Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…
Chương 167: Chương 59.1
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Mạnh Khinh Hàm đã núp trong góc rất lâu. Người cô dính đầy chất thải của đám hươu sao ngốc nghếch, miễn cưỡng che đi mùi máu tanh. Cố Phàm Sâm đúng là dám xuống tay tàn nhẫn, mối thù này cô nhất định phải trả. Để tránh bị đám tay chân của họ Cố phát hiện, cô trốn vào đây. Để che mùi máu khiến thây ma ngoài cửa phát cuồng, cô phải ở lại chỗ hôi thối này lâu đến thế. Cô không dám về. Nếu để thầy thấy bộ dạng này, e là ông sẽ chẳng còn kiêng dè, biến cô thành như mấy người trong tầng hầm. May thay, cô lại gặp được hai người này ở đây. Xin lỗi nhé. Chỉ cần mang được dị năng giả hệ mộc này về cho thầy, cô sẽ không còn bị thầy nhìn chằm chằm kỳ quái. Thậm chí có thể được thầy công nhận, sau này ở căn cứ cũng được ưu ái. Cô gái bị dây leo che khuất, từ góc nhìn của Mạnh Khinh Hàm chỉ thấy đôi chân nhỏ đan chéo. Trông có vẻ rất thân với dị năng giả hệ mộc, dù rời đi ngắn ngủi cũng không quên vòng cô ta vào khu vực bảo vệ. Chỉ cần cô bắt cô gái này làm con tin, không lo dị năng giả kia không bó tay chịu trói. Mạnh Khinh Hàm siết chặt dao găm, dị năng tàng hình tiêu hao sức lực, cộng thêm vết thương nặng, cô phải thành công ngay lần đầu. Bước chân nhẹ nhàng tiến gần khu vực toàn dây leo xanh.Nhưng chưa kịp bước thêm, một màn nước trong suốt bất ngờ xuất hiện quanh cô, nhanh chóng bao bọc. Mạnh Khinh Hàm chưa kịp phản ứng, đã thấy mình bị vây kín, nước trong không gian khép kín dần đầy lên. Cho đến khi ngạt thở, thân hình dần hiện ra. Trong tầm nhìn mờ mịt, một khuôn mặt trắng tinh xảo thò ra từ sau dây leo xanh. Tô Ý nhìn người phụ nữ thảm hại trong nước, nhíu mày. [Cô ta là Mạnh Khinh Hàm? Chắc không?]Trí thông minh cao? Nhan sắc đỉnh? Say mê nghiên cứu kháng thể thây ma? [Đúng vậy, phán đoán của hệ thống không bao giờ sai.]Ừ, bảo là hàng nhái chắc chẳng ai tin. Hơn nữa, mùi này đúng là khó tả… Dưới ánh sáng dịu, quả cầu nước trong suốt đứng trên mặt đất, Mạnh Khinh Hàm ở chính giữa gần như không thở nổi. Sao cô ta bị phát hiện? “Hừ, cô không phải lăn trong đống phân hươu đấy chứ?” Lời vừa dứt, một bóng dáng cao lớn đột nhiên xuất hiện phía trước. Khuôn mặt u ám phủ băng sương, như mang hơi thở nguy hiểm nồng đậm. Tô Ý trợn to mắt. Một luồng gió lốc mang sát khí lạnh buốt xuyên qua quả cầu nước, cuốn theo một đoạn tay bị chém đứt và máu loang đầy đất. “A.” Tiếng thét đau đớn ngắn ngủi, Mạnh Khinh Hàm trân trối nhìn cánh tay phải bay ra rơi cạnh bên. Bàn tay nắm chặt vẫn quen thuộc ôm con dao găm.
Mạnh Khinh Hàm đã núp trong góc rất lâu.
Người cô dính đầy chất thải của đám hươu sao ngốc nghếch, miễn cưỡng che đi mùi máu tanh.
Cố Phàm Sâm đúng là dám xuống tay tàn nhẫn, mối thù này cô nhất định phải trả.
Để tránh bị đám tay chân của họ Cố phát hiện, cô trốn vào đây.
Để che mùi máu khiến thây ma ngoài cửa phát cuồng, cô phải ở lại chỗ hôi thối này lâu đến thế.
Cô không dám về. Nếu để thầy thấy bộ dạng này, e là ông sẽ chẳng còn kiêng dè, biến cô thành như mấy người trong tầng hầm.
May thay, cô lại gặp được hai người này ở đây.
Xin lỗi nhé.
Chỉ cần mang được dị năng giả hệ mộc này về cho thầy, cô sẽ không còn bị thầy nhìn chằm chằm kỳ quái.
Thậm chí có thể được thầy công nhận, sau này ở căn cứ cũng được ưu ái.
Cô gái bị dây leo che khuất, từ góc nhìn của Mạnh Khinh Hàm chỉ thấy đôi chân nhỏ đan chéo.
Trông có vẻ rất thân với dị năng giả hệ mộc, dù rời đi ngắn ngủi cũng không quên vòng cô ta vào khu vực bảo vệ.
Chỉ cần cô bắt cô gái này làm con tin, không lo dị năng giả kia không bó tay chịu trói.
Mạnh Khinh Hàm siết chặt dao găm, dị năng tàng hình tiêu hao sức lực, cộng thêm vết thương nặng, cô phải thành công ngay lần đầu.
Bước chân nhẹ nhàng tiến gần khu vực toàn dây leo xanh.
