan ngoãn để dây leo kéo đi, đến khi đứng cạnh bạn trai, cô thu màng nước lại, lao vào vòng tay lạnh lẽo của anh.
Vẫn là lòng A Yến thoải mái nhất.
Đẹp thật.
Ừ, dáng người cũng tuyệt.
Ánh mắt Vân Yến lạnh buốt, nhưng tay trái thon dài chậm rãi ôm lấy gáy cô, lực đạo nhẹ nhàng vừa đủ khiến cô không ngoảnh lại.
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Cây bồ công anh bị cắn đứt rễ lập tức khô héo, lông trắng rụng đầy đất. Nếu bỏ qua không khí đang căng như dây đàn thì cảnh này vẫn có chút đẹp đẽ. “Tôi bảo đứng yên, nếu tiến thêm bước nữa tôi bắn chết cô em này!” Tô Ý cảm nhận được rõ tiếng bước chân người đàn ông phía sau tiến đến gần, chẳng mấy chốc, nòng súng lạnh ngắt chạm vào màng nước quanh cô. Cố Phàm Sâm hứng thú dùng súng chọc chọc lớp màng mỏng, một cánh tay trần trụi chống lên lưng ghế bên cạnh Tô Ý. Cúi đầu nhìn bóng lưng cô gái, đúng là một em gái xinh đẹp, nhưng hình như quen quen. “Cô em, dị năng này thú vị đấy!” Hắn ta cố ý đè thấp giọng mang vẻ trêu chọc, hơi thở nóng rực chạm vào màng nước, tạo ra một gợn sóng nhỏ. “Chặn được đạn không?” Nhìn từ xa, cô gái nhỏ nhắn giống như đang bị người đàn ông cao lớn trần trụi vây trong lòng. Lôi Du đứng cạnh Vân Yến cảm nhận được luồng áp lực lạnh thấu xương, như thể giây tiếp theo sẽ hóa thành lưỡi dao thực thể, nhuốm sát ý khát máu. Anh Vân chắc chắn nổi giận thật rồi, khác hẳn vẻ lạnh lùng anh từng thấy. Khi người đàn ông cúi sát, Tô Ý đã tức giận đứng bật dậy. Dám dí súng vào cô, còn kề gần thế, có tin cô đập viên gạch vào mặt hắn không? Nhưng ngay khi Tô Ý định quay lại rút gạch, giọng Vân Yến trầm thấp, lạnh lẽo vang lên: “Tô Ý, đừng quay lại.” “?” Tô Ý đang bực bội bất giác bị giọng anh thu hút, ngẩng đầu, chìm vào đôi mắt đen sâu thẳm mang chút giận dữ. Dưới vẻ bình tĩnh là sự lạnh lùng sát phạt. Tô Ý chẳng hề sợ hãi sát ý đột ngột của Vân Yến, còn bĩu môi mách lẻo: “A Yến, đằng sau có thứ xấu xí muốn ôm em.” Cố Phàm Sâm suýt không giữ nổi khẩu súng. Cái bong bóng to thế trước mặt, hắn có chạm một ly đâu! Bịa đặt gì chứ! Khoan, giọng này sao quen thế? Chưa kịp phản ứng, một dây leo đầy gai nhọn bất ngờ chui lên từ dưới đất, mang theo sát khí c.h.ế.t chóc. Lôi Du và Nghiêm Nhất Thanh kinh ngạc đứng sững, dây leo này to bằng thắt lưng người lớn? Sàn đá cứng thế mà vỡ nát, không phải họ nhìn lầm chứ? Đây mới là thực lực của anh Vân sao? Bên kia, một dây leo mảnh hơn cuốn lấy màng nước của Tô Ý, nhanh chóng đưa cô gái trong bong bóng về bên chủ nhân. Tô Ý ngoan ngoãn để dây leo kéo đi, đến khi đứng cạnh bạn trai, cô thu màng nước lại, lao vào vòng tay lạnh lẽo của anh. Vẫn là lòng A Yến thoải mái nhất. Đẹp thật. Ừ, dáng người cũng tuyệt. Ánh mắt Vân Yến lạnh buốt, nhưng tay trái thon dài chậm rãi ôm lấy gáy cô, lực đạo nhẹ nhàng vừa đủ khiến cô không ngoảnh lại.