Nhưng chưa kịp bước thêm, một màn nước trong suốt bất ngờ xuất hiện quanh cô, nhanh chóng bao bọc.
Mạnh Khinh Hàm chưa kịp phản ứng, đã thấy mình bị vây kín, nước trong không gian khép kín dần đầy lên.
Cho đến khi ngạt thở, thân hình dần hiện ra.
Trong tầm nhìn mờ mịt, một khuôn mặt trắng tinh xảo thò ra từ sau dây leo xanh.
Tô Ý nhìn người phụ nữ thảm hại trong nước, nhíu mày.
[Cô ta là Mạnh Khinh Hàm? Chắc không?]
Trí thông minh cao? Nhan sắc đỉnh? Say mê nghiên cứu kháng thể thây ma?
[Đúng vậy, phán đoán của hệ thống không bao giờ sai.]
Ừ, bảo là hàng nhái chắc chẳng ai tin.
Hơn nữa, mùi này đúng là khó tả…
Dưới ánh sáng dịu, quả cầu nước trong suốt đứng trên mặt đất, Mạnh Khinh Hàm ở chính giữa gần như không thở nổi.
Sao cô ta bị phát hiện?
“Hừ, cô không phải lăn trong đống phân hươu đấy chứ?”
Lời vừa dứt, một bóng dáng cao lớn đột nhiên xuất hiện phía trước.
Khuôn mặt u ám phủ băng sương, như mang hơi thở nguy hiểm nồng đậm.
Tô Ý trợn to mắt.
Một luồng gió lốc mang sát khí lạnh buốt xuyên qua quả cầu nước, cuốn theo một đoạn tay bị chém đứt và máu loang đầy đất.
“A.”
Tiếng thét đau đớn ngắn ngủi, Mạnh Khinh Hàm trân trối nhìn cánh tay phải bay ra rơi cạnh bên.
Bàn tay nắm chặt vẫn quen thuộc ôm con dao găm.
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Mạnh Khinh Hàm đã núp trong góc rất lâu. Người cô dính đầy chất thải của đám hươu sao ngốc nghếch, miễn cưỡng che đi mùi máu tanh. Cố Phàm Sâm đúng là dám xuống tay tàn nhẫn, mối thù này cô nhất định phải trả. Để tránh bị đám tay chân của họ Cố phát hiện, cô trốn vào đây. Để che mùi máu khiến thây ma ngoài cửa phát cuồng, cô phải ở lại chỗ hôi thối này lâu đến thế. Cô không dám về. Nếu để thầy thấy bộ dạng này, e là ông sẽ chẳng còn kiêng dè, biến cô thành như mấy người trong tầng hầm. May thay, cô lại gặp được hai người này ở đây. Xin lỗi nhé. Chỉ cần mang được dị năng giả hệ mộc này về cho thầy, cô sẽ không còn bị thầy nhìn chằm chằm kỳ quái. Thậm chí có thể được thầy công nhận, sau này ở căn cứ cũng được ưu ái. Cô gái bị dây leo che khuất, từ góc nhìn của Mạnh Khinh Hàm chỉ thấy đôi chân nhỏ đan chéo. Trông có vẻ rất thân với dị năng giả hệ mộc, dù rời đi ngắn ngủi cũng không quên vòng cô ta vào khu vực bảo vệ. Chỉ cần cô bắt cô gái này làm con tin, không lo dị năng giả kia không bó tay chịu trói. Mạnh Khinh Hàm siết chặt dao găm, dị năng tàng hình tiêu hao sức lực, cộng thêm vết thương nặng, cô phải thành công ngay lần đầu. Bước chân nhẹ nhàng tiến gần khu vực toàn dây leo xanh.Nhưng chưa kịp bước thêm, một màn nước trong suốt bất ngờ xuất hiện quanh cô, nhanh chóng bao bọc. Mạnh Khinh Hàm chưa kịp phản ứng, đã thấy mình bị vây kín, nước trong không gian khép kín dần đầy lên. Cho đến khi ngạt thở, thân hình dần hiện ra. Trong tầm nhìn mờ mịt, một khuôn mặt trắng tinh xảo thò ra từ sau dây leo xanh. Tô Ý nhìn người phụ nữ thảm hại trong nước, nhíu mày. [Cô ta là Mạnh Khinh Hàm? Chắc không?]Trí thông minh cao? Nhan sắc đỉnh? Say mê nghiên cứu kháng thể thây ma? [Đúng vậy, phán đoán của hệ thống không bao giờ sai.]Ừ, bảo là hàng nhái chắc chẳng ai tin. Hơn nữa, mùi này đúng là khó tả… Dưới ánh sáng dịu, quả cầu nước trong suốt đứng trên mặt đất, Mạnh Khinh Hàm ở chính giữa gần như không thở nổi. Sao cô ta bị phát hiện? “Hừ, cô không phải lăn trong đống phân hươu đấy chứ?” Lời vừa dứt, một bóng dáng cao lớn đột nhiên xuất hiện phía trước. Khuôn mặt u ám phủ băng sương, như mang hơi thở nguy hiểm nồng đậm. Tô Ý trợn to mắt. Một luồng gió lốc mang sát khí lạnh buốt xuyên qua quả cầu nước, cuốn theo một đoạn tay bị chém đứt và máu loang đầy đất. “A.” Tiếng thét đau đớn ngắn ngủi, Mạnh Khinh Hàm trân trối nhìn cánh tay phải bay ra rơi cạnh bên. Bàn tay nắm chặt vẫn quen thuộc ôm con dao găm.